Thập Niên 90: Tôi Có Thể Nghe Thấy Thanh Âm Của Hung Khí
Chương 13:
Lâm Tuyên Hoà ngập ngừng hỏi: "Chị bận làm việc ở đây à? Bình thường ở đây sẽ có rất nhiều vụ án sao?"
"Làm việc ở đây..." Điền Lâm nhìn đồng hồ, "Bây giờ chị phải về nhà nấu cơm cho con trai. Đội trưởng Yến vẫn ở đây, hay chị đưa em đi gặp đội trưởng Yến nha. Nếu em muốn hiểu thêm về hoàn cảnh công việc ở đây thì cứ tâm sự với anh ấy nhé?”
Lâm Tuyên Hoà là sinh viên học viện cảnh sát, Điền Lâm nghĩ rằng cô muốn tìm hiểu môi trường làm việc tương lai là chuyện bình thường.
Lâm Tuyên Hoà gật đầu, "Vậy ta làm phiền chị."
Đi ngang qua khu vực làm việc của cảnh sát bình thường là văn phòng của Yến Vân.
Không gian văn phòng chật hẹp, đặt thêm một bàn làm việc và tủ hồ sơ xuống thì không còn chỗ trống.
Đây chính là nơi mà lão cục trưởng buộc phải làm cho Yến Vân.
Sau khi Điền Lâm gõ, liền dẫn Lâm Tuyên Hoà đi vào.
Lâm Tuyên Hoà nhìn vào trong văn phòng, thực sự bị ánh mắt này làm cho choáng váng.
Yến Vân đang tiếp đãi một vị khách, và vị khách này không ai khác chính là Lâm Thanh Ngọc - người anh trai rẻ tiền mà nguyên chủ vừa nhận.
……Thật tệ.
Xuất thân của Triệu Thục Giai không tốt lắm, thế nhưng lại may mắn được gả vào nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm có chút mối quan hệ, bởi vậy tuy cuộc sống Triệu Thục Giai kém xa trước đây nhưng để so sánh với đa số người dân thì cuộc sống khá hơn rất nhiều.
Chồng Triệu Thục Giai, cũng chính là cha ruột Lâm Tuyên Hoà, bắt đầu mạo hiểm kinh doanh ngay trong những ngày đầu chính sách mới mở cửa, kiếm được không ít tiền. Chỉ là mệnh của ông không được tốt, không quá mấy năm liền mắc bệnh rồi qua đời, việc làm ăn buôn bán cũng xảy ra vấn đề. Chỉ trong một đêm, nhà họ Lâm nghèo rớt mồng tơi.
Cả đời Triệu Thục Giai chưa từng phải chịu khổ đau bao giờ, chồng đột nhiên ly thế, bà hoàn toàn không biết phải xoay sở như thế nào. Đúng lúc này, con trai cả về nhà.
Cũng chính là Lâm Thanh Ngọc hiện giờ.
Lúc đó, Lâm Thanh Ngọc mới học xong cấp ba chưa bao lâu, đang phục vụ trong quân đội.
Cha Lâm là người may quần áo, sau khi giải ngũ, Lâm Thanh Ngọc liền cõng bao tải chứa đầy quần áo, ngồi xổm bán ở bên đường.
Anh ấy bản cả đèn pin, radio, vòng bi.
Cuối cùng nắm bắt được cơ hội kinh doanh, sáng lập công ty, bắt đầu bán máy chơi game mộng ảo.
Đến giờ công ty phát triển không ngừng, Lâm Thanh Ngọc cũng thành Tổng giám đốc Lâm.
Mọi chi phí sinh hoạt của nhà họ Lâm đều nhờ vào công ty của Lâm Thanh Ngọc để chống đỡ.
Bình thường Lâm Thanh Ngọc không ở nhà, anh ấy luôn bận rộn. Kể cả ở nhà thì cũng không nói chuyện với nguyên chủ, nguyên chủ rất sợ người anh trai này.
Bởi vậy, Lâm Tuyên Hoà vừa nhìn thấy người anh trai này liền muốn né tránh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không khí im lặng vô cùng.
Lâm Thanh Ngọc mặc một bộ tây trang màu trắng, dáng người đĩnh bạt, tuấn tú tươi mới, phẩm mạo bất phàm.
Anh ấy nhìn thoáng qua Lâm Tuyên Hoà, giơ chén trà lên. Tuy biểu cảm rất bình đạm nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác không giận mà uy.
Công việc của Lâm Thanh Ngọc luôn bận rộn, tổng cộng chưa gặp được cô em gái ruột này mấy lần.
Mỗi lần Triệu Thục Giai nhắc đến Lâm Tuyên Hoà đều là vẻ mặt u sầu.
Nghe nói cử chỉ con bé này rất thô thiển, đầu óc nông cạn, thành tích lại còn rất kém cỏi. Tóm lại, có vẻ như Triệu Thục Giai đã nói về Lâm Tuyên Hoà với những từ ngữ xấu xa nhất mà bà có thể nghĩ ra.
Lâm Thanh Ngọc im lặng đánh giá Lâm Tuyên Hoà.
Anh ấy nhớ rõ Lâm Tuyên Hoà học ở Học viện Cảnh Sát nhưng Triệu Thục Giai từng đề cập, nếu không phải phân phối công việc thì với thành tích của em gái này không có cửa tiến vào Cục.
Anh ấy thầm đoán ý đồ mà Lâm Tuyên Hoà tới Cục.
Theo miêu tả của Triệu Thục Giai, khả năng lớn nhất là Lâm Tuyên Hoà đã phạm sai lầm.
Anh ấy lấy lại bình tĩnh, đang định mở miệng, liền thấy buông chân đang vắt chéo ra, miễn cường tìm một chỗ cho Lâm Tuyên Hoà ngồi trong văn phòng bừa bộn.
“Ngồi.”
"Làm việc ở đây..." Điền Lâm nhìn đồng hồ, "Bây giờ chị phải về nhà nấu cơm cho con trai. Đội trưởng Yến vẫn ở đây, hay chị đưa em đi gặp đội trưởng Yến nha. Nếu em muốn hiểu thêm về hoàn cảnh công việc ở đây thì cứ tâm sự với anh ấy nhé?”
Lâm Tuyên Hoà là sinh viên học viện cảnh sát, Điền Lâm nghĩ rằng cô muốn tìm hiểu môi trường làm việc tương lai là chuyện bình thường.
Lâm Tuyên Hoà gật đầu, "Vậy ta làm phiền chị."
Đi ngang qua khu vực làm việc của cảnh sát bình thường là văn phòng của Yến Vân.
Không gian văn phòng chật hẹp, đặt thêm một bàn làm việc và tủ hồ sơ xuống thì không còn chỗ trống.
Đây chính là nơi mà lão cục trưởng buộc phải làm cho Yến Vân.
Sau khi Điền Lâm gõ, liền dẫn Lâm Tuyên Hoà đi vào.
Lâm Tuyên Hoà nhìn vào trong văn phòng, thực sự bị ánh mắt này làm cho choáng váng.
Yến Vân đang tiếp đãi một vị khách, và vị khách này không ai khác chính là Lâm Thanh Ngọc - người anh trai rẻ tiền mà nguyên chủ vừa nhận.
……Thật tệ.
Xuất thân của Triệu Thục Giai không tốt lắm, thế nhưng lại may mắn được gả vào nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm có chút mối quan hệ, bởi vậy tuy cuộc sống Triệu Thục Giai kém xa trước đây nhưng để so sánh với đa số người dân thì cuộc sống khá hơn rất nhiều.
Chồng Triệu Thục Giai, cũng chính là cha ruột Lâm Tuyên Hoà, bắt đầu mạo hiểm kinh doanh ngay trong những ngày đầu chính sách mới mở cửa, kiếm được không ít tiền. Chỉ là mệnh của ông không được tốt, không quá mấy năm liền mắc bệnh rồi qua đời, việc làm ăn buôn bán cũng xảy ra vấn đề. Chỉ trong một đêm, nhà họ Lâm nghèo rớt mồng tơi.
Cả đời Triệu Thục Giai chưa từng phải chịu khổ đau bao giờ, chồng đột nhiên ly thế, bà hoàn toàn không biết phải xoay sở như thế nào. Đúng lúc này, con trai cả về nhà.
Cũng chính là Lâm Thanh Ngọc hiện giờ.
Lúc đó, Lâm Thanh Ngọc mới học xong cấp ba chưa bao lâu, đang phục vụ trong quân đội.
Cha Lâm là người may quần áo, sau khi giải ngũ, Lâm Thanh Ngọc liền cõng bao tải chứa đầy quần áo, ngồi xổm bán ở bên đường.
Anh ấy bản cả đèn pin, radio, vòng bi.
Cuối cùng nắm bắt được cơ hội kinh doanh, sáng lập công ty, bắt đầu bán máy chơi game mộng ảo.
Đến giờ công ty phát triển không ngừng, Lâm Thanh Ngọc cũng thành Tổng giám đốc Lâm.
Mọi chi phí sinh hoạt của nhà họ Lâm đều nhờ vào công ty của Lâm Thanh Ngọc để chống đỡ.
Bình thường Lâm Thanh Ngọc không ở nhà, anh ấy luôn bận rộn. Kể cả ở nhà thì cũng không nói chuyện với nguyên chủ, nguyên chủ rất sợ người anh trai này.
Bởi vậy, Lâm Tuyên Hoà vừa nhìn thấy người anh trai này liền muốn né tránh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không khí im lặng vô cùng.
Lâm Thanh Ngọc mặc một bộ tây trang màu trắng, dáng người đĩnh bạt, tuấn tú tươi mới, phẩm mạo bất phàm.
Anh ấy nhìn thoáng qua Lâm Tuyên Hoà, giơ chén trà lên. Tuy biểu cảm rất bình đạm nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác không giận mà uy.
Công việc của Lâm Thanh Ngọc luôn bận rộn, tổng cộng chưa gặp được cô em gái ruột này mấy lần.
Mỗi lần Triệu Thục Giai nhắc đến Lâm Tuyên Hoà đều là vẻ mặt u sầu.
Nghe nói cử chỉ con bé này rất thô thiển, đầu óc nông cạn, thành tích lại còn rất kém cỏi. Tóm lại, có vẻ như Triệu Thục Giai đã nói về Lâm Tuyên Hoà với những từ ngữ xấu xa nhất mà bà có thể nghĩ ra.
Lâm Thanh Ngọc im lặng đánh giá Lâm Tuyên Hoà.
Anh ấy nhớ rõ Lâm Tuyên Hoà học ở Học viện Cảnh Sát nhưng Triệu Thục Giai từng đề cập, nếu không phải phân phối công việc thì với thành tích của em gái này không có cửa tiến vào Cục.
Anh ấy thầm đoán ý đồ mà Lâm Tuyên Hoà tới Cục.
Theo miêu tả của Triệu Thục Giai, khả năng lớn nhất là Lâm Tuyên Hoà đã phạm sai lầm.
Anh ấy lấy lại bình tĩnh, đang định mở miệng, liền thấy buông chân đang vắt chéo ra, miễn cường tìm một chỗ cho Lâm Tuyên Hoà ngồi trong văn phòng bừa bộn.
“Ngồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất