[Thập Niên 90] Xuyên Thành Mèo, Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc

Chương 23:

Trước Sau
Người phụ nữ nở một nụ cười ấm áp: “Tần Tiêu, nghe nói con bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, cha con nói cô qua xem một cái, sau này không được bốc đồng nữa”

Bạch Hạ Hạ trừng mắt, khó mà tưởng tượng nổi người phụ nữ dịu dàng đang nói chuyện lúc này lại là kẻ vừa nặng vừa mạnh đã đập cửa mạnh bạo lúc nãy.

Quách Triều Minh khoanh tay trước ngực, im lặng đứng dựa vào vách tường cạnh cửa rồi chờ đợi như môn thần.

“Thì ra Trung Đoàn Trưởng Tống cũng ở đây.” Ôn Xảo Tuệ chào hỏi mấy câu với Tống Bắc, nhỏ nhẹ hỏi vết thương của Tần Tiêu có nặng không, phải ở lại bệnh viện mấy ngày.

Bà ta hỏi han ân cần một cách cực kỳ thân mật, còn cười rồi giải thích về việc đập cửa vừa nãy: “Thật sự xin lỗi, vừa rồi tôi nghe tin Tần Tiêu bị thương đang nằm viện nên rất lo lắng, cha của nó cũng vậy, gọi điện liên tục, tôi sốt ruột nên đập cửa hơi mạnh, không ngờ lại quấy rầy mọi người.”

“Không có, không có.” Bạch Hạ Hạ phát hiện nụ cười của Tống Bắc rất giống lần đầu cô gặp ông ấy.

Ông ấy là một người vừa ấm áp vừa gần gũi, vừa nhìn đã làm cho người khác có thiện cảm, nhưng lại hơi có điệu bộ lãnh đạo chỉ huy, nói chuyện đầy khí thế: “Vết thương của Tần Tiêu không nặng, không có vấn đề gì lớn cả, lần này lại được lãnh Huân chương Chiến công hạng nhì.”

“Tần Tiêu là một đồng chí tốt, haiz, có điều hơi bốc đồng chút.” Tống Bắc cười ha ha: “Nhưng người trẻ tuổi mà, phải mạnh dạn như thế thì sau này mới có triển vọng được.”

Ôn Xảo Tuệ tới thăm Tần Tiêu nhưng đa phần lại là trò chuyện với Tống Bắc.

Bạch Hạ Hạ nhìn Tần Tiêu, nét lạnh lùng sắc bén trên trán gần như muốn hiện lên xuyên qua xương cốt. Bên tai là giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ của Ôn Xảo Tuệ, Bạch Hạ Hạ hơi lo lắng mà cúi đầu xuống, cô đến gần giường rồi dụi vào cánh tay của Tần Tiêu.

Bộ đồ bệnh nhân của Tần Tiêu được vén lên phía trên, lộ ra một khúc cánh tay rắn chắc, làn da vừa mềm mại vừa ấm áp, anh hơi giật mình, nghiêng đầu thấy một cái đầu mèo tròn vo với đôi tai mỏng manh dựng thẳng đang dụi mình. Tần Tiêu nhúc nhích cánh tay, Bạch Hạ Hạ bèn kêu lên một tiếng mềm mại.

Tiếng kêu vừa nhỏ nhẹ yếu ớt vừa nức nở nghe rất mơ hồ. Tần Tiêu lại thấy như được an ủi, không phải trùng hợp mà là con mèo này thật sự đang an ủi anh.

Thú cưng thông minh dường như có thể nhận biết được cảm xúc của con người, Tần Tiêu không đoán ra. Nhưng anh thấy cặp mắt mèo đang nhìn chằm chằm thì sự ngột ngạt ứ đọng trong lòng đã vơi đi phần nào. Con ngươi đen nhánh đang kiềm chế sự bực bội cũng không còn nặng trĩu như thế, ngược lại còn lộ ra ý cười cực kỳ mơ hồ. Anh nhẹ nhàng nâng tay vuốt lại đầu Bạch Hạ Hạ theo bản năng.

Làn da cảm nhận được sự mềm mại ấm áp. Lớp lông xù đáng yêu tới mức làm cho tâm trạng của anh tốt hơn vài phần.



Ôn Xảo Tuệ nhìn lướt qua dáng vẻ dơ bẩn của Bạch Hạ Hạ, trong mắt thoáng hiện lên sự chán ghét, nhưng nụ cười trên mặt vẫn tươi rói, vừa ấm áp vừa dịu dàng.

Ngón tay đang cầm hộp cơm của Tần Tiêu không dùng sức tới mức trắng bệch nữa, từ lạnh lùng đến bình tĩnh. Anh thỉnh thoảng xớt chút thức ăn cho Bạch Hạ Hạ, bản thân thì yên lặng cúi đầu ăn canh gà, chỉ là vẻ thờ ơ trên vầng trán đã dày đặc hơn nhiều so với trước khi Ôn Xảo Tuệ tới.

Có một việc rất thú vị: Ôn Xảo Tuệ cảm ơn Tống Bắc liên tục, cảm ơn ông ấy đã giúp chăm sóc Tần Tiêu.

Tống Bắc bèn hết lời khen ngợi Tần Tiêu, điệu bộ kia tưởng chừng như muốn khen cho anh bay lên trời luôn. Cuối cùng thì thở dài: "Thằng nhóc Tần Tiêu này, tôi thật sự mong nó là con trai ruột của mình."

Nụ cười của Ôn Xảo Tuệ càng ngày càng giả tạo, cuối cùng bà ta hoàn toàn cười không nổi.

Nụ cười mẫu mực của bà chủ đức hạnh và hiền hậu trong gia đình như lớp mặt nạ đang treo trên mặt bà ta, bà ta nói với giọng điệu tẻ ngắt: "Trung Đoàn Trưởng đừng đùa, trở về Lão Tần mà biết tôi làm mất con trai của ông ấy thì chắc chắn sẽ nổi nóng với tôi mất!"

Ôn Xảo Tuệ nói xong thì lấy cớ là trong nhà có chuyện rồi đứng dậy đi ngay. Trông dáng vẻ kia như thể đang bị sói đuổi ở phía sau, không muốn ở lại nơi này dù chỉ một giây.

Bạch Hạ Hạ gãi lỗ tai với vẻ nghi hoặc, cô nhìn thoáng qua bộ dạng lạnh lùng vô tình của Tần Tiêu, ngửi được mùi của vở kịch luân lý gia đình.

Bà Ôn dịu dàng hận không thể viết hai chữ giả tạo lên trên mặt này và Bộ Trưởng Tần mà bà ta nhắc tới… Tám phần là mẹ kế và cha ruột của Tần Tiêu.

Vả lại, sau khi bà Ôn này vào cửa thì không hề xem Tần Tiêu thế nào. Dù sao cũng là tới thăm anh, khi nói chuyện thì đôi mắt lại liếc ngang liếc dọc, sau đó thì hoàn toàn phớt lờ Tần Tiêu như thể anh không hề tồn tại. Bạch Hạ Hạ không hiểu là bà ta chột dạ hay chán ghét hoặc vì lý do khác nên không dám nhìn Tần Tiêu.

Tia nắng hoàng hôn cuối cùng chiếu xuống đường chân trời, màn đêm bao phủ, đường phố bên ngoài bệnh viện hiện lên ánh sáng mờ nhạt.

Đầu năm 90, các công trình cơ sở ở thành phố lớn không hoàn thiện, ánh sáng le lói trong màn đêm, lúc sáng lúc tối.

Cạnh bệ cửa sổ, cái đầu tròn vo của mèo vằn xám gật tới gật lui, buồn chán đến mức duỗi chân ra đếm đèn đường.



Bên ngoài tòa nhà, đường lớn sáng sủa rộng rãi như ban ngày, phía xa là khu phố nhấp nhô san sát nhau. Hiện tại có rất ít nhà cao tầng, ngọn đèn của mọi nhà hiện lên một chút qua cửa sổ.

Các quầy hàng mở vào ban đêm cũng rất ít nhưng người xếp hàng lại rất nhiều. Bạch Hạ Hạ cố gắng nhìn rõ người bán hàng rong bày quán ở giao lộ phía tây đang bán cái gì mà lại có nhiều người tới xếp hàng như thế.

Cô duỗi dài cổ ra, nửa khúc cơ thể nhỏ nhắn phía sau bị rèm cửa sổ chặn lại, chỉ có nửa cái đầu thò ra khe cửa sổ.

Đôi mắt của mèo sáng lên trong đêm tối, Bạch Hạ Hạ nghĩ, nếu ngon thì ngày mai dụ Quách Triều Minh mua một phần..."Ầm!"

"Aaa!"

Tiếng kêu thảm thiết kèm theo âm thanh có người lảo đảo ngã rồi đụng vào đồ vật nghe có vẻ cực kỳ đáng sợ trong màn đêm. Bạch Hạ Hạ bị dọa cho một trận, cô nheo mắt nhìn thấy một người ngã lộn nhào vào bồn hoa, tay còn run rẩy chỉ về phía bệnh viện bên này.

Quỷ gì? Gặp quỷ?

Bạch Hạ Hạ cũng rất sợ hãi, cô nghe có người la to rằng gặp quỷ thì cả người xù lông hết lên.

"Meo ~" cô không tin quỷ thần nhưng vấn đề là cô cũng xuyên qua đây. Lỡ như có quỷ thì sao?... Bạch Hạ Hạ chuồn nhanh xuống cửa sổ như một ngọn gió, không hề do dự mà nhảy lên đầu gối của Tống Bắc.

Vị Trung Đoàn Trưởng lớn tuổi, trưởng thành vững vàng trong bộ quân phục màu xanh, chính khí của Đảng không sợ quỷ!

Bạch Hạ Hạ không biết rằng bản thân vừa chạy đi thì người nọ đã đứng dậy rồi nhìn cửa sổ tầng hai với vẻ nơm nớp lo sợ.

Chẳng có gì trong bóng tối đen như mực, người nọ kêu to lên tiếng rồi hớt hải nhảy xuống bồn hoa, chạy nhanh như gió, còn thỉnh thoảng quay đầu xem cái cửa sổ kia...

"Bên ngoài sao vậy?" Tống Bắc không có thính lực như Bạch Hạ Hạ, hơn nữa tiếng kêu thất thanh của người nọ rất mơ hồ, nghe không rõ từng chữ.

Bạch Hạ Hạ nhanh chóng rụt đầu lại, cuộn chân nằm trên đầu gối của Tống Bắc, cái đầu tròn vo vùi vào hai chân: "Không lên quan tới tôi, tôi chỉ là một con mèo... Quỷ dọa người, đừng dọa mèo... Mày đừng nhầm đối tượng..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau