[Thập Niên 90] Xuyên Thành Mèo, Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc
Chương 45:
Hai tay ôm chặt cái thùng, tay trái nắm chặt, tay phải cong lên, người hơi cúi xuống giống như ngồi xổm là tư thế dễ dàng phát lực nhất chính là tư thế cảnh giác.
Lúc này Quách Triều Minh trông rất lạnh lùng và nghiêm túc, sắc bén như một thanh đao, giống như một thanh đao ngâm trong nước lạnh.
Lưỡi đao sáng như tuyết.
Chết tiệt, sao lại nhiều mèo như vậy?
Quách Triều Minh đã từng xông qua mưa bom bão đạn, đã có lần suýt bỏ mạng trong tay bọn cướp, cũng từng vài lần suýt chết ở trên chiến trường nhưng chưa bao giờ anh ta sợ hãi!
Anh ta có thể lên làm đội phó không phải dựa vào vẻ ngoài thư sinh yếu đuối và mồm miệng giảo hoạt.
Đã gặp rất nhiều trường hợp, nhưng mà cảnh tượng trước mắt này thật sự rất quỷ quái... Làm người ta sởn gai ốc, như đang xông vào ngôi nhà kỳ dị của Miêu nữ vậy.
Có tới chục con mèo to nhỏ khác nhau ở trong ngõ, một vài con trốn trong góc tường tối tăm, mắt mèo lóe sáng.
Trong ngõ chỗ nào cũng có mèo, ở chỗ sáng có con đang ngồi xổm liếm lông, con thì nằm nhoài bên bờ tường đang ngó đầu xuống nhìn, có con thì thong thả đi đi lại lại... Đôi mắt mở to sáng như tuyết, như thể... Đã đợi rất lâu.
Mấy chục con mèo đứng yên tại chỗ nhìn Quách Triều Minh, động tác từ đầu đến cuối đều không đồng đều nhưng đều dừng lại vào lúc này.
Mèo mướp, mèo hoa, mèo đồi mồi, mèo hoa đen, mèo hoa vàng... “Meo” tiếng kêu liên tục, như sóng thủy triều cuộn trào.
Quách Triều Minh theo bản năng muốn chộp Bạch Hạ Hạ lên, xoay người chạy trốn.
Hai tay khó mà đánh lại bốn tay, dù anh ta có thể lấy một địch mười đi nữa, giờ có đến mấy chục con mèo, bọn chúng dễ dàng ăn tươi nuốt sống anh ta.
Bạch Hạ Hạ:... Đồng chí, sao anh lại thành thạo tư thế bỏ chạy như vậy?
Bạch Hạ Hạ vốn dĩ chỉ nghĩ rằng chỉ có thể tìm được nhiều hơn mười con thôi, không ngờ khả năng của mèo đen lại vượt xa dự đoán của cô.
Mèo rất giỏi ẩn nấp, mắt Bạch Hạ Hạ nhìn xung quanh, nhìn thấy xung quanh có khá nhiều mèo hoang. Từ to đến nhỏ, đủ loại màu lông, đủ loại hoa văn tập trung ở đây, đôi mắt kỳ dị lạnh lùng, cảnh tượng thật sự rất ma quái.
May là mặt trời đang chiếu rất gắt, trong ngõ nhỏ hẻo lánh tràn ngập ánh mặt trời sáng chói, để lại một lớp ánh nắng chiếu lên lông của đám mèo.
Nhưng dù vậy, vẫn khiến mọi người chú ý, còn có thể dọa cho người ta sợ nhũn cả chân.
Đụng phải chuyện quỷ quái kỳ lạ quá mức khủng bố.
Bạch Hạ Hạ rất hài lòng về cách làm việc của đội trưởng cộng tác viên tạm thời này, khen nó. Nhưng mà mèo đen nhỏ không hề quan tâm tới khen ngợi, nó chỉ quan tâm đến thù lao: "Có thể thêm thù lao không?"
Bạch Hạ Hạ: "..."
Quách Triều Minh đang định lui về phía sau thì bị Bạch Hạ Hạ cào cho một cái, anh ta cúi đầu nhìn xuống, thấy đám mèo hoang trước mặt anh ta đã vô cùng ngoan ngoãn xếp thành ba hàng thật dài thành một tiểu đội lông lá.
Đủ mọi loại lông to nhỏ đang ngồi xổm, chân đặt trên đất, ngoan ngoãn chờ cơm. Như đang xếp hàng lấy chồng, đôi mắt tràn đầy mong ngóng.
Mèo cam béo liếm lông nhìn Quách Triều Minh, chân còn như ăn trộm cào cào vào thùng giấy.
Quách Triều Minh:... Sợ tới mức muốn bùng nổ.
Đội ngũ mèo rất yên phận giữ im lặng.
Ở trong ngã rẽ nhỏ của con ngõ, có mấy con mèo không nghe lời bị mèo cam béo dùng bạo lực đàn áp, con mèo hổ vằn bị mất một tai thì cực kì dữ tợn, nhìn là biết giỏi đánh nhau.
Mấy con mèo bị dọa đến mức dựng hết tai lên, cả đại đội đều rất trật tự xếp thành ba hàng thẳng tắp.
Quách Triều Minh: Mèo cũng kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu.
Cả đám lông xù không con nào dám lỗ mãng, hơn nữa trên người Quách Triều Minh có mùi máu tanh, lũ mèo dựa vào mùi hương để phân biệt nên rất sợ anh ta.Vì thế, chúng nhất trí đi đến trước mặt Quách Triều Minh, ngoan ngoãn kêu "meo", lấy thức ăn rồi rời đi.
Toàn bộ quá trình Quách Triều Minh đều nghiêm mặt, nếu đem chuyện này kể cho người khác, sợ rằng người ta sẽ nói anh ta là bệnh nhân tâm thần mất!
Mèo Ba Tư xinh đẹp tao nhã đang ngồi xổm chỉ huy, thỉnh thoảng kêu meo meo vài tiếng. Đầu Quách Triều Minh nảy ra một hình ảnh, anh ta như nhìn thấy được dáng vẻ của Trung Đoàn Trưởng Tống ở trên người của một con "mèo bá vương" nào đó.
Mèo bá vương Bạch Hạ Hạ đang rất hào hứng, hăng hái đưa móng vuốt lên không ngừng.
"Ôi, tôi còn đang thấy lạ vì sao mèo hoang ở đây lại nhiều như vậy, thì ra là do đồng chí dẫn đến. Cậu..." Lúc Quách Triều Minh phát gần xong thì có người đến.
"Mấy con mèo hoang này chỉ cần ăn chút cơm thừa canh cặn là được rồi, gì chứ, sao có thể để chúng ăn xúc xích dăm bông quý giá như vậy?"
"Đồng chí này, cậu thật không biết tiết kiệm."
"..."
Đồng chí Quách bị chụp nồi không biết phải làm thế nào.
Anh ta rất muốn nói rằng: Tôi chỉ là một kẻ phân phát đồ ăn cho mèo thôi, chỉ là xách thùng.
Kẻ đầu sỏ đang nằm phơi nắng kia kìa!
"Tôi thấy ở đây mèo hoang quá nhiều, bình thường, mọi người ai có cơm thừa hay đồ ăn thừa đều sẽ cho chúng ăn. Cậu đừng cho bọn nó ăn thức ăn quý giá như này, thật lãng phí!"
Nhóm bác gái sau khi dạy dỗ Quách Triều Minh thì cảm thấy rất hài lòng rời đi, để lại Quách Triều Minh với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, tiếp tục phát đồ ăn cho bảy tám con mèo còn lại.
37 cái, mỗi con một cái.
Còn lại nửa thùng, đám mèo hoang vẫn còn thèm nhỏ dãi vẫn không chịu đi, Bạch Hạ Hạ lập tức dùng chân đè thùng lại. Vì để đảm bảo an toàn, cô còn nhảy lên thùng, dùng thân đè thùng xuống, Quách Triều Minh: "???"
Quách Triều Minh nhìn lũ mèo hoang miệng đang ngậm đầy xúc xích dăm bông, lại nhìn mèo trắng đang ưỡn ngực, ngẩng cao đầu bước đi. Phúc đến thì lòng sáng tỏ, ý tứ sâu xa: "Tao hiểu rồi, mày đúng là con mèo mưu mô!"
Bạch Hạ Hạ: ???
Cô kinh ngạc, chân co lại đứng lên, hiểu nhanh như thế ư? Quách Triều Minh có vẻ thông minh hơn cô nghĩ!
"Tao còn cho chúng mày một bất ngờ!"
Quách Triều Minh tóm lấy tai mèo Ba Tư, không khách sáo mà vò: "Mèo con mà cũng có chí tiến thủ như thế à? Muốn lập một băng đảng xã hội đen xong sau đó lên làm đại ca đúng không?"
"Làm đại ca, cảm giác đó có thích không?" Nhọc công anh ta nghĩ rằng nó đồng cảm với mấy con mèo hoang nên muốn phát đồ ăn ngon cho chúng, không ngờ rằng là chỉ anh ta nghĩ như thế, còn nghĩ con mèo lòng dạ mưu mô này rất trong sáng!
Thật nhìn không ra, mèo mà có chí hướng, không có ai có thể cản được!
Quách Triều Mình nhìn mèo con mảnh mai không có chút sức lực từ trên xuống dưới, thở dài: "Không gặp ba ngày, đương nhiên phải lau mắt mà nhìn! Mày dẫn tao ra ngoài giữa trưa nắng, rồi lại tụ tập một đám mèo thế này… E hèm, mèo hoang…”
Bạch Hạ Hạ: ??? Cái gì? Anh vừa mới nói cái gì đó?
"Mèo con à, dùng xúc xích dăm bông để làm đại ca thật sự rất giả tạo, rất dễ bị lật đổ, không thể tồn tại lâu dài được! Chúng ta không thể trở thành giai cấp địa chủ, chúng ta phải cùng đứng về phía quần chúng nhân dân!"
Bạch Hạ Hạ: Tôi chỉ là một con mèo, tha cho tôi đi. Cô biến thành mèo rồi mà vẫn không thể thoát được số phận là mục tiêu của giáo dục tư tưởng chính trị ư?
"Tuy mày ở đất nước theo chế độ tư bản chủ nghĩa, nhưng mà mày đã đổi quốc tịch! Bây giờ mày là mèo theo xã hội chủ nghĩa!”
Lúc này Quách Triều Minh trông rất lạnh lùng và nghiêm túc, sắc bén như một thanh đao, giống như một thanh đao ngâm trong nước lạnh.
Lưỡi đao sáng như tuyết.
Chết tiệt, sao lại nhiều mèo như vậy?
Quách Triều Minh đã từng xông qua mưa bom bão đạn, đã có lần suýt bỏ mạng trong tay bọn cướp, cũng từng vài lần suýt chết ở trên chiến trường nhưng chưa bao giờ anh ta sợ hãi!
Anh ta có thể lên làm đội phó không phải dựa vào vẻ ngoài thư sinh yếu đuối và mồm miệng giảo hoạt.
Đã gặp rất nhiều trường hợp, nhưng mà cảnh tượng trước mắt này thật sự rất quỷ quái... Làm người ta sởn gai ốc, như đang xông vào ngôi nhà kỳ dị của Miêu nữ vậy.
Có tới chục con mèo to nhỏ khác nhau ở trong ngõ, một vài con trốn trong góc tường tối tăm, mắt mèo lóe sáng.
Trong ngõ chỗ nào cũng có mèo, ở chỗ sáng có con đang ngồi xổm liếm lông, con thì nằm nhoài bên bờ tường đang ngó đầu xuống nhìn, có con thì thong thả đi đi lại lại... Đôi mắt mở to sáng như tuyết, như thể... Đã đợi rất lâu.
Mấy chục con mèo đứng yên tại chỗ nhìn Quách Triều Minh, động tác từ đầu đến cuối đều không đồng đều nhưng đều dừng lại vào lúc này.
Mèo mướp, mèo hoa, mèo đồi mồi, mèo hoa đen, mèo hoa vàng... “Meo” tiếng kêu liên tục, như sóng thủy triều cuộn trào.
Quách Triều Minh theo bản năng muốn chộp Bạch Hạ Hạ lên, xoay người chạy trốn.
Hai tay khó mà đánh lại bốn tay, dù anh ta có thể lấy một địch mười đi nữa, giờ có đến mấy chục con mèo, bọn chúng dễ dàng ăn tươi nuốt sống anh ta.
Bạch Hạ Hạ:... Đồng chí, sao anh lại thành thạo tư thế bỏ chạy như vậy?
Bạch Hạ Hạ vốn dĩ chỉ nghĩ rằng chỉ có thể tìm được nhiều hơn mười con thôi, không ngờ khả năng của mèo đen lại vượt xa dự đoán của cô.
Mèo rất giỏi ẩn nấp, mắt Bạch Hạ Hạ nhìn xung quanh, nhìn thấy xung quanh có khá nhiều mèo hoang. Từ to đến nhỏ, đủ loại màu lông, đủ loại hoa văn tập trung ở đây, đôi mắt kỳ dị lạnh lùng, cảnh tượng thật sự rất ma quái.
May là mặt trời đang chiếu rất gắt, trong ngõ nhỏ hẻo lánh tràn ngập ánh mặt trời sáng chói, để lại một lớp ánh nắng chiếu lên lông của đám mèo.
Nhưng dù vậy, vẫn khiến mọi người chú ý, còn có thể dọa cho người ta sợ nhũn cả chân.
Đụng phải chuyện quỷ quái kỳ lạ quá mức khủng bố.
Bạch Hạ Hạ rất hài lòng về cách làm việc của đội trưởng cộng tác viên tạm thời này, khen nó. Nhưng mà mèo đen nhỏ không hề quan tâm tới khen ngợi, nó chỉ quan tâm đến thù lao: "Có thể thêm thù lao không?"
Bạch Hạ Hạ: "..."
Quách Triều Minh đang định lui về phía sau thì bị Bạch Hạ Hạ cào cho một cái, anh ta cúi đầu nhìn xuống, thấy đám mèo hoang trước mặt anh ta đã vô cùng ngoan ngoãn xếp thành ba hàng thật dài thành một tiểu đội lông lá.
Đủ mọi loại lông to nhỏ đang ngồi xổm, chân đặt trên đất, ngoan ngoãn chờ cơm. Như đang xếp hàng lấy chồng, đôi mắt tràn đầy mong ngóng.
Mèo cam béo liếm lông nhìn Quách Triều Minh, chân còn như ăn trộm cào cào vào thùng giấy.
Quách Triều Minh:... Sợ tới mức muốn bùng nổ.
Đội ngũ mèo rất yên phận giữ im lặng.
Ở trong ngã rẽ nhỏ của con ngõ, có mấy con mèo không nghe lời bị mèo cam béo dùng bạo lực đàn áp, con mèo hổ vằn bị mất một tai thì cực kì dữ tợn, nhìn là biết giỏi đánh nhau.
Mấy con mèo bị dọa đến mức dựng hết tai lên, cả đại đội đều rất trật tự xếp thành ba hàng thẳng tắp.
Quách Triều Minh: Mèo cũng kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu.
Cả đám lông xù không con nào dám lỗ mãng, hơn nữa trên người Quách Triều Minh có mùi máu tanh, lũ mèo dựa vào mùi hương để phân biệt nên rất sợ anh ta.Vì thế, chúng nhất trí đi đến trước mặt Quách Triều Minh, ngoan ngoãn kêu "meo", lấy thức ăn rồi rời đi.
Toàn bộ quá trình Quách Triều Minh đều nghiêm mặt, nếu đem chuyện này kể cho người khác, sợ rằng người ta sẽ nói anh ta là bệnh nhân tâm thần mất!
Mèo Ba Tư xinh đẹp tao nhã đang ngồi xổm chỉ huy, thỉnh thoảng kêu meo meo vài tiếng. Đầu Quách Triều Minh nảy ra một hình ảnh, anh ta như nhìn thấy được dáng vẻ của Trung Đoàn Trưởng Tống ở trên người của một con "mèo bá vương" nào đó.
Mèo bá vương Bạch Hạ Hạ đang rất hào hứng, hăng hái đưa móng vuốt lên không ngừng.
"Ôi, tôi còn đang thấy lạ vì sao mèo hoang ở đây lại nhiều như vậy, thì ra là do đồng chí dẫn đến. Cậu..." Lúc Quách Triều Minh phát gần xong thì có người đến.
"Mấy con mèo hoang này chỉ cần ăn chút cơm thừa canh cặn là được rồi, gì chứ, sao có thể để chúng ăn xúc xích dăm bông quý giá như vậy?"
"Đồng chí này, cậu thật không biết tiết kiệm."
"..."
Đồng chí Quách bị chụp nồi không biết phải làm thế nào.
Anh ta rất muốn nói rằng: Tôi chỉ là một kẻ phân phát đồ ăn cho mèo thôi, chỉ là xách thùng.
Kẻ đầu sỏ đang nằm phơi nắng kia kìa!
"Tôi thấy ở đây mèo hoang quá nhiều, bình thường, mọi người ai có cơm thừa hay đồ ăn thừa đều sẽ cho chúng ăn. Cậu đừng cho bọn nó ăn thức ăn quý giá như này, thật lãng phí!"
Nhóm bác gái sau khi dạy dỗ Quách Triều Minh thì cảm thấy rất hài lòng rời đi, để lại Quách Triều Minh với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, tiếp tục phát đồ ăn cho bảy tám con mèo còn lại.
37 cái, mỗi con một cái.
Còn lại nửa thùng, đám mèo hoang vẫn còn thèm nhỏ dãi vẫn không chịu đi, Bạch Hạ Hạ lập tức dùng chân đè thùng lại. Vì để đảm bảo an toàn, cô còn nhảy lên thùng, dùng thân đè thùng xuống, Quách Triều Minh: "???"
Quách Triều Minh nhìn lũ mèo hoang miệng đang ngậm đầy xúc xích dăm bông, lại nhìn mèo trắng đang ưỡn ngực, ngẩng cao đầu bước đi. Phúc đến thì lòng sáng tỏ, ý tứ sâu xa: "Tao hiểu rồi, mày đúng là con mèo mưu mô!"
Bạch Hạ Hạ: ???
Cô kinh ngạc, chân co lại đứng lên, hiểu nhanh như thế ư? Quách Triều Minh có vẻ thông minh hơn cô nghĩ!
"Tao còn cho chúng mày một bất ngờ!"
Quách Triều Minh tóm lấy tai mèo Ba Tư, không khách sáo mà vò: "Mèo con mà cũng có chí tiến thủ như thế à? Muốn lập một băng đảng xã hội đen xong sau đó lên làm đại ca đúng không?"
"Làm đại ca, cảm giác đó có thích không?" Nhọc công anh ta nghĩ rằng nó đồng cảm với mấy con mèo hoang nên muốn phát đồ ăn ngon cho chúng, không ngờ rằng là chỉ anh ta nghĩ như thế, còn nghĩ con mèo lòng dạ mưu mô này rất trong sáng!
Thật nhìn không ra, mèo mà có chí hướng, không có ai có thể cản được!
Quách Triều Mình nhìn mèo con mảnh mai không có chút sức lực từ trên xuống dưới, thở dài: "Không gặp ba ngày, đương nhiên phải lau mắt mà nhìn! Mày dẫn tao ra ngoài giữa trưa nắng, rồi lại tụ tập một đám mèo thế này… E hèm, mèo hoang…”
Bạch Hạ Hạ: ??? Cái gì? Anh vừa mới nói cái gì đó?
"Mèo con à, dùng xúc xích dăm bông để làm đại ca thật sự rất giả tạo, rất dễ bị lật đổ, không thể tồn tại lâu dài được! Chúng ta không thể trở thành giai cấp địa chủ, chúng ta phải cùng đứng về phía quần chúng nhân dân!"
Bạch Hạ Hạ: Tôi chỉ là một con mèo, tha cho tôi đi. Cô biến thành mèo rồi mà vẫn không thể thoát được số phận là mục tiêu của giáo dục tư tưởng chính trị ư?
"Tuy mày ở đất nước theo chế độ tư bản chủ nghĩa, nhưng mà mày đã đổi quốc tịch! Bây giờ mày là mèo theo xã hội chủ nghĩa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất