[Thập Niên 90] Xuyên Thành Mèo, Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc
Chương 39:
Tống Ma Ma quan tâm rất nhiều thứ, chuyện này cũng vậy: “Sữa tươi có nhiều dinh dưỡng, tao đã đặt cho mày nửa tháng rồi đấy.”
“Không cần đâu?” Bạch Hạ Hạ tinh mắt tay cầm ly sữa của anh hơi run, anh bình tĩnh từ chối: “Như vậy tốn kém lắm đấy Trung Đoàn Trưởng!”
Niên đại này bảo quản thức ăn không dễ, Bạch Hạ Hạ không biết sữa tươi này có giá bao nhiêu nhưng chắc chắn không hề rẻ.
“Cậu vì dân vì nước nên mới bị thương, chỉ tốn chút tiền mà thôi!” Tống Bắc nhíu mày: “Cậu không cần lo vấn đề khác đâu, cứ điều trị bồi bổ cơ thể thật tốt.”
Quách Triều Minh buồn chán lật tạp chí, miệng cắn táo răng rắc, đôi chân dài bắt chéo: “Đúng thế! Anh Tần, anh đừng để ý chuyện khác, phải dưỡng thương cho thật tốt, căn cứ chúng ta không thể anh được.”
“Anh nghĩ xem, bây giờ hai chúng ta đều không ở căn cứ, chắc chắn đám nhóc kia đã như khỉ xổng chuồng, vui mừng làm loạn khắp nơi rồi.”
Bạch Hạ Hạ nhìn góc nghiêng của Tần Tiêu cảm thấy da anh rất đẹp. Làn da rám nắng, sống mũi cao, cặp lông mi dài rũ xuống.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng không khác thường ngày là bao, Bạch Hạ Hạ cẩn thận quan sát anh, thấy mặt anh cứng đờ.
Tay cầm ly sữa của anh siết càng lúc càng chặt, Bạch Hạ Hạ thấy buồn cười.
Giờ phút này đội trưởng Tần như muốn viết hết lên mặt: Tôi muốn phản kháng! Không uống được không? Tận nửa tháng! Tha cho tôi đi!
Nhưng anh là người hướng nội, dù không thích, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh chẳng biểu hiện ra, mày kiếm sắc bén. Editor: Cá vàng chấm bi.
“... Thật ra, cháo gà cũng rất bổ.” Đội trưởng Tần uyển chuyển từ chối.
Bạch Hạ Hạ: Haha, haha, éc éc, buồn cười quá!
Cười thành tiếng heo luôn!
Thì ra hệ thống còn có thể dùng như vậy, vấn đề lớn vấn đề nhỏ…
“Điều kiện kích hoạt nhiệm vụ là gì?”
“Có cấm kỵ gì không? Ví dụ như người tôi ghét thì không có cách nào kích hoạt được nhiệm vụ à?”
“Tất nhiên là không. Mục đích của chúng tôi là giúp đỡ mọi người giải quyết những vấn đề và ưu phiền, chữa lành cả thể xác lẫn tâm hồn. Đối tượng nhiệm vụ thích ký chủ là chuyện tốt. Nếu ghét ký chủ thì cho dù có phải xoay chuyển trời đất chúng tôi cũng sẽ cố gắng giải quyết phiền não của họ, làm cho họ có cảm tình tốt với cô, tăng lên dần dần.”
“Cảm tình tốt!” Bạch Hạ Hạ nghĩ tới ba người ở trong phòng bệnh này, có lẽ cô có thể lợi dụng điều đó.
“Tôi có thể nhận nhiệm vụ của tất cả mọi người cho dù tôi không quen biết họ ư?”
Hệ thống: “Đúng vậy, bản chất là thế. Chỉ cần xuất hiện trong tầm mắt hay có thể dính dáng tới mọi người mọi vật đều có thể kích hoạt nhiệm vụ. Nhưng hệ thống sẽ tự động lọc ra những nhiệm vụ điểm cao mà ký chủ có thể hoàn thành.”
“Những muộn phiền có lớn có nhỏ, có các loại biện pháp giải quyết, đối với giải quyết muộn phiền cho người xa lạ độ khó khá cao nên sẽ tự động bị bỏ đi.”
Hệ thống giải thích: “Tất nhiên nếu như dám làm việc nghĩa, ví dụ như bắt trộm mà không cần phải điều tra thì có thể làm ngay, ký chủ có thể thấy ngay lập tức.”
Bạch Hạ Hạ đã hiểu.
Bạch Hạ Hạ tiếp nhận nhiệm vụ này, vừa đúng lúc Tống Bắc bị y tá gọi đi. Phòng làm việc có điện thoại gọi tới muốn Trung Đoàn Trưởng Tống qua đó.
Trước khi đi Tống Bắc dặn dò Tần Tiêu tĩnh dưỡng thật tốt, đừng quan tâm đến những chuyện khác. Mà cũng đừng chờ ông ấy, có lẽ là sẽ bận rộn, không thể về ngay được.
Tống Bắc ở lại Thông Thành nên phía căn cứ cũng phải hỏi thăm tình hình.
Dẫu sao thì Tống Ma Ma luôn sầu lo chuyện cho cả thiên hạ mà.
Tần Tiêu nhìn chằm chằm ly sữa bò, cứ nhìn như vậy.
Giống như cứ nhìn vậy là sữa bò sẽ hết.
Đội trưởng Tần rất ghét mùi vị đặc trưng của sữa bò, mùi vị kỳ lạ khó tả, rất khó chịu.
“...” Uống thì uống.
“Meo…”
Con mèo lông trắng như tuyết thò móng vuốt tới, nhẹ nhàng chạm vào cổ tay Tần Tiêu.
Mèo nhỏ lông trắng ánh mắt đầy mong đợi nhìn chằm chằm vào sữa bò, đôi mắt nhỏ hệt như một chú nai con.
Đôi mắt ướt át long lanh, tha thiết mong muốn tỏ vẻ đáng thương làm cho Tần Tiêu phải động lòng: “Mày muốn uống hả?”
Mèo Ba Tư bước lên phía trước một chút, hai chân ôm lấy ly thủy tinh lớn.
Bạch Hạ Hạ cố gắng không để người sát vào ly thủy tinh lạnh như băng. Nếu tiến sát nữa cô sợ lông sẽ rơi vào trong sữa bò, rất lãng phí.
Đôi mắt nhỏ lại ngoan ngoãn mềm mại mà nhìn chằm chằm.
Bạch Hạ Hạ dùng lưỡi liếm đầu mũi hồng hồng nho nhỏ ẩm ướt: “Vì giúp anh nên tôi mới uống đấy.”
Sữa bò đối với Bạch Hạ Hạ thì có cũng được, không có cũng không sao, không thích, không ghét, uống vẫn được.
Lúc học cấp hai cô không có tiền lại muốn cao nên rất muốn uống sữa tươi.
Đáng tiếc là không được. Khi trưởng thành có thể kiếm được tiền để uống sữa bò nhưng lại chẳng thể cao thêm được nữa, có uống cũng vô ích.
Chỉ có thể tự an ủi chính mình.
Chân mèo trắng như tuyết ra vẻ chê bai mà vỗ vỗ cánh tay Tần Tiêu: “Lớn rồi mà còn ghét uống sữa.”
Một người một mèo, ông nói gà bà nói vịt, Bạch Hạ Hạ đáng yêu đến mê người.
Tân Tiêu nghe thấy chỉ là những tiếng mèo kêu mềm mại, đầy sự nũng nịu với anh.
Làm cho lòng anh cũng mềm như nước.
Đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mượt của Bạch Hạ Hạ.
Cái đuôi xù của Bạch Hạ Hạ thoải mái đong đưa rồi cong cong lại thành một vòng nhỏ phía sau. Editor: Cá vàng chấm bi.
“Mày là một con mèo, không bị thương mà uống sữa bò cái gì? Quý lắm đấy biết không!” Quách Triều Minh đi cùng Tống Bắc đặt mua sữa bò, không biết đã chạy tới chạy lui bao nhiêu lần.
Sữa tươi hiếm và rất đắt, Tống Bắc xếp hàng mua cho Tần Tiêu, vì anh là quân nhân nên đã cố ý liên hệ với người chủ cho Tần Tiêu được ưu tiên.
Bạch Hạ Hạ nghiêng đầu ra phía trước, ôm chặt ly sữa bò.
Hai chân bao bọc cái ly, cả người ngồi bẹp xuống.
Làm ổ trên đùi Tần Tiêu, sống chết cũng không chịu buông ra, miệng chơi xấu kêu meo meo không ngừng!
“Ai muốn uống, tôi muốn giúp con sen của tôi thôi! Cái người này rất kiêu ngạo, nghĩ một đường nói một nẻo, da mặt mỏng, ngại nói ra, không thích uống sữa mà cũng chẳng chịu nói!”
“Không cần đâu?” Bạch Hạ Hạ tinh mắt tay cầm ly sữa của anh hơi run, anh bình tĩnh từ chối: “Như vậy tốn kém lắm đấy Trung Đoàn Trưởng!”
Niên đại này bảo quản thức ăn không dễ, Bạch Hạ Hạ không biết sữa tươi này có giá bao nhiêu nhưng chắc chắn không hề rẻ.
“Cậu vì dân vì nước nên mới bị thương, chỉ tốn chút tiền mà thôi!” Tống Bắc nhíu mày: “Cậu không cần lo vấn đề khác đâu, cứ điều trị bồi bổ cơ thể thật tốt.”
Quách Triều Minh buồn chán lật tạp chí, miệng cắn táo răng rắc, đôi chân dài bắt chéo: “Đúng thế! Anh Tần, anh đừng để ý chuyện khác, phải dưỡng thương cho thật tốt, căn cứ chúng ta không thể anh được.”
“Anh nghĩ xem, bây giờ hai chúng ta đều không ở căn cứ, chắc chắn đám nhóc kia đã như khỉ xổng chuồng, vui mừng làm loạn khắp nơi rồi.”
Bạch Hạ Hạ nhìn góc nghiêng của Tần Tiêu cảm thấy da anh rất đẹp. Làn da rám nắng, sống mũi cao, cặp lông mi dài rũ xuống.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng không khác thường ngày là bao, Bạch Hạ Hạ cẩn thận quan sát anh, thấy mặt anh cứng đờ.
Tay cầm ly sữa của anh siết càng lúc càng chặt, Bạch Hạ Hạ thấy buồn cười.
Giờ phút này đội trưởng Tần như muốn viết hết lên mặt: Tôi muốn phản kháng! Không uống được không? Tận nửa tháng! Tha cho tôi đi!
Nhưng anh là người hướng nội, dù không thích, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh chẳng biểu hiện ra, mày kiếm sắc bén. Editor: Cá vàng chấm bi.
“... Thật ra, cháo gà cũng rất bổ.” Đội trưởng Tần uyển chuyển từ chối.
Bạch Hạ Hạ: Haha, haha, éc éc, buồn cười quá!
Cười thành tiếng heo luôn!
Thì ra hệ thống còn có thể dùng như vậy, vấn đề lớn vấn đề nhỏ…
“Điều kiện kích hoạt nhiệm vụ là gì?”
“Có cấm kỵ gì không? Ví dụ như người tôi ghét thì không có cách nào kích hoạt được nhiệm vụ à?”
“Tất nhiên là không. Mục đích của chúng tôi là giúp đỡ mọi người giải quyết những vấn đề và ưu phiền, chữa lành cả thể xác lẫn tâm hồn. Đối tượng nhiệm vụ thích ký chủ là chuyện tốt. Nếu ghét ký chủ thì cho dù có phải xoay chuyển trời đất chúng tôi cũng sẽ cố gắng giải quyết phiền não của họ, làm cho họ có cảm tình tốt với cô, tăng lên dần dần.”
“Cảm tình tốt!” Bạch Hạ Hạ nghĩ tới ba người ở trong phòng bệnh này, có lẽ cô có thể lợi dụng điều đó.
“Tôi có thể nhận nhiệm vụ của tất cả mọi người cho dù tôi không quen biết họ ư?”
Hệ thống: “Đúng vậy, bản chất là thế. Chỉ cần xuất hiện trong tầm mắt hay có thể dính dáng tới mọi người mọi vật đều có thể kích hoạt nhiệm vụ. Nhưng hệ thống sẽ tự động lọc ra những nhiệm vụ điểm cao mà ký chủ có thể hoàn thành.”
“Những muộn phiền có lớn có nhỏ, có các loại biện pháp giải quyết, đối với giải quyết muộn phiền cho người xa lạ độ khó khá cao nên sẽ tự động bị bỏ đi.”
Hệ thống giải thích: “Tất nhiên nếu như dám làm việc nghĩa, ví dụ như bắt trộm mà không cần phải điều tra thì có thể làm ngay, ký chủ có thể thấy ngay lập tức.”
Bạch Hạ Hạ đã hiểu.
Bạch Hạ Hạ tiếp nhận nhiệm vụ này, vừa đúng lúc Tống Bắc bị y tá gọi đi. Phòng làm việc có điện thoại gọi tới muốn Trung Đoàn Trưởng Tống qua đó.
Trước khi đi Tống Bắc dặn dò Tần Tiêu tĩnh dưỡng thật tốt, đừng quan tâm đến những chuyện khác. Mà cũng đừng chờ ông ấy, có lẽ là sẽ bận rộn, không thể về ngay được.
Tống Bắc ở lại Thông Thành nên phía căn cứ cũng phải hỏi thăm tình hình.
Dẫu sao thì Tống Ma Ma luôn sầu lo chuyện cho cả thiên hạ mà.
Tần Tiêu nhìn chằm chằm ly sữa bò, cứ nhìn như vậy.
Giống như cứ nhìn vậy là sữa bò sẽ hết.
Đội trưởng Tần rất ghét mùi vị đặc trưng của sữa bò, mùi vị kỳ lạ khó tả, rất khó chịu.
“...” Uống thì uống.
“Meo…”
Con mèo lông trắng như tuyết thò móng vuốt tới, nhẹ nhàng chạm vào cổ tay Tần Tiêu.
Mèo nhỏ lông trắng ánh mắt đầy mong đợi nhìn chằm chằm vào sữa bò, đôi mắt nhỏ hệt như một chú nai con.
Đôi mắt ướt át long lanh, tha thiết mong muốn tỏ vẻ đáng thương làm cho Tần Tiêu phải động lòng: “Mày muốn uống hả?”
Mèo Ba Tư bước lên phía trước một chút, hai chân ôm lấy ly thủy tinh lớn.
Bạch Hạ Hạ cố gắng không để người sát vào ly thủy tinh lạnh như băng. Nếu tiến sát nữa cô sợ lông sẽ rơi vào trong sữa bò, rất lãng phí.
Đôi mắt nhỏ lại ngoan ngoãn mềm mại mà nhìn chằm chằm.
Bạch Hạ Hạ dùng lưỡi liếm đầu mũi hồng hồng nho nhỏ ẩm ướt: “Vì giúp anh nên tôi mới uống đấy.”
Sữa bò đối với Bạch Hạ Hạ thì có cũng được, không có cũng không sao, không thích, không ghét, uống vẫn được.
Lúc học cấp hai cô không có tiền lại muốn cao nên rất muốn uống sữa tươi.
Đáng tiếc là không được. Khi trưởng thành có thể kiếm được tiền để uống sữa bò nhưng lại chẳng thể cao thêm được nữa, có uống cũng vô ích.
Chỉ có thể tự an ủi chính mình.
Chân mèo trắng như tuyết ra vẻ chê bai mà vỗ vỗ cánh tay Tần Tiêu: “Lớn rồi mà còn ghét uống sữa.”
Một người một mèo, ông nói gà bà nói vịt, Bạch Hạ Hạ đáng yêu đến mê người.
Tân Tiêu nghe thấy chỉ là những tiếng mèo kêu mềm mại, đầy sự nũng nịu với anh.
Làm cho lòng anh cũng mềm như nước.
Đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mượt của Bạch Hạ Hạ.
Cái đuôi xù của Bạch Hạ Hạ thoải mái đong đưa rồi cong cong lại thành một vòng nhỏ phía sau. Editor: Cá vàng chấm bi.
“Mày là một con mèo, không bị thương mà uống sữa bò cái gì? Quý lắm đấy biết không!” Quách Triều Minh đi cùng Tống Bắc đặt mua sữa bò, không biết đã chạy tới chạy lui bao nhiêu lần.
Sữa tươi hiếm và rất đắt, Tống Bắc xếp hàng mua cho Tần Tiêu, vì anh là quân nhân nên đã cố ý liên hệ với người chủ cho Tần Tiêu được ưu tiên.
Bạch Hạ Hạ nghiêng đầu ra phía trước, ôm chặt ly sữa bò.
Hai chân bao bọc cái ly, cả người ngồi bẹp xuống.
Làm ổ trên đùi Tần Tiêu, sống chết cũng không chịu buông ra, miệng chơi xấu kêu meo meo không ngừng!
“Ai muốn uống, tôi muốn giúp con sen của tôi thôi! Cái người này rất kiêu ngạo, nghĩ một đường nói một nẻo, da mặt mỏng, ngại nói ra, không thích uống sữa mà cũng chẳng chịu nói!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất