Thập Niên 90: Tôi Có Thể Nghe Thấy Thanh Âm Của Hung Khí
Chương 36:
Nếu là người khác trong đội, Yến Vân đã nổi nóng từ lâu rồi.
Nhưng nghĩ đến thân hình yếu ớt của Lâm Tuyên Hòa, Yến Vân đành nén giận, kiên nhẫn nói: “Tôi muốn nói với cô, Trần Húc Huy có thể rất nguy hiểm, mấy ngày này tốt nhất cô đừng nên liên lạc với anh ta. Đợi khi vụ án phá xong, nếu anh ta có liên quan gì, cô hẹn hò với anh ta cũng chưa muộn. Nhớ chưa?”
Lâm Tuyên Hòa chợt hiểu ra, “Ồ, nhớ rồi.”
Yến Vân: “....”
Anh cảm thấy mình bị qua mặt rồi.
Yến Vân còn phải đi làm nhiệm vụ, không có thời gian lải nhải với Lâm Tuyên Hoà, anh chỉ có thể dặn dò vài câu rồi cúp máy.
Còn Lâm Tuyên Hòa cũng không phụ “Lòng tin tưởng” của Yến Vân, đặt điện thoại xuống lập tức chạy xuống lầu.
Lâm Cảnh Nhất cùng mấy người khác đang nói chuyện vui vẻ, thấy Lâm Tuyên Hòa gấp gáp chạy xuống, Lâm Cảnh Nhất thắc mắc: “Muộn thế này rồi, em còn ra ngoài à?”
“Có chút việc,” Lâm Tuyên Hòa đáp qua loa; “Buổi tối mọi người không cần đợi em, cứ đi ngủ trước đi.”
Nói xong, mọi người chỉ kịp nhìn theo bóng lưng của cô.
Lâm Thanh Ngọc nhíu mày nhìn theo.
Trước đó, anh ấy vừa mới cho Lâm Tuyên Hòa số liên lạc của Yến Vân. Chưa được bao lâu, Lâm Tuyên Hòa đã chạy ra ngoài.
Thực ra, Lâm Thanh Ngọc cũng không tin Lâm Tuyên Hòa có vụ án gì, nên lý do cô đi tìm Yến Vân là…
Lâm Thanh Ngọc nắm chặt nắm đấm.
Thằng nhãi này, tán tỉnh phụ nữ, còn tính tán cả em gái anh nữa.
Ra khỏi cửa, Lâm Tuyên Hòa chạy thẳng đến nhà Trần Húc Huy.
Nhà họ Trần và nhà họ Lâm khá gần nhau, Lâm Tuyên Hòa chưa chạy được bao xa thì nhận ra, nhà họ Trần tối om.
Cô và Trần Húc Huy vừa mới tạm biệt không lâu, trước khi đi, Trần Húc Huy còn nói rằng anh ta sẽ đọc sách thêm chút nữa.
Lâm Tuyên Hòa bước nhanh đến, gõ cửa.
Không có ai trả lời, nhưng hàng xóm đi qua thấy Lâm Tuyên Hòa quen mặt, cười nói: “Cô tìm Tiểu Trần à, Tiểu Trần vừa mới ra ngoài rồi, không có ở nhà.”
Trần Húc Huy không có ở nhà.
Lâm Tuyên Hòa cảm ơn, nhưng không rời đi ngay.
Chờ hàng xóm đi khuất, cô mới đi một vòng quanh nhà họ Trần.
Ở phòng của ông nội Trần Húc Huy, cô rõ ràng nghe thấy những âm thanh khác, hơn nữa không chỉ có một người.
Các âm sắc khác nhau, có nghĩa là hung khí cũng không chỉ có một, vậy thì người gặp nạn cũng…
Lâm Tuyên Hòa không dám nghĩ tiếp.
Dựa vào trí nhớ, cô dừng lại trước phòng của ông nội Trần Húc Huy.
Âm thanh phát ra từ dưới, Lâm Tuyên Hòa nghi ngờ dưới phòng ông nội Trần Húc Huy có căn cứ bí mật.
Có lẽ khi cánh cửa của căn cứ bí mật mở ra, họ sẽ thấy vài thi thể chất đông bên trong.
Lâm Tuyên Hòa quan sát kỹ lưỡng, cuối cùng từ trong bụi cỏ thấy một mảnh kính trong suốt, là cửa sổ!
Cửa sổ rất nhỏ, giống như cửa thông gió thông thường, ngay cả trẻ con cũng không chui qua được.
Nếu là để thông gió…bên trong có lẽ sẽ còn giấu người còn sống?
Nhưng Trần Húc Huy hiện không có ở nhà, dù anh ta có bắt cóc phóng viên, thì phóng viên đó cũng không thể ở trong căn phòng bí mật này.
Lâm Tuyên Hòa nghĩ đi nghĩ lại, quyết định vẫn nên đến báo cáo tình hình cho Yến Vân.
Yến Vân đã ra ngoài, bây giờ chắc đang đến tòa soạn báo Triều Dương nơi Trần Húc Huy làm việc.
Việc này không thể chậm trễ, Lâm Tuyên Hòa lập tức lên đường đến tòa soạn.
Đi bộ thì quá chậm, Lâm Tuyên Hòa quay về nhà, mượn xe đạp của Lâm Cảnh Nhất.
Triệu Thục Giai không thích đi xe đạp, trong nhà chỉ có Lâm Cảnh Nhất có xe.
Lâm Cảnh Nhất nghi ngờ nhìn Lâm Tuyên Hòa: “Em biết đi xe hả? Anh nhớ ai đó từng nói em phối hợp tay chân không tốt, em định đi đâu, hay là để anh chở em đi?”
“Có nhiều người không tiện.” Lâm Tuyên Hòa giả vờ khó xử: “Em tự đi được, em đã học đi xe đạp rồi.”
Lâm Cảnh Nhất bán tín bán nghi giao chìa khóa cho Lâm Tuyên Hòa.
Lâm Tuyên Hòa cầm chìa khóa xong chạy đi.
Lâm Cảnh Nhất tò mò nhìn Lâm Thanh Ngọc,
“Anh cả, em ấy thực sự biết đi…”
Lâm Cảnh Nhất chưa nói hết câu.
Anh ta thấy sắc mặt Lâm Thanh Ngọc tái nhợt.
Lâm Thanh Ngọc cười lạnh, hẹn hò ban đêm, không tiện để người khác thấy, Yến Vân chán sống rồi chăng?
Lâm Cảnh Nhất: “.....”
Thôi, tốt nhất đừng chọc vào.
Lâm Cảnh Nhất chỉ có thể tự mình đuổi theo Lâm Tuyên Hòa, anh ấy còn muốn dặn cô cách đi xe, nhưng vừa ra khỏi cửa, đã thấy Lâm Tuyên Hòa đạp xe như gió lướt đi.
Không chỉ nhanh hơn anh, mà còn đạp rất vững.
Lâm Cảnh Nhất: “....”
Rốt cuộc là ai đã báo tin sai sự thật?
Nhưng nghĩ đến thân hình yếu ớt của Lâm Tuyên Hòa, Yến Vân đành nén giận, kiên nhẫn nói: “Tôi muốn nói với cô, Trần Húc Huy có thể rất nguy hiểm, mấy ngày này tốt nhất cô đừng nên liên lạc với anh ta. Đợi khi vụ án phá xong, nếu anh ta có liên quan gì, cô hẹn hò với anh ta cũng chưa muộn. Nhớ chưa?”
Lâm Tuyên Hòa chợt hiểu ra, “Ồ, nhớ rồi.”
Yến Vân: “....”
Anh cảm thấy mình bị qua mặt rồi.
Yến Vân còn phải đi làm nhiệm vụ, không có thời gian lải nhải với Lâm Tuyên Hoà, anh chỉ có thể dặn dò vài câu rồi cúp máy.
Còn Lâm Tuyên Hòa cũng không phụ “Lòng tin tưởng” của Yến Vân, đặt điện thoại xuống lập tức chạy xuống lầu.
Lâm Cảnh Nhất cùng mấy người khác đang nói chuyện vui vẻ, thấy Lâm Tuyên Hòa gấp gáp chạy xuống, Lâm Cảnh Nhất thắc mắc: “Muộn thế này rồi, em còn ra ngoài à?”
“Có chút việc,” Lâm Tuyên Hòa đáp qua loa; “Buổi tối mọi người không cần đợi em, cứ đi ngủ trước đi.”
Nói xong, mọi người chỉ kịp nhìn theo bóng lưng của cô.
Lâm Thanh Ngọc nhíu mày nhìn theo.
Trước đó, anh ấy vừa mới cho Lâm Tuyên Hòa số liên lạc của Yến Vân. Chưa được bao lâu, Lâm Tuyên Hòa đã chạy ra ngoài.
Thực ra, Lâm Thanh Ngọc cũng không tin Lâm Tuyên Hòa có vụ án gì, nên lý do cô đi tìm Yến Vân là…
Lâm Thanh Ngọc nắm chặt nắm đấm.
Thằng nhãi này, tán tỉnh phụ nữ, còn tính tán cả em gái anh nữa.
Ra khỏi cửa, Lâm Tuyên Hòa chạy thẳng đến nhà Trần Húc Huy.
Nhà họ Trần và nhà họ Lâm khá gần nhau, Lâm Tuyên Hòa chưa chạy được bao xa thì nhận ra, nhà họ Trần tối om.
Cô và Trần Húc Huy vừa mới tạm biệt không lâu, trước khi đi, Trần Húc Huy còn nói rằng anh ta sẽ đọc sách thêm chút nữa.
Lâm Tuyên Hòa bước nhanh đến, gõ cửa.
Không có ai trả lời, nhưng hàng xóm đi qua thấy Lâm Tuyên Hòa quen mặt, cười nói: “Cô tìm Tiểu Trần à, Tiểu Trần vừa mới ra ngoài rồi, không có ở nhà.”
Trần Húc Huy không có ở nhà.
Lâm Tuyên Hòa cảm ơn, nhưng không rời đi ngay.
Chờ hàng xóm đi khuất, cô mới đi một vòng quanh nhà họ Trần.
Ở phòng của ông nội Trần Húc Huy, cô rõ ràng nghe thấy những âm thanh khác, hơn nữa không chỉ có một người.
Các âm sắc khác nhau, có nghĩa là hung khí cũng không chỉ có một, vậy thì người gặp nạn cũng…
Lâm Tuyên Hòa không dám nghĩ tiếp.
Dựa vào trí nhớ, cô dừng lại trước phòng của ông nội Trần Húc Huy.
Âm thanh phát ra từ dưới, Lâm Tuyên Hòa nghi ngờ dưới phòng ông nội Trần Húc Huy có căn cứ bí mật.
Có lẽ khi cánh cửa của căn cứ bí mật mở ra, họ sẽ thấy vài thi thể chất đông bên trong.
Lâm Tuyên Hòa quan sát kỹ lưỡng, cuối cùng từ trong bụi cỏ thấy một mảnh kính trong suốt, là cửa sổ!
Cửa sổ rất nhỏ, giống như cửa thông gió thông thường, ngay cả trẻ con cũng không chui qua được.
Nếu là để thông gió…bên trong có lẽ sẽ còn giấu người còn sống?
Nhưng Trần Húc Huy hiện không có ở nhà, dù anh ta có bắt cóc phóng viên, thì phóng viên đó cũng không thể ở trong căn phòng bí mật này.
Lâm Tuyên Hòa nghĩ đi nghĩ lại, quyết định vẫn nên đến báo cáo tình hình cho Yến Vân.
Yến Vân đã ra ngoài, bây giờ chắc đang đến tòa soạn báo Triều Dương nơi Trần Húc Huy làm việc.
Việc này không thể chậm trễ, Lâm Tuyên Hòa lập tức lên đường đến tòa soạn.
Đi bộ thì quá chậm, Lâm Tuyên Hòa quay về nhà, mượn xe đạp của Lâm Cảnh Nhất.
Triệu Thục Giai không thích đi xe đạp, trong nhà chỉ có Lâm Cảnh Nhất có xe.
Lâm Cảnh Nhất nghi ngờ nhìn Lâm Tuyên Hòa: “Em biết đi xe hả? Anh nhớ ai đó từng nói em phối hợp tay chân không tốt, em định đi đâu, hay là để anh chở em đi?”
“Có nhiều người không tiện.” Lâm Tuyên Hòa giả vờ khó xử: “Em tự đi được, em đã học đi xe đạp rồi.”
Lâm Cảnh Nhất bán tín bán nghi giao chìa khóa cho Lâm Tuyên Hòa.
Lâm Tuyên Hòa cầm chìa khóa xong chạy đi.
Lâm Cảnh Nhất tò mò nhìn Lâm Thanh Ngọc,
“Anh cả, em ấy thực sự biết đi…”
Lâm Cảnh Nhất chưa nói hết câu.
Anh ta thấy sắc mặt Lâm Thanh Ngọc tái nhợt.
Lâm Thanh Ngọc cười lạnh, hẹn hò ban đêm, không tiện để người khác thấy, Yến Vân chán sống rồi chăng?
Lâm Cảnh Nhất: “.....”
Thôi, tốt nhất đừng chọc vào.
Lâm Cảnh Nhất chỉ có thể tự mình đuổi theo Lâm Tuyên Hòa, anh ấy còn muốn dặn cô cách đi xe, nhưng vừa ra khỏi cửa, đã thấy Lâm Tuyên Hòa đạp xe như gió lướt đi.
Không chỉ nhanh hơn anh, mà còn đạp rất vững.
Lâm Cảnh Nhất: “....”
Rốt cuộc là ai đã báo tin sai sự thật?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất