Thập Niên 90: Tôi Có Thể Nghe Thấy Thanh Âm Của Hung Khí
Chương 37:
Lâm Tuyên Hòa vội vàng đến tòa soạn. Quả nhiên, vừa tới dưới lầu, cô đã thấy Điền Lâm và Tịch Nguyên Thanh.
Điền Lâm ngạc nhiên nhìn cô: “Đội tưởng Yến gọi em đến à?”
Lâm Tuyên Hòa quả quyết gật đầu.
“Đội trưởng Yến đã lên rồi, ở tầng bốn, bọn chị còn phải đi xung quanh kiểm tra, em tự lên tìm anh ấy đi.”
Tịch Nguyên Thanh khoanh tay khó hiểu nói: “Đội trưởng Yến hình như rất thích cô ta, chuyện gì vậy?”
“Người ta thông minh,” Điền Lâm nói: “Vẫn còn là sinh viên, nhưng khả năng quan sát rất mạnh, là nhân tài hiếm có, đội trưởng Yến đương nhiên phải trân trọng. Cậu đừng nhìn người ta nữa, chúng ta mau làm xong việc, lỡ có chuyện thật, ai chịu trách nhiệm đây?”
Tịch Nguyên Thanh không phục lắm.
Anh ta cũng có tài mà, sao đội trưởng Yến không coi trọng anh ta?
Chắc chắn là có mối quan hệ khác.
Tôn Hồng Diễm thực ra mới chỉ mất tích hai tiếng.
Cô ta là người trưởng thành, theo lý mà nói, mất liên lạc hai tiếng không phải là vấn đề gì lớn, bây giờ đâu phải thời đại ai cũng có điện thoại.
Nhưng đồng nghiệp lại rất lo lắng: “Hôm nay tôi và Hồng Diễm cùng tăng ca, trong văn phòng chỉ có hai chúng tôi. Khoảng sáu giờ cô ấy nói đói, muốn xuống dưới mua một bát mì ăn, nhưng mãi không thấy quay lại.”
Bùi Viễn vừa ghi chép vừa hỏi: “Có thể là cô ấy về nhà không?”
“Không đâu,” Đồng nghiệp nói: “Hôm nay chúng tôi phải gấp rút hoàn thành bản thảo, chắc phải bận đến chín giờ. Hồng Diễm là người rất coi trọng công việc, sẽ không rời đi mà không nói một lời. Tôi đã hỏi chủ quán mì dưới lầu, ông ấy nói Hồng Diễm chưa từng đến, thật kỳ lạ.”
Bùi Viễn mặt lộ vẻ khó xử: “Nhưng cô ấy đã hơn hai mươi tuổi, có thể là do gia đình có việc gấp, tạm thời phải rời đi? Cô kiến quyết cho rằng cô ấy gặp chuyện, điều này thật sự…”
Anh vừa dứt lời, phía sau đột nhiên vang lên giọng nữ trong trẻo: “Có phải còn chuyện gì khác không?”
Bùi Viễn quay đầu lại, vừa thấy Lâm Tuyên Hòa, đầu lập tức đau: “Sao cô lại đến đây? Chúng tôi đang điều tra, nếu có chuyện khác, người ta đã nói rồi.”
Yến Vân cũng nhíu mày nhìn sang, anh thở dài, xoa trán.
Cô nhóc này quả nhiên vẫn đến.
Đồng nghiệp nghe thấy câu hỏi của Lâm Tuyên Hòa, vẻ mặt khổ sở nói: “Thực ra, thực ra còn một chuyện.”
Bùi Viễn: “....”
Cô ta có thể nói rõ sớm hơn không, đừng để anh ta bị bẽ mặt chứ?
“Là thế này, gần đây tâm trạng Hồng Diễm không tốt. Tôi đã hỏi vài lần, cô ấy nói bị bạn trai quấy rối. Bạn trai cô ấy dường như rất kiểm soát, muốn hại cô ấy. Cô ấy sợ hãi, không dám về nhà, đã ở nhà tôi mấy đêm rồi.”
Lâm Tuyên Hòa nghe xong, nhìn về phía Yến Vân.
Yến Vân bước nhanh tới, kéo Lâm Tuyên Hòa sang một bên, thấp giọng nói: “Nghe rồi chứ, tôi đã nói với cô rồi, Trần Húc Huy rất nguy hiểm, cô đừng xen vào.”
Lâm Tuyên Hòa nhíu mày, không nói gì.
Yến Vân thở dài: “Hay là cô cứ tiếp tục gặp gỡ với Lâm Thanh Ngọc đi, cậu ta cũng không tệ.”
Lâm Tuyên Hòa càng nghe càng thấy lạ: “Tại sao tôi phải gặp anh ấy?”
Yến Vân hỏi lại: “Cô quên quan hệ của hai người rồi à?”
“Nhớ chứ!” Lâm Tuyên Hòa nói: “Là người cho tôi tiền tiêu vặt.”
Một lần cho hẳn trăm tệ.
Yến Vân nghe mà nghiến răng ken két, thằng nhóc Lâm Thanh Ngọc này đã học cách dùng tiền mua người rồi sao?!
Bùi Viễn ghi lại tất cả tin tức vào trong quyển sổ, quay lại tìm Yến Vân.
Bọn họ là một tiểu đội, còn phải chờ Yến Vân tới phân chia công việc.
Anh ta thấy Yến Vân và Lâm Tuyên Hòa đưa lưng về phía bọn họ nhỏ giọng nói chuyện với nhau, tay không khỏi nắm chặt quyển sổ.
Bùi Viễn cố gắng xem như không có việc gì mà đi tới: “Đội trưởng Yến, bạn trai của Tôn Hồng Diễm là Trần Húc Huy rất đáng nghi, chúng ta có nên trực tiếp đi bắt người không?”
Yến Vân nhíu mày quay đầu lại, trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, sau đó nhìn về phía Lâm Tuyên Hòa.
Cô gái này tuổi còn nhỏ, lại quen biết với Trần Húc Huy, bây giờ lại biết Trần Húc Huy lừa dối mình, có lẽ sẽ rất khổ sở.
Nhưng bộ dạng Lâm Tuyên Hòa lại giống như không có chuyện gì xảy ra, như thể người bọn họ bàn luận người không hề liên quan đến cô.
Không những thế, Lâm Tuyên Hòa còn kéo ống tay áo Yến Vân, nhỏ giọng nói: “Để đảm bảo khám xét thuận lợi, tốt nhất có thể mang theo một hai người tới lục soát nhà anh ta, tôi phát hiện trong nhà anh ta có tầng hầm.”
Yến Vân hít một hơi sâu.
Con bé này thật đúng là tàn nhẫn.
Tương lai ai làm chồng của con bé này nhất định là rất xui xẻo, nhất định cô bé sẽ là người sẽ vì đại nghĩa mà diệt thân.
Điền Lâm ngạc nhiên nhìn cô: “Đội tưởng Yến gọi em đến à?”
Lâm Tuyên Hòa quả quyết gật đầu.
“Đội trưởng Yến đã lên rồi, ở tầng bốn, bọn chị còn phải đi xung quanh kiểm tra, em tự lên tìm anh ấy đi.”
Tịch Nguyên Thanh khoanh tay khó hiểu nói: “Đội trưởng Yến hình như rất thích cô ta, chuyện gì vậy?”
“Người ta thông minh,” Điền Lâm nói: “Vẫn còn là sinh viên, nhưng khả năng quan sát rất mạnh, là nhân tài hiếm có, đội trưởng Yến đương nhiên phải trân trọng. Cậu đừng nhìn người ta nữa, chúng ta mau làm xong việc, lỡ có chuyện thật, ai chịu trách nhiệm đây?”
Tịch Nguyên Thanh không phục lắm.
Anh ta cũng có tài mà, sao đội trưởng Yến không coi trọng anh ta?
Chắc chắn là có mối quan hệ khác.
Tôn Hồng Diễm thực ra mới chỉ mất tích hai tiếng.
Cô ta là người trưởng thành, theo lý mà nói, mất liên lạc hai tiếng không phải là vấn đề gì lớn, bây giờ đâu phải thời đại ai cũng có điện thoại.
Nhưng đồng nghiệp lại rất lo lắng: “Hôm nay tôi và Hồng Diễm cùng tăng ca, trong văn phòng chỉ có hai chúng tôi. Khoảng sáu giờ cô ấy nói đói, muốn xuống dưới mua một bát mì ăn, nhưng mãi không thấy quay lại.”
Bùi Viễn vừa ghi chép vừa hỏi: “Có thể là cô ấy về nhà không?”
“Không đâu,” Đồng nghiệp nói: “Hôm nay chúng tôi phải gấp rút hoàn thành bản thảo, chắc phải bận đến chín giờ. Hồng Diễm là người rất coi trọng công việc, sẽ không rời đi mà không nói một lời. Tôi đã hỏi chủ quán mì dưới lầu, ông ấy nói Hồng Diễm chưa từng đến, thật kỳ lạ.”
Bùi Viễn mặt lộ vẻ khó xử: “Nhưng cô ấy đã hơn hai mươi tuổi, có thể là do gia đình có việc gấp, tạm thời phải rời đi? Cô kiến quyết cho rằng cô ấy gặp chuyện, điều này thật sự…”
Anh vừa dứt lời, phía sau đột nhiên vang lên giọng nữ trong trẻo: “Có phải còn chuyện gì khác không?”
Bùi Viễn quay đầu lại, vừa thấy Lâm Tuyên Hòa, đầu lập tức đau: “Sao cô lại đến đây? Chúng tôi đang điều tra, nếu có chuyện khác, người ta đã nói rồi.”
Yến Vân cũng nhíu mày nhìn sang, anh thở dài, xoa trán.
Cô nhóc này quả nhiên vẫn đến.
Đồng nghiệp nghe thấy câu hỏi của Lâm Tuyên Hòa, vẻ mặt khổ sở nói: “Thực ra, thực ra còn một chuyện.”
Bùi Viễn: “....”
Cô ta có thể nói rõ sớm hơn không, đừng để anh ta bị bẽ mặt chứ?
“Là thế này, gần đây tâm trạng Hồng Diễm không tốt. Tôi đã hỏi vài lần, cô ấy nói bị bạn trai quấy rối. Bạn trai cô ấy dường như rất kiểm soát, muốn hại cô ấy. Cô ấy sợ hãi, không dám về nhà, đã ở nhà tôi mấy đêm rồi.”
Lâm Tuyên Hòa nghe xong, nhìn về phía Yến Vân.
Yến Vân bước nhanh tới, kéo Lâm Tuyên Hòa sang một bên, thấp giọng nói: “Nghe rồi chứ, tôi đã nói với cô rồi, Trần Húc Huy rất nguy hiểm, cô đừng xen vào.”
Lâm Tuyên Hòa nhíu mày, không nói gì.
Yến Vân thở dài: “Hay là cô cứ tiếp tục gặp gỡ với Lâm Thanh Ngọc đi, cậu ta cũng không tệ.”
Lâm Tuyên Hòa càng nghe càng thấy lạ: “Tại sao tôi phải gặp anh ấy?”
Yến Vân hỏi lại: “Cô quên quan hệ của hai người rồi à?”
“Nhớ chứ!” Lâm Tuyên Hòa nói: “Là người cho tôi tiền tiêu vặt.”
Một lần cho hẳn trăm tệ.
Yến Vân nghe mà nghiến răng ken két, thằng nhóc Lâm Thanh Ngọc này đã học cách dùng tiền mua người rồi sao?!
Bùi Viễn ghi lại tất cả tin tức vào trong quyển sổ, quay lại tìm Yến Vân.
Bọn họ là một tiểu đội, còn phải chờ Yến Vân tới phân chia công việc.
Anh ta thấy Yến Vân và Lâm Tuyên Hòa đưa lưng về phía bọn họ nhỏ giọng nói chuyện với nhau, tay không khỏi nắm chặt quyển sổ.
Bùi Viễn cố gắng xem như không có việc gì mà đi tới: “Đội trưởng Yến, bạn trai của Tôn Hồng Diễm là Trần Húc Huy rất đáng nghi, chúng ta có nên trực tiếp đi bắt người không?”
Yến Vân nhíu mày quay đầu lại, trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, sau đó nhìn về phía Lâm Tuyên Hòa.
Cô gái này tuổi còn nhỏ, lại quen biết với Trần Húc Huy, bây giờ lại biết Trần Húc Huy lừa dối mình, có lẽ sẽ rất khổ sở.
Nhưng bộ dạng Lâm Tuyên Hòa lại giống như không có chuyện gì xảy ra, như thể người bọn họ bàn luận người không hề liên quan đến cô.
Không những thế, Lâm Tuyên Hòa còn kéo ống tay áo Yến Vân, nhỏ giọng nói: “Để đảm bảo khám xét thuận lợi, tốt nhất có thể mang theo một hai người tới lục soát nhà anh ta, tôi phát hiện trong nhà anh ta có tầng hầm.”
Yến Vân hít một hơi sâu.
Con bé này thật đúng là tàn nhẫn.
Tương lai ai làm chồng của con bé này nhất định là rất xui xẻo, nhất định cô bé sẽ là người sẽ vì đại nghĩa mà diệt thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất