Thập Niên 90: Tôi Có Thể Nghe Thấy Thanh Âm Của Hung Khí
Chương 27:
Lâm Tuyên Hòa nhìn Triệu Thục Giai, đáy mắt gần như không có cảm xúc gì dao động: "Ngài định sắp xếp cho Lâm Nhân như thế nào?"
Triệu Thục Giai sửng sốt: "Lâm Nhân?"
"Mẹ muốn Lâm Nhân làm gì?"
Triệu Thục Giai nói một cách rất đỗi tự nhiên: "Tương lai con bé có thể chọn tiếp tục học lên cao, hoặc đến công ty của Thanh Ngọc làm việc. Nếu nó có hứng thú với nhà máy, cũng có thể sắp xếp nhưng mấy năm gần đây nhà máy vẫn luôn đi xuống, không mấy lạc quan..."
Lâm Tuyên Hòa cười một tiếng.
Triệu Thục Giai không hiểu: "Đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Con cười cái gì?"
"Trong lòng mẹ, Lâm Nhân có thể nỗ lực vì sự nghiệp của mình, còn con thì chỉ có thể nhanh chóng bắt lấy một người đàn ông để lấy chồng." Lâm Tuyên Hòa nghiêm túc nói: "Con nói rõ thái độ của mình, con thích làm cảnh sát, tương lai nhất định sẽ vào Cục. Nếu ngài không quen, con có thể ở luôn trong ký túc xá của trường, sẽ không về làm phiền ngài."
Bây giờ cô đã có gần năm trăm tệ, tiết kiệm chi tiêu thì có thể sống được một thời gian.
Dù sao thì xem ra Yến Vân cũng sẽ không để cô tham gia phá án.
Lâm Tuyên Hòa nói xong, liền đứng dậy đi đến bên cửa: "Nếu ngài chỉ đến tìm con để nói chuyện này thì không cần nữa, sau khi tốt nghiệp con sẽ đến Cục."
Triệu Thục Giai bị Lâm Tuyên Hòa dội một gáo nước lạnh ngay trước mặt, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Bà miễn cưỡng cười cười: "Tuyên Hòa, mẹ đây là vì suy nghĩ cho con, đây là con đường tốt nhất dành cho con."
"Con không có hứng thú dựa vào đàn ông để sống. Con tin là ngài cũng không thích, ngài không thích làm chuyện gì thì đừng áp đặt lên con." Lâm Tuyên Hòa liếc nhìn cánh cửa phòng: "Nếu ngài thích căn phòng này, con có thể nhường cho ngài."
Nói đến mức này, Triệu Thục Giai chỉ có thể đứng dậy trong sự bẽ bàng, rời đi trước.
Bà ngàn lần không hiểu nổi, Lâm Tuyên Hòa yếu đuối trước kia, sao lại trở nên như bây giờ.
Trước đây Lâm Tuyên Hòa dù sao cũng coi như là nghe lời, bây giờ thì một lời cũng không nghe.
Triệu Thục Giai thở dài, càng thấy Lâm Tuyên Hòa quá là bướng bỉnh.
Đợi đến khi con bé rời khỏi trường học bước vào xã hội, con bé sẽ phát hiện ra. Trong xã hội, chỉ có người có năng lực mới có thể đứng vững gót chân. Người không có năng lực, chỉ có thể bị đào thải từng đợt, Lâm Tuyên Hòa có lẽ sẽ là người bị đào thải sớm nhất.
Lâm Tuyên Hòa đóng cửa phòng lại, trong lòng buồn bực.
Khi Triệu Thục Giai tìm cô nói chuyện, bộ ấm trà vẫn không nhàn rỗi, lải nhải giới thiệu thân hình tuyệt mỹ của nó.
Lâm Tuyên Hòa liếc bộ ấm trà một cái, định cất nó vào.
Trà cụ đột nhiên lại kêu lên: "Chật quá, thật sự là chật quá, cô thả tôi ra ngoài đi."
Lúc đầu, hình như nó cũng lẩm bẩm câu này, nó không muốn bị nhốt vào?
Có vẻ hơi kỳ lạ.
Lâm Tuyên Hòa không nghĩ nhiều, sau khi cất bộ ấm trà vào, cô lại đặt nó vào ngăn kéo có khóa, lúc này mới yên tâm.
Tiếp theo, cô thu dọn đồ đạc cần mang đến trường vào ngày mai, rồi đi xuống tầng.
Cô định đến Cục thử vận may, thử tìm xem gần đây có vụ án mất tích nào không.
Biết được hung khí nhưng lại không tìm thấy xác, đây là lần đầu tiên Lâm Tuyên Hòa gặp phải tình huống như vậy.
Vừa xuống tầng, Lâm Tuyên Hòa liền đụng phải Lâm Thanh Ngọc đang vào cửa.
Lâm Thanh Ngọc công việc bận rộn, còn có một căn nhà khác ở gần công ty, không thường về nhà.
Lâm Nhân đang cùng Triệu Thục Giai uống cà phê. Thấy Lâm Thanh Ngọc về, hai người đều đi tới, Lâm Nhân càng trực tiếp nhào vào lòng Lâm Thanh Ngọc, cô ta cười rạng rỡ: "Anh! Anh cuối cùng cũng về rồi!"
Trong ký ức của chủ cũ, dường như Lâm Nhân rất quấn anh trai Lâm Thanh Ngọc.
Lâm Thanh Ngọc không được tự nhiên lắm, cố đẩy cô ta ra: "Lớn thế rồi, không thể cứ động một tí là như vậy được, chồng tương lai em nhìn thấy thì không tốt."
Lâm Nhân bĩu môi, vẫn rất vui vẻ, vây quanh Lâm Thanh Ngọc, xem anh trai mình mang về cái gì: "Có mua gà quay không? Hình như em ngửi thấy mùi rồi, có cả đào không?"
Nhìn Lâm Nhân và Lâm Thanh Ngọc thân thiết như vậy, Lâm Tuyên Hòa dời mắt đi.
Cô có thể cảm nhận được, điều mà nguyên chủ mong muốn nhất chính là có mối quan hệ thân thiết với gia đình nhưng đối với nguyên chủ, đây chỉ là mơ tưởng.
Lâm Thanh Ngọc chỉ cho cô tiền tiêu vặt, sẽ không thân thiết với cô.
Còn Lâm Nhân thì có thể vô tư làm nũng, còn có thể quang minh chính đại nói với người khác, đây là anh trai của cô ta.
Triệu Thục Giai sửng sốt: "Lâm Nhân?"
"Mẹ muốn Lâm Nhân làm gì?"
Triệu Thục Giai nói một cách rất đỗi tự nhiên: "Tương lai con bé có thể chọn tiếp tục học lên cao, hoặc đến công ty của Thanh Ngọc làm việc. Nếu nó có hứng thú với nhà máy, cũng có thể sắp xếp nhưng mấy năm gần đây nhà máy vẫn luôn đi xuống, không mấy lạc quan..."
Lâm Tuyên Hòa cười một tiếng.
Triệu Thục Giai không hiểu: "Đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Con cười cái gì?"
"Trong lòng mẹ, Lâm Nhân có thể nỗ lực vì sự nghiệp của mình, còn con thì chỉ có thể nhanh chóng bắt lấy một người đàn ông để lấy chồng." Lâm Tuyên Hòa nghiêm túc nói: "Con nói rõ thái độ của mình, con thích làm cảnh sát, tương lai nhất định sẽ vào Cục. Nếu ngài không quen, con có thể ở luôn trong ký túc xá của trường, sẽ không về làm phiền ngài."
Bây giờ cô đã có gần năm trăm tệ, tiết kiệm chi tiêu thì có thể sống được một thời gian.
Dù sao thì xem ra Yến Vân cũng sẽ không để cô tham gia phá án.
Lâm Tuyên Hòa nói xong, liền đứng dậy đi đến bên cửa: "Nếu ngài chỉ đến tìm con để nói chuyện này thì không cần nữa, sau khi tốt nghiệp con sẽ đến Cục."
Triệu Thục Giai bị Lâm Tuyên Hòa dội một gáo nước lạnh ngay trước mặt, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Bà miễn cưỡng cười cười: "Tuyên Hòa, mẹ đây là vì suy nghĩ cho con, đây là con đường tốt nhất dành cho con."
"Con không có hứng thú dựa vào đàn ông để sống. Con tin là ngài cũng không thích, ngài không thích làm chuyện gì thì đừng áp đặt lên con." Lâm Tuyên Hòa liếc nhìn cánh cửa phòng: "Nếu ngài thích căn phòng này, con có thể nhường cho ngài."
Nói đến mức này, Triệu Thục Giai chỉ có thể đứng dậy trong sự bẽ bàng, rời đi trước.
Bà ngàn lần không hiểu nổi, Lâm Tuyên Hòa yếu đuối trước kia, sao lại trở nên như bây giờ.
Trước đây Lâm Tuyên Hòa dù sao cũng coi như là nghe lời, bây giờ thì một lời cũng không nghe.
Triệu Thục Giai thở dài, càng thấy Lâm Tuyên Hòa quá là bướng bỉnh.
Đợi đến khi con bé rời khỏi trường học bước vào xã hội, con bé sẽ phát hiện ra. Trong xã hội, chỉ có người có năng lực mới có thể đứng vững gót chân. Người không có năng lực, chỉ có thể bị đào thải từng đợt, Lâm Tuyên Hòa có lẽ sẽ là người bị đào thải sớm nhất.
Lâm Tuyên Hòa đóng cửa phòng lại, trong lòng buồn bực.
Khi Triệu Thục Giai tìm cô nói chuyện, bộ ấm trà vẫn không nhàn rỗi, lải nhải giới thiệu thân hình tuyệt mỹ của nó.
Lâm Tuyên Hòa liếc bộ ấm trà một cái, định cất nó vào.
Trà cụ đột nhiên lại kêu lên: "Chật quá, thật sự là chật quá, cô thả tôi ra ngoài đi."
Lúc đầu, hình như nó cũng lẩm bẩm câu này, nó không muốn bị nhốt vào?
Có vẻ hơi kỳ lạ.
Lâm Tuyên Hòa không nghĩ nhiều, sau khi cất bộ ấm trà vào, cô lại đặt nó vào ngăn kéo có khóa, lúc này mới yên tâm.
Tiếp theo, cô thu dọn đồ đạc cần mang đến trường vào ngày mai, rồi đi xuống tầng.
Cô định đến Cục thử vận may, thử tìm xem gần đây có vụ án mất tích nào không.
Biết được hung khí nhưng lại không tìm thấy xác, đây là lần đầu tiên Lâm Tuyên Hòa gặp phải tình huống như vậy.
Vừa xuống tầng, Lâm Tuyên Hòa liền đụng phải Lâm Thanh Ngọc đang vào cửa.
Lâm Thanh Ngọc công việc bận rộn, còn có một căn nhà khác ở gần công ty, không thường về nhà.
Lâm Nhân đang cùng Triệu Thục Giai uống cà phê. Thấy Lâm Thanh Ngọc về, hai người đều đi tới, Lâm Nhân càng trực tiếp nhào vào lòng Lâm Thanh Ngọc, cô ta cười rạng rỡ: "Anh! Anh cuối cùng cũng về rồi!"
Trong ký ức của chủ cũ, dường như Lâm Nhân rất quấn anh trai Lâm Thanh Ngọc.
Lâm Thanh Ngọc không được tự nhiên lắm, cố đẩy cô ta ra: "Lớn thế rồi, không thể cứ động một tí là như vậy được, chồng tương lai em nhìn thấy thì không tốt."
Lâm Nhân bĩu môi, vẫn rất vui vẻ, vây quanh Lâm Thanh Ngọc, xem anh trai mình mang về cái gì: "Có mua gà quay không? Hình như em ngửi thấy mùi rồi, có cả đào không?"
Nhìn Lâm Nhân và Lâm Thanh Ngọc thân thiết như vậy, Lâm Tuyên Hòa dời mắt đi.
Cô có thể cảm nhận được, điều mà nguyên chủ mong muốn nhất chính là có mối quan hệ thân thiết với gia đình nhưng đối với nguyên chủ, đây chỉ là mơ tưởng.
Lâm Thanh Ngọc chỉ cho cô tiền tiêu vặt, sẽ không thân thiết với cô.
Còn Lâm Nhân thì có thể vô tư làm nũng, còn có thể quang minh chính đại nói với người khác, đây là anh trai của cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất