[Thập Niên 90] Xuyên Thành Mèo, Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc

Chương 22:

Trước Sau
Ừm, dù sao Quách Triều Minh này cũng vẫn hơn. Còn biết nghe lời ông ấy… Ừ? Trung Đoàn Trưởng Tống xem xét một chút, nhìn về phía Quách Triều Minh đang nhìn.

Ông ấy yên lặng quay đầu, đáp lại đôi mắt long lanh như phát sáng đó, đôi mắt nhỏ nghiêm túc đầy mong đợi.

Một con mèo Ba Tư đáng yêu xinh đẹp đang ngồi chồm hổm, cái đuôi buông nhẹ ở đằng sau, chậm rãi đong đưa qua lại.

Nó ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng ngồi thẳng tắp giống như học sinh tiểu học chăm ngoan đang đi học, lỗ tai dựng cao lắng nghe, trong miệng còn ngậm nửa miếng táo.

Có vẻ rất nghiêm túc lắng nghe.

Cặp mắt kia nhìn ông ấy càng ngày càng sáng hơn, giống như nói rằng: “Tiếp tục kể đi mà!”

Tống Bắc: Tuy thấy đáng yêu chết đi được, nhưng ông ấy vẫn muốn chửi một câu “chết tiệt”.

Ăn cơm không được nghịch mèo, Tống Bắc ngứa ngáy trong lòng, ôm đầu nhức nhối: “Các cậu còn không bằng một con mèo.”

Tần Tiêu cầm hộp cháo lạnh lùng nhìn qua một cái, lại tiếp tục cúi đầu ăn cháo và uống súp gà của anh.

Quách Triều Minh cũng bỏ lơ ông ấy, quay sang cười hì hì ngắm nhìn Bạch Hạ Hạ.

Lỗ Kiến Hoa thì tập trung thưởng thức đồ ăn tới giờ mới mờ mịt ngẩng mặt lên, ngơ ngác gãi đầu, khóe miệng còn dính một hạt cơm: “Sao vậy Trung Đoàn Trưởng? Ông mới nói gì vậy? Tôi không nghe rõ.”

Tống Bắc tức đến đau ngực, liếc qua cậu ta: “Ăn cơm của cậu đi!”

Lỗ Kiến Hoa vẫn còn ngây ngốc, lại vui vẻ và cơm: “Ồ.”

Tống Bắc: … Đúng là tức chết!

Ông ấy lải nhải nói hơn nửa ngày, thế mà chỉ có một con mèo nghe. Mà con mèo kia cũng còn thể hiện cảm xúc làm cho người ta có cảm giác thành tựu.

Ngày thường làm gì có cơ hội nhiều chuyện. Nói nhiều thì lại không có ai muốn nghe.

Trung Đoàn Trưởng già chững chạc thành thục rất buồn phiền, lại nhìn thấy ánh mắt đang mong chờ của mèo nhỏ… Nói cho mèo nghe hình như cũng không phải là không thể mà.

Ít nhất nó còn lắng nghe.

Đoàn Trưởng Tống tan nát cõi lòng vì bị cấp dưới lạnh nhạt, trái tim già nua nhỏ lệ, quyết định yên lặng cầm bát lên ăn cơm.

Nhưng cái cảm giác được ánh mắt bé nhỏ long lanh nhìn chằm chằm, lại không nhịn được phải nhìn qua.



Bạch Hạ Hạ đang rất mong đợi, giảo hoạt kêu meo một tiếng rất to: “Sao không nói nữa?”

Tống Bắc: … Tôi đã tạo nghiệp gì vậy chứ?

Trung Đoàn Trưởng Tống lúc này rất cần một bờ vai vững chắc để ông ấy dựa vào.

Bạch Hạ Hạ không còn chuyện hay ho để nghe, lỗ tai ỉu xìu cụp xuống, làm cho Tống Bắc có cảm giác như bản thân đã làm một chuyện tàn ác không có đạo đức.

Bạch Hạ Hạ: Vậy mà cũng không được nghe, đang hóng hớt được một nửa lại dừng, thật khó chịu.

Cô ăn xong táo, xoa xoa chiếc bụng nhỏ, cũng đã no đến ba phần rồi.

Hơn nửa năm lưu lạc ở trong núi, cả ngày toàn ăn trái cây, thỉnh thoảng thì lén lấy mấy quả hạch dự trữ của con sóc nhỏ.

Thật ra Bạch Hạ Hạ rất muốn ăn cơm cùng thức ăn.

Cô đang xoắn xuýt không biết làm sao kêu để được đòi ăn chùa cơm một cách thật tự nhiên.

Một chén cháo trắng nhỏ và một cái bánh trứng được để lên cái ghế nhỏ của Bạch Hạ Hạ.

Cháo trắng này là do Quách Triều Minh lấy cho cô, anh ta lại xé một miếng nắp hộp cơm làm chén đựng cho Bạch Hạ Hạ.

Còn bánh trứng thì là Tần Tiêu lấy ở hộp cơm ra cho cô, Tần Tiêu cố gắng xé bánh ra thành từng miếng nhỏ, sợ rằng miếng lớn quá cô sẽ không ăn được.

“Meo meo…”

Bạch Hạ Hạ dùng lưỡi liếm một chút cháo, nhiệt độ vừa phải, không quá nóng cũng không quá lạnh.

Nhiều người nói lưỡi mèo sợ nóng, nhạy cảm hơn nhiều so với lưỡi của con người. Từ lúc Bạch Hạ Hạ xuyên qua chưa từng ăn đồ nóng, không biết đây là thật hay giả.

Cháo trắng được nấu sền sệt mềm mại, phía bên trên còn có một lớp dầu mỏng, thơm ngon kích thích vị giác. Kết hợp với bánh trứng ăn rất ngon miệng.

Bánh trứng gà vàng giòn, cháo trắng như tuyết cực kỳ thơm ngon.

“Meo!” Bạch Hạ Hạ nhìn chằm chằm cháo và bánh trứng để trên miếng vỏ hộp cơm khẽ kêu hai tiếng, ăn cháo với bánh trứng gà, đối với cô ở kiếp trước mà nói thì không bằng một bữa bình thường, thậm chí có thể xem là ăn uống sơ sài.

Nhưng lúc này đây, trong miệng cô lại không ngừng tiết ra nước miếng. Mắt Bạch Hạ Hạ có cảm giác cay cay vì hạnh phúc, nước mắt chỉ trực trào ra ngoài, cô rất hạnh phúc.



Trong lòng nặng trĩu, giống như chứa đựng mọi thứ, mà lòng lại cảm thấy chua xót.

Cái đầu nhỏ nhiều lần ngẩng lên nhìn Quách Triều Minh và Tần Tiêu, rồi lại cúi xuống, hai người cũng đang ăn cơm.

Thật ra thì, vừa rồi Bạch Hạ Hạ đang do dự không biết có nên meo mấy tiếng để xin đồ ăn hay không.

Nhưng biết nói như thế nào?

Một con mèo xin con người đồ ăn là chuyện rất đương nhiên, Bạch Hạ Hạ lần đầu làm chuyện này lại không thể, ý muốn xin đồ cứ ở trong đầu nhưng lại không thể kêu ra miệng.

Giống như là có chướng ngại tâm lý vậy, cô là con người, bỗng trở thành mèo hoang phải tự đi kiếm ăn, rất khó mở miệng mà… Cứ luôn cảm thấy xấu hổ, rất ngại mở miệng.

Mèo nhỏ vùi đầu vào ăn lấy ăn để trong hộp đồ ăn, nhìn đáng yêu không kể hết. Cô liếm mấy miếng cháo trắng, nghĩ: Quách Triều Minh đúng là đã từng nuôi mèo. Trước đây anh ta nói sẽ nuôi cô, cứ tưởng chỉ là nói đùa. Anh ta không lấy cháo cho cô, chẳng lẽ muốn đợi cháo nguội hơn mới lấy cho cô?

Dù sao thì mèo khi ăn có biết tránh cái lưỡi ra đâu.

Sẽ bị nóng.

Bạch Hạ Hạ nghĩ: Cô thật may mắn khi gặp được người ấm áp như vậy.

Ba người một mèo cứ thế yên lặng ăn cơm.

Ánh nắng chiều nhẹ nhàng rơi xuống, sợi nắng nhỏ sắc cam như mạ vàng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng bệnh.

Nhìn kỹ có thể thấy được những hạt bụi nhỏ trong không khí nhưng lại mang đến một cảm giác ấm áp khó tả.

“Cộc cộc cộc!”

“Cộc cộc cộc!”

Tiếng gõ cửa nặng nề vang lên, Tống Bắc nhíu mày để đũa xuống muốn đứng lên, Quách Triều Minh nhanh hơn ông ấy một bước, đôi chân dài sải hai ba bước đã đến bên cửa.

Cánh cửa bất ngờ được mở ra, người đứng ngoài không để ý đang đưa tay lên muốn gõ tiếp. Cửa phòng đột nhiên được mở ra, nên cô ta bị hẫng, loạng choạng bước lên phía trước.

Quách Triều Minh cũng không có ý muốn đỡ người, vừa lúc tránh sang một bên. Người nọ quơ quơ tay mấy cái mới có thể đứng vững, sắc mặt ngay lập tức trở nên khó coi.

Bạch Hạ Hạ nhanh chóng nhìn ra được người phụ nữ này biến đổi sắc mặt trong nháy mắt, không cần tới một giây, bất ngờ không kịp đề phòng.

Người phụ nữ khoảng 40 tuổi, trang phục toát ra vẻ dịu dàng hiền thục, không nhìn ra là nhãn hiệu gì nhưng từ ánh mắt của Bạch Hạ Hạ có thể nhìn ra những món đồ này đều được thiết kế rất tinh xảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau