[Thập Niên 90] Xuyên Thành Mèo, Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc
Chương 11:
Đối diện với nó khiến các chiến sĩ tê hết cả da đầu, thật sự là thân hình của Đại Hoa rất to lớn, mạnh mẽ, dáng vẻ hung hãn, tàn ác của nó lúc này thật sự là làm người khác phải khiếp sợ.
Nếu không phải trước khi đến Lỗ Kiến Hoa đã nhắc đi nhắc lại, con hổ này đã cõng đội trưởng Tần, là con hổ đã cứu mạng đội trưởng Tần.
Thì bọn họ đã nổ súng rồi. Mặc dù là bây giờ, vẫn theo bản năng mà giơ súng lên.
Nhưng cũng chỉ giơ lên thôi, mọi người đều thấy, Bạch Hạ Hạ và Đại Hoa đã bảo vệ đội trưởng Tần, trừng phạt Lão Liêu.
Tất cả đều rất ngạc nhiên, Lỗ Kiến Hoa nói nhìn thấy con hổ này, còn thấy cả con mèo Ba Tư trắng như tuyết.
Mọi người tin nhưng không ai ngờ, ba tên Lão Liêu này sẽ xuất hiện, lại còn bị bọn chúng xử lý hết.
Chưa ai từng thấy động vật nào thông minh như vậy, không phải là trong mắt động vật thì con người nào cũng giống nhau à? Thế mà bọn nó lại bảo vệ đội trưởng Tần, đúng là chuyện kỳ lạ.
Dù vậy, bọn họ cũng không dám lơ là. Đội trưởng Tần đang bất tỉnh vẫn còn đang nằm bên cạnh con hổ, cách đó chưa đầy một mét.
Tận mắt thấy Đại Hoa tấn công tội phạm từ đầu đến cuối, tim ai cũng đã nhảy tới cổ rồi, chỉ sợ con hổ này lại nổi tính hung hãn rồi làm đội trưởng Tần bị thương.
Vừa nãy con hổ đã cứu đội trưởng Tần, nhưng ai mà biết được có phải là trùng hợp hay không.
Lỡ như con hổ lại nổi điên lên thì đội trưởng Tần tiêu rồi.
Bọn họ nhất định phải bảo đảm sự an toàn cho đội trưởng Tần, trước khi con hổ động thủ thì phải bắn chết nó bằng một phát súng.
Giờ chỉ còn lại một mình Vương Bằng đang lăn lộn trên mặt đất và phát ra những tiếng kêu rên đau đớn.
“Không được bắn, không được bắn!”
Lỗ Kiến Hoa vội vàng lao đến trước đầu súng của đồng đội để ngăn tầm nhìn của bọn họ.
Gấp đến mức nuốt nước miếng liên tục, quay lưng về phía đám người trung đoàn trưởng Tống Bắc, vừa chật vậy vừa kiên định đi về phía con hổ hung hãn: “Tao, là tao…”
“Tao vừa mới mới quay lại đây, bọn tao không có ý xấu gì đâu, chỉ muốn cứu người thôi, mày có còn nhớ tao không?” Hai tay giơ qua đỉnh đầu, thể hiện mình không có ác ý gì cả. Lỗ Kiến Hoa cố gắng dùng ánh mắt để truyền thiện ý, từng bước từng bước tiến về phía trước.
“Đồng chí nhỏ.” Tống Bắc gọi Lỗ Kiến Hoa lại, nhưng Lỗ Kiến Hoa giống như không nghe thấy, vẫn ngăn nòng súng phía sau y như cũ, đầu đầy mồ hôi lạnh, tiến gần về phía đội trưởng Tần.
“Tao không có ý xấu đâu…” Con hổ này đã cứu đội trưởng Tần, bọn họ không được phép lật lọng, làm nó bị thương được.
Trong mắt Đại Hoa bây giờ chỉ toàn sự ngang ngược và hung ác, móng vuốt vẫn còn đang đè trên người Lão Liêu.
Chỉ với một cái quật, Lão Liêu đã trợn trắng mắt rồi bất tỉnh.
Cổ họng Đại Hoa bây giờ đang phát ra những âm thanh đe dọa trầm thấp, trận chiến lúc nãy tuy ngắn ngủi nhưng lại ác liệt, đã kích thích thú tính và sự ngỗ ngược từ trong xương tủy của nó.
Sau khi hổ đi săn, điều kiêng kỵ nhất là người ngoài đến gần con mồi của nó.
Dám đến giành ăn thì chính là kẻ thù, muốn cắn chết quá.
Đại Hoa chuyển hướng, chuẩn bị đặt bàn chân mạnh mẽ như đang tích sức lực xuống đất.
Cái đuôi thường nhàn nhã vẫy vẫy, bây giờ cũng không còn vẫy nữa mà giữ yên tại chỗ.
Nhưng ai cũng có thể cảm nhận được, giờ phút này con hổ đang tỏa ra thái độ thù địch và cảnh cáo.
Tim Tống Bắc đã nhảy tới cổ rồi, trong tay Lỗ Kiến Hoa không có bất cứ thứ gì, càng ngày càng gần con hổ hơn.
Đại Hoa chỉ cần nhảy lên một cái là đã có thể cắn đứt cổ họng của cậu ta.
“Đại Hoa.”
Lông Bạch Hạ Hạ trắng xám, hừ hừ nhổ bùn trong miệng ra.
Đây là lần đầu tiên cô tấn công người ở đây, còn đang lo sức mình quá yếu, ai mà ngờ, một đòn chí mạng, đối phương đã ngã xuống đất rồi.
Đúng là… Bạch Hạ Hạ muốn ra oai mà bị tất cả mọi người nhìn thấy.
Xấu hổ muốn chết.
Ba phần dưới của mèo... Ôi ôi ôi! Cô là con mèo Ba Tư đáng yêu, cao quý, xinh đẹp, vô hại, sao lại có thể hung ác như thế chứ.
Bạch Hạ Hạ tự đau lòng cho mình 3 giây.
Vừa lấy lại tinh thần thì cảm nhận được mùi thuốc súng trong không khí, cô nhẹ nhàng nhảy qua Tần Tiêu đang nằm bất tỉnh, nhẹ nhàng đứng vào giữa Đại Hoa và Lỗ Kiến Hoa.
Bạch Hạ Hạ lại kêu meo meo.
Tiếng kêu của con mèo vô cùng mềm mại, lại có vẻ gấp gáp và lo âu hơn lúc bình thường.
Bạch Hạ Hạ sốt ruột kêu meo meo nhiều hơn, đầu óc không thể kiểm soát được bản năng của Đại Hoa đã từ từ bình tĩnh lại.
Một cái móng vuốt nhỏ dơ bẩn vỗ “Bộp” lên mặt hổ béo.
Khi Bạch Hạ Hạ nhảy đến gần Đại Hoa, nhóm người Tống Bắc đều ngẩn ra.
Lá gan của con mèo này lớn quá đấy, dám nhảy ra lúc con hổ đang bảo vệ thức ăn của mình…
Chuyện tiếp theo còn kỳ lạ hơn, con mèo Ba Tư kêu meo meo hai tiếng, con hổ bị đập vào mặt cũng không nổi giận mà rút lui.
Con hổ ngoan như vậy… Vừa thay đổi sự hiểu biết và quan điểm của tất cả mọi người.
Tống Bắc lẩm bẩm: “Là một mánh khóe…” Mèo lớn mèo nhỏ cùng nhau chiến đấu, bây giờ còn có thể chỉ huy hổ nữa.
“Mèo nhà ai thành tinh vậy, thật sự là hổ và mèo à?”
“Con mèo này cũng thông minh ghê. Không phải mèo, phải là thần mèo! Thần mèo thông minh của tôi ơi, trâu bò quá đi mất.” Quách Triều Dương lấy làm kỳ lạ, chưa từng thấy con mèo nhà nào ở cùng với hổ như này.
Không những bọn chúng ở chung với nhau, mà con mèo nhà hình như đã lăn lộn thành đại ca mèo luôn rồi, còn cứu và bảo vệ con người nữa.
Giống như thể nó có thể phân biệt được tốt xấu, cực kỳ lợi hại.
Thật… Kỳ lạ.
Quách Triều Minh nhớ lại lúc bọn họ vừa xuống xe, thấy móng vuốt tàn nhẫn và chính xác của Bạch Hạ Hạ.
Đúng thật là… Anh ta với đồng đội nhỏ của anh ta đều bất ngờ.
Chuyên nghiên cứu về ba phần dưới của mèo… Không biết nói như thế nào. Trong lòng Quách Triều Minh vô cùng phức tạp, anh ta nhìn đội trưởng Tần đang bất tỉnh, bỗng cảm thấy ai chết thì chết, Tần Tiêu không thể chết.
Mẹ nó!
Đây là mèo thành tinh và con hổ từ đâu đến, xuống núi vì Tần Tiêu à!
Đại Hoa đứng ở một góc tủi thân, khuôn mặt hổ béo cực kỳ đau lòng: “Tôi nghe lời cậu, mới đánh nhau với bọn họ, vậy mà cậu còn đánh tôi.”
Bạch Hạ Hạ thu móng vuốt về, hài lòng nhìn móng vuốt sạch sẽ: “Vẫn đánh cậu.”
Nó mất hứng vẫy vẫy cái đuôi, phớt lờ rồi chạy đến trước mặt Lỗ Kiến Hoa.
Như thể muốn trút giận, nó không thèm suy nghĩ, lấy cái mông đầy lông lá xồm xàm oán giận hất qua hất lại chân Lỗ Kiến Hoa.
Quai hàm Tống Bắc suýt rớt ra vì sốc.
Đây là, đây là giận cá chém thớt hả? Hổ nhà ai mà lại như vậy?
Nếu không phải trước khi đến Lỗ Kiến Hoa đã nhắc đi nhắc lại, con hổ này đã cõng đội trưởng Tần, là con hổ đã cứu mạng đội trưởng Tần.
Thì bọn họ đã nổ súng rồi. Mặc dù là bây giờ, vẫn theo bản năng mà giơ súng lên.
Nhưng cũng chỉ giơ lên thôi, mọi người đều thấy, Bạch Hạ Hạ và Đại Hoa đã bảo vệ đội trưởng Tần, trừng phạt Lão Liêu.
Tất cả đều rất ngạc nhiên, Lỗ Kiến Hoa nói nhìn thấy con hổ này, còn thấy cả con mèo Ba Tư trắng như tuyết.
Mọi người tin nhưng không ai ngờ, ba tên Lão Liêu này sẽ xuất hiện, lại còn bị bọn chúng xử lý hết.
Chưa ai từng thấy động vật nào thông minh như vậy, không phải là trong mắt động vật thì con người nào cũng giống nhau à? Thế mà bọn nó lại bảo vệ đội trưởng Tần, đúng là chuyện kỳ lạ.
Dù vậy, bọn họ cũng không dám lơ là. Đội trưởng Tần đang bất tỉnh vẫn còn đang nằm bên cạnh con hổ, cách đó chưa đầy một mét.
Tận mắt thấy Đại Hoa tấn công tội phạm từ đầu đến cuối, tim ai cũng đã nhảy tới cổ rồi, chỉ sợ con hổ này lại nổi tính hung hãn rồi làm đội trưởng Tần bị thương.
Vừa nãy con hổ đã cứu đội trưởng Tần, nhưng ai mà biết được có phải là trùng hợp hay không.
Lỡ như con hổ lại nổi điên lên thì đội trưởng Tần tiêu rồi.
Bọn họ nhất định phải bảo đảm sự an toàn cho đội trưởng Tần, trước khi con hổ động thủ thì phải bắn chết nó bằng một phát súng.
Giờ chỉ còn lại một mình Vương Bằng đang lăn lộn trên mặt đất và phát ra những tiếng kêu rên đau đớn.
“Không được bắn, không được bắn!”
Lỗ Kiến Hoa vội vàng lao đến trước đầu súng của đồng đội để ngăn tầm nhìn của bọn họ.
Gấp đến mức nuốt nước miếng liên tục, quay lưng về phía đám người trung đoàn trưởng Tống Bắc, vừa chật vậy vừa kiên định đi về phía con hổ hung hãn: “Tao, là tao…”
“Tao vừa mới mới quay lại đây, bọn tao không có ý xấu gì đâu, chỉ muốn cứu người thôi, mày có còn nhớ tao không?” Hai tay giơ qua đỉnh đầu, thể hiện mình không có ác ý gì cả. Lỗ Kiến Hoa cố gắng dùng ánh mắt để truyền thiện ý, từng bước từng bước tiến về phía trước.
“Đồng chí nhỏ.” Tống Bắc gọi Lỗ Kiến Hoa lại, nhưng Lỗ Kiến Hoa giống như không nghe thấy, vẫn ngăn nòng súng phía sau y như cũ, đầu đầy mồ hôi lạnh, tiến gần về phía đội trưởng Tần.
“Tao không có ý xấu đâu…” Con hổ này đã cứu đội trưởng Tần, bọn họ không được phép lật lọng, làm nó bị thương được.
Trong mắt Đại Hoa bây giờ chỉ toàn sự ngang ngược và hung ác, móng vuốt vẫn còn đang đè trên người Lão Liêu.
Chỉ với một cái quật, Lão Liêu đã trợn trắng mắt rồi bất tỉnh.
Cổ họng Đại Hoa bây giờ đang phát ra những âm thanh đe dọa trầm thấp, trận chiến lúc nãy tuy ngắn ngủi nhưng lại ác liệt, đã kích thích thú tính và sự ngỗ ngược từ trong xương tủy của nó.
Sau khi hổ đi săn, điều kiêng kỵ nhất là người ngoài đến gần con mồi của nó.
Dám đến giành ăn thì chính là kẻ thù, muốn cắn chết quá.
Đại Hoa chuyển hướng, chuẩn bị đặt bàn chân mạnh mẽ như đang tích sức lực xuống đất.
Cái đuôi thường nhàn nhã vẫy vẫy, bây giờ cũng không còn vẫy nữa mà giữ yên tại chỗ.
Nhưng ai cũng có thể cảm nhận được, giờ phút này con hổ đang tỏa ra thái độ thù địch và cảnh cáo.
Tim Tống Bắc đã nhảy tới cổ rồi, trong tay Lỗ Kiến Hoa không có bất cứ thứ gì, càng ngày càng gần con hổ hơn.
Đại Hoa chỉ cần nhảy lên một cái là đã có thể cắn đứt cổ họng của cậu ta.
“Đại Hoa.”
Lông Bạch Hạ Hạ trắng xám, hừ hừ nhổ bùn trong miệng ra.
Đây là lần đầu tiên cô tấn công người ở đây, còn đang lo sức mình quá yếu, ai mà ngờ, một đòn chí mạng, đối phương đã ngã xuống đất rồi.
Đúng là… Bạch Hạ Hạ muốn ra oai mà bị tất cả mọi người nhìn thấy.
Xấu hổ muốn chết.
Ba phần dưới của mèo... Ôi ôi ôi! Cô là con mèo Ba Tư đáng yêu, cao quý, xinh đẹp, vô hại, sao lại có thể hung ác như thế chứ.
Bạch Hạ Hạ tự đau lòng cho mình 3 giây.
Vừa lấy lại tinh thần thì cảm nhận được mùi thuốc súng trong không khí, cô nhẹ nhàng nhảy qua Tần Tiêu đang nằm bất tỉnh, nhẹ nhàng đứng vào giữa Đại Hoa và Lỗ Kiến Hoa.
Bạch Hạ Hạ lại kêu meo meo.
Tiếng kêu của con mèo vô cùng mềm mại, lại có vẻ gấp gáp và lo âu hơn lúc bình thường.
Bạch Hạ Hạ sốt ruột kêu meo meo nhiều hơn, đầu óc không thể kiểm soát được bản năng của Đại Hoa đã từ từ bình tĩnh lại.
Một cái móng vuốt nhỏ dơ bẩn vỗ “Bộp” lên mặt hổ béo.
Khi Bạch Hạ Hạ nhảy đến gần Đại Hoa, nhóm người Tống Bắc đều ngẩn ra.
Lá gan của con mèo này lớn quá đấy, dám nhảy ra lúc con hổ đang bảo vệ thức ăn của mình…
Chuyện tiếp theo còn kỳ lạ hơn, con mèo Ba Tư kêu meo meo hai tiếng, con hổ bị đập vào mặt cũng không nổi giận mà rút lui.
Con hổ ngoan như vậy… Vừa thay đổi sự hiểu biết và quan điểm của tất cả mọi người.
Tống Bắc lẩm bẩm: “Là một mánh khóe…” Mèo lớn mèo nhỏ cùng nhau chiến đấu, bây giờ còn có thể chỉ huy hổ nữa.
“Mèo nhà ai thành tinh vậy, thật sự là hổ và mèo à?”
“Con mèo này cũng thông minh ghê. Không phải mèo, phải là thần mèo! Thần mèo thông minh của tôi ơi, trâu bò quá đi mất.” Quách Triều Dương lấy làm kỳ lạ, chưa từng thấy con mèo nhà nào ở cùng với hổ như này.
Không những bọn chúng ở chung với nhau, mà con mèo nhà hình như đã lăn lộn thành đại ca mèo luôn rồi, còn cứu và bảo vệ con người nữa.
Giống như thể nó có thể phân biệt được tốt xấu, cực kỳ lợi hại.
Thật… Kỳ lạ.
Quách Triều Minh nhớ lại lúc bọn họ vừa xuống xe, thấy móng vuốt tàn nhẫn và chính xác của Bạch Hạ Hạ.
Đúng thật là… Anh ta với đồng đội nhỏ của anh ta đều bất ngờ.
Chuyên nghiên cứu về ba phần dưới của mèo… Không biết nói như thế nào. Trong lòng Quách Triều Minh vô cùng phức tạp, anh ta nhìn đội trưởng Tần đang bất tỉnh, bỗng cảm thấy ai chết thì chết, Tần Tiêu không thể chết.
Mẹ nó!
Đây là mèo thành tinh và con hổ từ đâu đến, xuống núi vì Tần Tiêu à!
Đại Hoa đứng ở một góc tủi thân, khuôn mặt hổ béo cực kỳ đau lòng: “Tôi nghe lời cậu, mới đánh nhau với bọn họ, vậy mà cậu còn đánh tôi.”
Bạch Hạ Hạ thu móng vuốt về, hài lòng nhìn móng vuốt sạch sẽ: “Vẫn đánh cậu.”
Nó mất hứng vẫy vẫy cái đuôi, phớt lờ rồi chạy đến trước mặt Lỗ Kiến Hoa.
Như thể muốn trút giận, nó không thèm suy nghĩ, lấy cái mông đầy lông lá xồm xàm oán giận hất qua hất lại chân Lỗ Kiến Hoa.
Quai hàm Tống Bắc suýt rớt ra vì sốc.
Đây là, đây là giận cá chém thớt hả? Hổ nhà ai mà lại như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất