Thập Niên 90: Trọng Sinh Cứu Tháo Hán, Cô Nương Toàn Thôn Động Xuân Tâm
Chương 28:
Thư Đan Đan sợ Lý Gia Anh sẽ làm hỏng kế hoạch của hai mẹ con, cô ta vội vàng nắm lấy tay bà ta, an ủi: “Mẹ, đừng giận, vì loại người này mà tức giận không đáng đâu. Ngày mai mẹ còn phải dậy sớm nữa!”.
Vừa nói, cô ta vừa nháy mắt với Lý Gia Anh.
Lý Gia Anh hiểu ý con gái, nghĩ đến kế hoạch ngày mai, tâm trạng bà ta bỗng vui vẻ trở lại.
Bà Vương thở dài, lặng lẽ ăn hết chén cơm, rồi lắc đầu quay về phòng.
“Mạn Mạn à, bà biết cháu đang buồn, nhưng cháu giận dỗi không chịu ăn cơm, cháu sẽ bị đau dạ dày đấy.” Bà Vương thở dài nói.
Thư Mạn hoàn toàn là bởi vì ăn quá no nên không ăn được nữa, không ngờ lại khiến bà nội lo lắng như vậy, trong lòng cô không khỏi hối hận, liền an ủi: “Bà nội, bà đừng lo lắng, cháu không hề đói một chút nào.”
“Đứa nhỏ này, rõ ràng là cháu chưa ăn được gì, còn dám lừa bà nội là không đói.” Bà Vương tức giận nói.
Thư Mạn có chút nóng ruột, cô phải giải thích với bà nội như thế nào đây? Dù sao cũng không thể nói với bà là cô có một không gian chứa đồ siêu lớn được chứ?
“Được rồi, được rồi, bà nội, cháu hứa với bà, ngày mai cháu nhất định sẽ ăn cơm thật ngoan.” Thư Mạn cười hì hì nói.
“Thôi được rồi, nhanh đi tắm đi, một lát nữa trời tối là phải mò mẫm tắm rửa đấy.” Bà Vương sờ lên mặt Thư Mạn, mỉm cười nói.
Lúc này, mặc dù trong thôn đã kéo điện, nhưng tiền điện đắt, mọi người đều không nỡ dùng điện, nhà họ Tô ngoại trừ phòng của Thư Đan Đan, Lý Gia Anh và phòng khách có lắp đèn điện ra, những nơi khác đều không lắp.
Buổi tối Thư Mạn và bà Vương đều dựa vào việc thắp đèn dầu hỏa để chiếu sáng, dầu hỏa thì phải bỏ tiền ra mua, bọn họ phải tiết kiệm từng chút một để dùng.
Chính là loại đèn dầu hỏa này, lúc nhỏ cúp điện, cô đều dựa vào nó chiếu sáng để làm bài tập về nhà. Thư Mạn gật đầu, cầm lấy quần áo sạch sẽ, xách một thùng nước sau đó đi đến phòng tắm.
Vừa vào phòng tắm, đóng cửa lại, Thư Mạn liền lóe người vào trong không gian, tắm rửa một phen ở trong linh tuyền.
Dù sao thì thời gian trong không gian là tĩnh, cô muốn ngâm bao lâu cũng không thành vấn đề.
Cứ như vậy ngâm khoảng nửa tiếng, Thư Mạn cảm thấy cơ thể mình đang bài trừ độc tố ra ngoài, bởi vì nước trong hồ lại chuyển sang màu đen.
Tắm rửa xong, cả người cô cảm thấy thoải mái hơn vài phần, làn da cũng trắng lên vài tông, ngay cả bộ ngực phẳng lì trước kia dường như cũng đang dần dần phát triển.
Cô hài lòng mặc quần áo vào, trở lại nhà gỗ, hâm nóng thịt kho tàu, hầm lại canh gà, lại uống một chén canh gà thật to, lúc này mới hài lòng ra khỏi không gian.
Đứng trong phòng tắm, Thư Mạn nhìn sàn nhà khô ráo, sợ người khác nghi ngờ cô tắm rửa sao lại không cần dùng nước, vì vậy cô liền trực tiếp dùng nước trong thùng gỗ kia giặt sạch quần áo rồi mới đi ra ngoài.
Vừa nói, cô ta vừa nháy mắt với Lý Gia Anh.
Lý Gia Anh hiểu ý con gái, nghĩ đến kế hoạch ngày mai, tâm trạng bà ta bỗng vui vẻ trở lại.
Bà Vương thở dài, lặng lẽ ăn hết chén cơm, rồi lắc đầu quay về phòng.
“Mạn Mạn à, bà biết cháu đang buồn, nhưng cháu giận dỗi không chịu ăn cơm, cháu sẽ bị đau dạ dày đấy.” Bà Vương thở dài nói.
Thư Mạn hoàn toàn là bởi vì ăn quá no nên không ăn được nữa, không ngờ lại khiến bà nội lo lắng như vậy, trong lòng cô không khỏi hối hận, liền an ủi: “Bà nội, bà đừng lo lắng, cháu không hề đói một chút nào.”
“Đứa nhỏ này, rõ ràng là cháu chưa ăn được gì, còn dám lừa bà nội là không đói.” Bà Vương tức giận nói.
Thư Mạn có chút nóng ruột, cô phải giải thích với bà nội như thế nào đây? Dù sao cũng không thể nói với bà là cô có một không gian chứa đồ siêu lớn được chứ?
“Được rồi, được rồi, bà nội, cháu hứa với bà, ngày mai cháu nhất định sẽ ăn cơm thật ngoan.” Thư Mạn cười hì hì nói.
“Thôi được rồi, nhanh đi tắm đi, một lát nữa trời tối là phải mò mẫm tắm rửa đấy.” Bà Vương sờ lên mặt Thư Mạn, mỉm cười nói.
Lúc này, mặc dù trong thôn đã kéo điện, nhưng tiền điện đắt, mọi người đều không nỡ dùng điện, nhà họ Tô ngoại trừ phòng của Thư Đan Đan, Lý Gia Anh và phòng khách có lắp đèn điện ra, những nơi khác đều không lắp.
Buổi tối Thư Mạn và bà Vương đều dựa vào việc thắp đèn dầu hỏa để chiếu sáng, dầu hỏa thì phải bỏ tiền ra mua, bọn họ phải tiết kiệm từng chút một để dùng.
Chính là loại đèn dầu hỏa này, lúc nhỏ cúp điện, cô đều dựa vào nó chiếu sáng để làm bài tập về nhà. Thư Mạn gật đầu, cầm lấy quần áo sạch sẽ, xách một thùng nước sau đó đi đến phòng tắm.
Vừa vào phòng tắm, đóng cửa lại, Thư Mạn liền lóe người vào trong không gian, tắm rửa một phen ở trong linh tuyền.
Dù sao thì thời gian trong không gian là tĩnh, cô muốn ngâm bao lâu cũng không thành vấn đề.
Cứ như vậy ngâm khoảng nửa tiếng, Thư Mạn cảm thấy cơ thể mình đang bài trừ độc tố ra ngoài, bởi vì nước trong hồ lại chuyển sang màu đen.
Tắm rửa xong, cả người cô cảm thấy thoải mái hơn vài phần, làn da cũng trắng lên vài tông, ngay cả bộ ngực phẳng lì trước kia dường như cũng đang dần dần phát triển.
Cô hài lòng mặc quần áo vào, trở lại nhà gỗ, hâm nóng thịt kho tàu, hầm lại canh gà, lại uống một chén canh gà thật to, lúc này mới hài lòng ra khỏi không gian.
Đứng trong phòng tắm, Thư Mạn nhìn sàn nhà khô ráo, sợ người khác nghi ngờ cô tắm rửa sao lại không cần dùng nước, vì vậy cô liền trực tiếp dùng nước trong thùng gỗ kia giặt sạch quần áo rồi mới đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất