[Thập Niên 90] Xuyên Thành Mèo, Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc
Chương 41:
"Meo."
Dáng vẻ mèo con vừa vui vẻ vừa trịnh trọng thật sự rất đáng yêu, Tần Tiêu và Quách Triều Minh kinh ngạc nhìn nhau.
Hai người không nói gì, Tần Tiêu cầm lấy ly sữa, uống hết sạch.
Quách Triều Minh cà lơ phất phơ cười, bản tính tiết kiệm làm hại anh ta khó chịu đã bị quăng ra sau đầu. Chỉ Bạch Hạ Hạ cười: "Con mèo này co được giãn được, biết tôi đang giận, nên lấy lòng đây mà.”
Dù xin sữa uống, nhưng biết anh ta không vui, liền dùng sữa dỗ anh ta.
"Được rồi, mày uống đi, tấm lòng này tao nhận." Quách Triều Mình không nhớ thương chút sữa này, anh ta không keo kiệt đến như vậy.
Bạch Hạ Hạ đẩy qua đẩy lại ly sữa mấy lần, Quách Triều Minh không uống, mèo con đây tự uống.
"Lúc nãy tôi đi tìm ly giấy, nghe mọi người nói, hôm nay bỗng nhiên có rất nhiều mèo hoang thường chạy về phía Tây."
"Thú vị đó. Trưa hôm nay có hơn 10 con chạy đi. Trước đây chưa từng thấy mèo hoang tụ tập nhiều ở chỗ đó." Phòng bệnh không có TV, Quách Triều Minh câu được câu mất tán gẫu với Tần Tiêu: "Không biết là ở đó có thứ gì thu hút chúng nó."
"Nghe chủ tiệm nói, có bảy tám con mèo tụ thành một nhóm, rất thú vị. Đều chạy đến cùng một nơi, cậu nói xem, có phải bọn nó đang mở đại hội giang hồ không?" Quách Triều Minh cười nói đùa, Bạch Hạ Hạ vội vàng dựng tai lên, động tác liếm sữa vẫn không dừng lại, mèo đen làm việc rất nhanh!
Giỏi hơn cô tưởng tượng. Editor: Cá vàng chấm bi.
"Này, mèo con, hai chúng ta cùng đi xem cảnh tượng náo nhiệt không?" Quách Triều Minh dụ dỗ Bạch Hạ Hạ, biết cô có thể hiểu được: "Ôi, hay là thôi, em xem em nhỏ nhắn mảnh mai như thế này. Không chừng vừa mới chạy tới đã bị người ta xé thành mảnh vụn, đánh cũng không lại, vừa mới đến đã phải chạy đi. Em chỉ có thể ở trước mặt chúng tôi giở trò ngang ngược mà thôi."
Móng vuốt Bạch Hạ Hạ cào dưới đất: Đồ có mắt như mù, cái đồ dám nhìn mèo qua khe cửa mà khinh thường mèo? Trưa nay sẽ cho anh mở mang kiến thức về cái gọi là mèo làm lão đại, mèo làm bà chủ!
Bà chủ mèo có tiền, có năng lực, không sợ hãi bất cứ điều gì!
Meo!
Bầu trời huyện Thông Thành hôm nay rất trong lành, ánh mặt trời vàng óng chiếu xuyên qua bầu trời xanh thẳm. Editor: Cá vàng chấm bi.
Ráng mây trắng trong suốt dường như thành màu xanh tạo nên một phong cảnh tuyệt đẹp, bộ râu trắng của Bạch Hạ Hạ được phủ lên một lớp ánh sáng màu vàng, khẽ run lên, hai cái má đầy lông, nhìn là muốn sờ.
Đôi mắt hai màu tựa như chứa đựng cả bầu trời, cô dùng tư thế nằm nghiêng duyên dáng mà lũ mèo thường dùng, xoa bóp chân, thoải mái duỗi chân ra, lại co lại thành một cục tròn màu trắng, cứ giãn ra rồi lại nắm lại...
Cái đuôi để ở ngoài ghế, giống như một cây tảo lớn có bộ lông thật dài đang vui vẻ lắc qua lắc về: "Này, là anh, đang nói anh đó! Trẫm muốn phơi nắng!"
Bàn chân vỗ lên mép ghế, sai khiến Quách Triều Minh ôm ghế dịch ra chỗ có ánh nắng mặt trời, mặt nhìn ra khung cảnh xinh đẹp ngoài cửa sổ.
"Sao lại nằm im?" Bàn tay thon dài ấn nhẹ sau gáy cô đè lên bộ lông của cô, sao lại lười biếng như vậy?
Bộ râu trắng của Bạch Hạ Hạ run lên, mèo vô cùng đau đớn: "Tôi là báu vật đó! Kỹ thuật của anh thật tệ, phải luyện tập thêm, tôi xả thân tạo cơ hội để anh luyện tập, phải quý trọng!"
Cái cằm nhỏ đầy lông của mèo con làm như thật, giơ đuôi lên, hai chân trước nhẹ nhàng ôm lấy cổ tay đầy gân xanh, chân phải nhẹ nhàng vỗ lên cổ tay của Tần Tiêu, tiếng mèo trầm bổng, giống như đang làm nũng vừa giống như đang hát: "Ôi, chính là cảm giác này!"
Vẫn là con sen tương lai của cô tốt! Không những nhẫn nại, lại còn xoa bóp cho mèo, còn cho mèo sờ gương mặt nhỏ nhắn đẹp trai của anh.
Bạch Hạ Hạ: Bỗng nhiên cảm thấy mình như quý cô giàu có, trái ôm phải ấp, trai trẻ đẹp đầy nhà, kiểu nào cũng có, còn ngoan ngoãn nghe lời.
Thoải mái quá, Bạch Hạ Hạ suy nghĩ có nên hủy thẻ hội viên của gia đình khi hay không nhỉ, con khỉ mẹ kia rất gian xảo, chắc trả hàng không được hoàn tiền đâu.
Chân trước của mèo con vòng lại, chiếm đoạt miếng thịt bò mà Tần Tiêu dùng để dưỡng thương. Móng tay thỉnh thoảng xé một miếng cho vào miệng nhấm nháp, xương hàm cứ nâng lên hạ xuống không ngừng.
Cô vừa được xoa bóp, vừa có ăn có uống vừa có mặt trời phơi nắng. Ăn phải đồ mặn, thì kêu meo xin nước.
Quách Triều Minh: Đây đâu phải nuôi mèo, đây là đang hầu hạ mèo mới đúng?
"Meo meo."
Quý cô giàu có Bạch Hạ Hạ bắt đầu ra vẻ, ai bảo cô có hai chú chó nhỏ…
Chú chó nhỏ ngoan ngoãn nghe lời số 1- Tiểu Quách Tử.
Bạch Hạ Hạ lười vận động, bàn chân lộ ra một chút, chọc vào cái ly trống rỗng.
Cô chậm chạp đẩy cho Tiểu Quách Tử, Quách ngoan ngoãn, Quách tiểu thịt tươi.
Đôi mắt mèo con nheo lại, kiêu ngạo vênh mặt hất hàm sai khiến: "Ái phi, cho trẫm ly nước."
Quách Triều Minh liếc cô, bắt chéo chân, bộ dạng lười biếng không muốn động đậy.
Mèo thở dài, chó nhỏ đang cáu kỉnh. Đành phải dễ thương nhõng nhẽo thôi, côlà một báu vật: "Meo."
Cái đuôi Bạch Hạ Hạ cuộn lại rồi duỗi ra, đạt tới cảnh giới cao nhất của một quý cô giàu có đang nghỉ dưỡng- nam sủng mau tới hầu hạ tôi.
Bộ lông dài của cô che phủ cái bụng, rũ xuống ghế: Huhuhu, làm mèo thích quá!
Cô có thể coi người ta như con cháu của cô, ngay lúc này, bà chủ Bạch Hạ Hạ vỗ vào ghế, mất kiên nhẫn: "Gọi anh đó Tiểu Quách Tử! Được sờ được ôm thì phải làm việc chứ, muốn để cho trẫm chết khát à?"
Quách Triều Minh: Sao anh ta cứ cảm thấy ánh mắt của mèo con khi nhìn anh ta và Tần Tiêu rất là kì lạ, có âm mưu gì đó.
Anh ta cam chịu số phận, không thấy Tần Tiêu đang cận thẩn xoa bóp à? Người khác được sờ rồi chụp ảnh, đến anh ta lại chỉ kêu meo.
Quách Triều Minh cho mèo con mặt mũi nên đứng dậy lấy nước, bỗng nhiên anh ta không biết nên hâm mộ ai nữa.
Anh ta chưa bao giờ được Tần Tiêu đấm bóp, cũng không có gan để nhận đãi ngộ đó! Editor: Cá vàng chấm bi.
Quách Triều Minh: Sao mà chua vậy, tôi sắp thành trái chanh rồi! Người còn không bằng một con mèo!
Ghen tị lẫn căm hờn nhìn cái đầu tròn của con mèo, lẩm bẩm: "Mày đó! Mày thật là giỏi, đến cả tao cũng chưa được đối xử như vậy đâu!"
Bạch Hạ Hạ thoải mái hé mắt ra, hưởng thụ quãng thời gian nhàn nhã.
Tần Tiêu và Quách Triều Minh vừa đùa giỡn với mèo vừa tán gẫu với nhau.
Mèo con bị trêu đùa: Từ từ, anh nói ai chơi đùa ai?
Dáng vẻ mèo con vừa vui vẻ vừa trịnh trọng thật sự rất đáng yêu, Tần Tiêu và Quách Triều Minh kinh ngạc nhìn nhau.
Hai người không nói gì, Tần Tiêu cầm lấy ly sữa, uống hết sạch.
Quách Triều Minh cà lơ phất phơ cười, bản tính tiết kiệm làm hại anh ta khó chịu đã bị quăng ra sau đầu. Chỉ Bạch Hạ Hạ cười: "Con mèo này co được giãn được, biết tôi đang giận, nên lấy lòng đây mà.”
Dù xin sữa uống, nhưng biết anh ta không vui, liền dùng sữa dỗ anh ta.
"Được rồi, mày uống đi, tấm lòng này tao nhận." Quách Triều Mình không nhớ thương chút sữa này, anh ta không keo kiệt đến như vậy.
Bạch Hạ Hạ đẩy qua đẩy lại ly sữa mấy lần, Quách Triều Minh không uống, mèo con đây tự uống.
"Lúc nãy tôi đi tìm ly giấy, nghe mọi người nói, hôm nay bỗng nhiên có rất nhiều mèo hoang thường chạy về phía Tây."
"Thú vị đó. Trưa hôm nay có hơn 10 con chạy đi. Trước đây chưa từng thấy mèo hoang tụ tập nhiều ở chỗ đó." Phòng bệnh không có TV, Quách Triều Minh câu được câu mất tán gẫu với Tần Tiêu: "Không biết là ở đó có thứ gì thu hút chúng nó."
"Nghe chủ tiệm nói, có bảy tám con mèo tụ thành một nhóm, rất thú vị. Đều chạy đến cùng một nơi, cậu nói xem, có phải bọn nó đang mở đại hội giang hồ không?" Quách Triều Minh cười nói đùa, Bạch Hạ Hạ vội vàng dựng tai lên, động tác liếm sữa vẫn không dừng lại, mèo đen làm việc rất nhanh!
Giỏi hơn cô tưởng tượng. Editor: Cá vàng chấm bi.
"Này, mèo con, hai chúng ta cùng đi xem cảnh tượng náo nhiệt không?" Quách Triều Minh dụ dỗ Bạch Hạ Hạ, biết cô có thể hiểu được: "Ôi, hay là thôi, em xem em nhỏ nhắn mảnh mai như thế này. Không chừng vừa mới chạy tới đã bị người ta xé thành mảnh vụn, đánh cũng không lại, vừa mới đến đã phải chạy đi. Em chỉ có thể ở trước mặt chúng tôi giở trò ngang ngược mà thôi."
Móng vuốt Bạch Hạ Hạ cào dưới đất: Đồ có mắt như mù, cái đồ dám nhìn mèo qua khe cửa mà khinh thường mèo? Trưa nay sẽ cho anh mở mang kiến thức về cái gọi là mèo làm lão đại, mèo làm bà chủ!
Bà chủ mèo có tiền, có năng lực, không sợ hãi bất cứ điều gì!
Meo!
Bầu trời huyện Thông Thành hôm nay rất trong lành, ánh mặt trời vàng óng chiếu xuyên qua bầu trời xanh thẳm. Editor: Cá vàng chấm bi.
Ráng mây trắng trong suốt dường như thành màu xanh tạo nên một phong cảnh tuyệt đẹp, bộ râu trắng của Bạch Hạ Hạ được phủ lên một lớp ánh sáng màu vàng, khẽ run lên, hai cái má đầy lông, nhìn là muốn sờ.
Đôi mắt hai màu tựa như chứa đựng cả bầu trời, cô dùng tư thế nằm nghiêng duyên dáng mà lũ mèo thường dùng, xoa bóp chân, thoải mái duỗi chân ra, lại co lại thành một cục tròn màu trắng, cứ giãn ra rồi lại nắm lại...
Cái đuôi để ở ngoài ghế, giống như một cây tảo lớn có bộ lông thật dài đang vui vẻ lắc qua lắc về: "Này, là anh, đang nói anh đó! Trẫm muốn phơi nắng!"
Bàn chân vỗ lên mép ghế, sai khiến Quách Triều Minh ôm ghế dịch ra chỗ có ánh nắng mặt trời, mặt nhìn ra khung cảnh xinh đẹp ngoài cửa sổ.
"Sao lại nằm im?" Bàn tay thon dài ấn nhẹ sau gáy cô đè lên bộ lông của cô, sao lại lười biếng như vậy?
Bộ râu trắng của Bạch Hạ Hạ run lên, mèo vô cùng đau đớn: "Tôi là báu vật đó! Kỹ thuật của anh thật tệ, phải luyện tập thêm, tôi xả thân tạo cơ hội để anh luyện tập, phải quý trọng!"
Cái cằm nhỏ đầy lông của mèo con làm như thật, giơ đuôi lên, hai chân trước nhẹ nhàng ôm lấy cổ tay đầy gân xanh, chân phải nhẹ nhàng vỗ lên cổ tay của Tần Tiêu, tiếng mèo trầm bổng, giống như đang làm nũng vừa giống như đang hát: "Ôi, chính là cảm giác này!"
Vẫn là con sen tương lai của cô tốt! Không những nhẫn nại, lại còn xoa bóp cho mèo, còn cho mèo sờ gương mặt nhỏ nhắn đẹp trai của anh.
Bạch Hạ Hạ: Bỗng nhiên cảm thấy mình như quý cô giàu có, trái ôm phải ấp, trai trẻ đẹp đầy nhà, kiểu nào cũng có, còn ngoan ngoãn nghe lời.
Thoải mái quá, Bạch Hạ Hạ suy nghĩ có nên hủy thẻ hội viên của gia đình khi hay không nhỉ, con khỉ mẹ kia rất gian xảo, chắc trả hàng không được hoàn tiền đâu.
Chân trước của mèo con vòng lại, chiếm đoạt miếng thịt bò mà Tần Tiêu dùng để dưỡng thương. Móng tay thỉnh thoảng xé một miếng cho vào miệng nhấm nháp, xương hàm cứ nâng lên hạ xuống không ngừng.
Cô vừa được xoa bóp, vừa có ăn có uống vừa có mặt trời phơi nắng. Ăn phải đồ mặn, thì kêu meo xin nước.
Quách Triều Minh: Đây đâu phải nuôi mèo, đây là đang hầu hạ mèo mới đúng?
"Meo meo."
Quý cô giàu có Bạch Hạ Hạ bắt đầu ra vẻ, ai bảo cô có hai chú chó nhỏ…
Chú chó nhỏ ngoan ngoãn nghe lời số 1- Tiểu Quách Tử.
Bạch Hạ Hạ lười vận động, bàn chân lộ ra một chút, chọc vào cái ly trống rỗng.
Cô chậm chạp đẩy cho Tiểu Quách Tử, Quách ngoan ngoãn, Quách tiểu thịt tươi.
Đôi mắt mèo con nheo lại, kiêu ngạo vênh mặt hất hàm sai khiến: "Ái phi, cho trẫm ly nước."
Quách Triều Minh liếc cô, bắt chéo chân, bộ dạng lười biếng không muốn động đậy.
Mèo thở dài, chó nhỏ đang cáu kỉnh. Đành phải dễ thương nhõng nhẽo thôi, côlà một báu vật: "Meo."
Cái đuôi Bạch Hạ Hạ cuộn lại rồi duỗi ra, đạt tới cảnh giới cao nhất của một quý cô giàu có đang nghỉ dưỡng- nam sủng mau tới hầu hạ tôi.
Bộ lông dài của cô che phủ cái bụng, rũ xuống ghế: Huhuhu, làm mèo thích quá!
Cô có thể coi người ta như con cháu của cô, ngay lúc này, bà chủ Bạch Hạ Hạ vỗ vào ghế, mất kiên nhẫn: "Gọi anh đó Tiểu Quách Tử! Được sờ được ôm thì phải làm việc chứ, muốn để cho trẫm chết khát à?"
Quách Triều Minh: Sao anh ta cứ cảm thấy ánh mắt của mèo con khi nhìn anh ta và Tần Tiêu rất là kì lạ, có âm mưu gì đó.
Anh ta cam chịu số phận, không thấy Tần Tiêu đang cận thẩn xoa bóp à? Người khác được sờ rồi chụp ảnh, đến anh ta lại chỉ kêu meo.
Quách Triều Minh cho mèo con mặt mũi nên đứng dậy lấy nước, bỗng nhiên anh ta không biết nên hâm mộ ai nữa.
Anh ta chưa bao giờ được Tần Tiêu đấm bóp, cũng không có gan để nhận đãi ngộ đó! Editor: Cá vàng chấm bi.
Quách Triều Minh: Sao mà chua vậy, tôi sắp thành trái chanh rồi! Người còn không bằng một con mèo!
Ghen tị lẫn căm hờn nhìn cái đầu tròn của con mèo, lẩm bẩm: "Mày đó! Mày thật là giỏi, đến cả tao cũng chưa được đối xử như vậy đâu!"
Bạch Hạ Hạ thoải mái hé mắt ra, hưởng thụ quãng thời gian nhàn nhã.
Tần Tiêu và Quách Triều Minh vừa đùa giỡn với mèo vừa tán gẫu với nhau.
Mèo con bị trêu đùa: Từ từ, anh nói ai chơi đùa ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất