[Thập Niên 90] Xuyên Thành Mèo, Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc
Chương 6:
Đồng chí nhỏ này là một người rất thật thà, không giống một người sẽ nói hưu nói vượn.
Quách Triều Minh nhớ tới Bạch Hạ Hạ cũng có điểm rất kỳ lạ: “Trung Đoàn Trưởng, hôm nay tôi trở về là muốn nói với ông, lúc tìm kiếm cứu giúp gặp chuyện kỳ quái. “
“Chính là con mèo Ba Tư này.”
“Lúc tôi và đội viên nghỉ ngơi, thấy con mèo Ba Tư này.”
“Nó ngồi ở trên tảng đá nhìn chằm chằm tôi, con mèo đó lông trắng như tuyết, lại rất xinh đẹp ưa nhìn. Nó chạy từ trong núi ra nhìn rất dọa người, giống như yêu tinh vậy.”
Bây giờ Quách Triều Minh nghĩ đến thấy đúng là rất thú vị: “Lúc đó có lẽ là nó đến tìm tôi. Tôi tưởng rằng nó là mèo của người bảo vệ rừng nuôi, chỉ đói nên chạy đến tìm đồ ăn.”
Quách Triều Minh kể lại kỹ càng chuyện gặp được Bạch Hạ Hạ, kể xong còn vỗ một cái vào bả vai Lỗ Kiến Hoa, tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Đúng là gặp phải chuyện mới mẻ, đội trưởng Tần đúng là không rơi vào đường cùng được, đây là chuyện tốt đẹp đó Trung Đoàn Trưởng!”
“Biết là chạy tới tìm tôi mà tôi lại không đi, liền chạy tới căn cứ tìm người!” Quách Triều Minh giơ ngón tay cái với Lỗ Kiến Hoa: “Cậu lập công lao thật xứng đáng, làm gì có ai nghĩ tới mèo có thể đưa cậu đi tìm được đội trưởng Tần?”
“Cũng chỉ có cậu.”
Bác sĩ Giang đi cùng đoàn nói: “Mèo Ba Tư trắng như tuyết à? Ôi tôi cũng từng gặp, hai mắt không đồng màu trông rất đẹp! Đồng chí nhỏ này có thể đi theo đúng là không tồi.”
Tống Bắc… Mấy người đều gặp nó rồi? Tại sao tôi ở trong căn cứ nhưng chưa từng gặp nó? Còn phân biệt đối xử nữa?
Da mặt ngăm đen của Lỗ Kiến Hoa đỏ lên, ngại ngùng nhận lời khen: “Nào có chuyện đó, đều là do số của đội trưởng Tần rất tốt, đến ông trời cũng đồng ý giúp đỡ.”
Không thì làm sao mà hết lần này đến lần khác con mèo kia đều xuất hiện?
Tất cả mọi người trong xe đều thấy tò mò, muốn được thấy con mèo thông minh đó một lần.
“Hắt xì!”
Bạch Hạ Hạ chán nản ngồi trông coi, dùng móng vuốt mèo cọ cọ lỗ tai, lỗ tai ngứa ngáy rất khó chịu.
Bạch Hạ Hạ ra sức gãi. Bộ lông mèo này rất xinh đẹp, đáng yêu và còn trông rất quý phái, ưu điểm kể không hết nhưng lại có một điểm không tốt.
Bộ lông này rất dài, dễ dàng là nơi ẩn náu của những vật ký sinh. Bạch Hạ Hạ đi qua rừng cây rất chú ý đến điều này. Rất sợ động vào những đồ bẩn rồi sinh bệnh, phải thường xuyên tắm rửa chải chuốt.
Về sau cô còn tự mình tìm được một chỗ tốt để massage. Ở bờ sông nhỏ phía Tây Bắc căn cứ có gia đình năm con khỉ hoang lông trắng.
Chúng bới lông, phục vụ mát-xa. Khỉ mẹ rất thông minh, nghe Bạch Hạ Hạ nói một chút đã hiểu.
Bạch Hạ Hạ ra tay hào phóng, chúng cũng vui vẻ, đồng ý làm.
Một đại gia đình phục vụ vấn đề da lông, lúc đầu trở về đều tốn công vô ích, hai lần trước Bạch Hạ Hạ không tìm ra chút bẩn nào trên người.
Bạch Hạ Hạ lại hỏi chần chừ muốn biết rằng mình xuyên qua có xuất hiện điều gì khác thường hay không.
Có thể là không phải có đồ vật dơ bẩn trên người, sau đó nhớ đến con khỉ phục vụ mát-xa, có khi mắc bệnh sạch sẽ.
Lần thứ ba cô đi được khỉ mẹ bới ra mấy con sâu nhỏ ngọ nguậy. Bạch Hạ Hạ thấy vậy thì chân như mềm nhũn ra, miệng khô lưỡi khô da đầu tê dại hết cả lên.
Cô nhanh chóng mua một cái thẻ hội viên, tính tiền tháng.
Ôi, nó không biết con côn trùng đó có phải tìm thấy từ người mình hay không.
Bạch Hạ Hạ rất nghi ngờ bản thân mình bị thay đổi, có thể là nó không có chứng cứ.
Cả nhà khỉ lông trắng được Bạch Hạ Hạ dẫn dắt bây giờ cũng đã mở tiệm. Các loại khách hàng kỳ quái tới nhưng số lượng không nhiều, không thêm được thu nhập.
Lúc Bạch Hạ Hạ biết chuyện mặt cũng tê dại: Động vật ngày càng thông minh hơn, không có việc gì cả.
Lỗ tai mèo đỏ hồng mỏng manh lộ ra, càng gãi càng ngứa, Bạch Hạ Hạ nhịn xuống cảm giác muốn gãi, buông móng vuốt xuống.
Xoay người lại, trên con đường yên lặng vẫn không có động tĩnh gì, Đại Hoa đã không thể kiên nhẫn chờ đợi, nhàm chán đung đưa chiếc đuôi dài qua lại: “Hạ Hạ, đi thôi! Chúng ta đi tới nhà khỉ, thoải mái!”
Đại Hoa không hiểu mát-xa là cái gì, nó chỉ biết là rất thoải mái!
Mặt mèo Bạch Hạ Hạ đờ ra từ chối suy nghĩ của hổ Đông Bắc, lần thứ 27 muốn thu học phí gia đình khỉ.
“Khỉ mẹ không có ở đây, đám khỉ không làm cho cậu đâu.”
Đại Hoa suy nghĩ thấy cũng phải, cái đầu lớn ỉu xìu không có tinh thần: “Ồ.”
“Cậu chờ ở đây, đến lúc đó tôi sẽ cho người mát-xa thật tốt cho cậu!”
Ở đó có con khỉ mát-xa rất hăng hái.
Đại Hoa quấn quýt mặt béo nhăn lại, chép chép miệng, đầu lưỡi to thè ra liếm mép. Nhìn xuống Tần Tiêu là một con thú hai chân không có móng vuốt, lông cũng không hề dài trông rất xấu xí… Nó bĩu môi chê một cái, không một chút hứng thú đồng ý.
Bạch Hạ Hạ động viên Đại Hoa một lần nữa, mặt mèo ưu sầu.
Không biết cơ hội lần này có tìm được cho mình một con sen hay không. Căn cứ đang ở rất gần, nó không chỉ có thể thỏa thích tắm nước nóng, ăn đồ chín mà vào núi cũng rất dễ dàng.
Lúc mới xuyên qua, trong núi Thúy Liên sức sống tràn đầy, vạn vật sinh sôi.
Đây đúng là một mùa xuân trong trẻo tươi tốt. Ban ngày Bạch Hạ Hạ xuống sông tắm nước lạnh cũng không có việc gì.
Bây giờ đang là giữa mùa hè, cũng sắp lập thu, Bạch Hạ Hạ đã hơn nửa năm rồi chưa được ăn đồ cay nóng, uống trà sữa, trong miệng nhạt nhẽo cực kỳ.
Thỉnh thoảng có lần làm nũng đáng yêu được miếng thịt que cay, lại bị Đại Hoa thèm ăn cướp mất.
Cuộc sống hoang dã thật khổ cực.
Trong núi Thúy Liên nguy hiểm khắp bốn phía, nhiều lần Bạch Hạ Hạ suýt nữa bỏ mạng, cố gắng dựa vào khả năng ứng biến thông minh của mình mà sống được đến bây giờ.
Có thể sống sót qua mùa xuân mùa hè, vậy thu đông thì… Bạch Hạ Hạ nghiêng đầu nghĩ, không thể cứ ăn trộm quả khô mà sóc nhỏ kiếm về cất giữ được…
Lúc mới tới, cô không có đồ ăn. Trùng hợp lại tìm được những hạt khô này, ăn đến bụng no căng.
Bị con vật nhỏ đó bắt ngay tại trận, nó khóc đến tan nát cõi lòng, lúc này Bạch Hạ Hạ nhớ tới cũng cảm thấy chột dạ.
Trộm đồ ăn của một cục cưng sóc chưa tới một tuổi.
Bạch Hạ Hạ hắng giọng một cái: Nhưng mà thế cũng được mà, dù sao lúc đầu cũng làm việc đó rồi.
Mèo đi ăn vụng là rất bình thường còn gì?
Thử tìm một con sen quân nhân chăm sóc cho mình, tốt nhất là nên có nhà có xe công việc ổn định, tính tình dịu dàng và yêu thương mèo là tốt nhất.
Khuôn mặt cũng không được quá xấu, nếu không cô ăn cơm sẽ cảm thấy không ngon.
Bây giờ thì có một mối ngon đây rồi… Bạch Hạ Hạ len lén nhìn Tần Tiêu, tìm một con sen để ở chung, nếu không được… Thì mấy bữa nữa trở về với những người bạn nhỏ ở đây.
Quách Triều Minh nhớ tới Bạch Hạ Hạ cũng có điểm rất kỳ lạ: “Trung Đoàn Trưởng, hôm nay tôi trở về là muốn nói với ông, lúc tìm kiếm cứu giúp gặp chuyện kỳ quái. “
“Chính là con mèo Ba Tư này.”
“Lúc tôi và đội viên nghỉ ngơi, thấy con mèo Ba Tư này.”
“Nó ngồi ở trên tảng đá nhìn chằm chằm tôi, con mèo đó lông trắng như tuyết, lại rất xinh đẹp ưa nhìn. Nó chạy từ trong núi ra nhìn rất dọa người, giống như yêu tinh vậy.”
Bây giờ Quách Triều Minh nghĩ đến thấy đúng là rất thú vị: “Lúc đó có lẽ là nó đến tìm tôi. Tôi tưởng rằng nó là mèo của người bảo vệ rừng nuôi, chỉ đói nên chạy đến tìm đồ ăn.”
Quách Triều Minh kể lại kỹ càng chuyện gặp được Bạch Hạ Hạ, kể xong còn vỗ một cái vào bả vai Lỗ Kiến Hoa, tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Đúng là gặp phải chuyện mới mẻ, đội trưởng Tần đúng là không rơi vào đường cùng được, đây là chuyện tốt đẹp đó Trung Đoàn Trưởng!”
“Biết là chạy tới tìm tôi mà tôi lại không đi, liền chạy tới căn cứ tìm người!” Quách Triều Minh giơ ngón tay cái với Lỗ Kiến Hoa: “Cậu lập công lao thật xứng đáng, làm gì có ai nghĩ tới mèo có thể đưa cậu đi tìm được đội trưởng Tần?”
“Cũng chỉ có cậu.”
Bác sĩ Giang đi cùng đoàn nói: “Mèo Ba Tư trắng như tuyết à? Ôi tôi cũng từng gặp, hai mắt không đồng màu trông rất đẹp! Đồng chí nhỏ này có thể đi theo đúng là không tồi.”
Tống Bắc… Mấy người đều gặp nó rồi? Tại sao tôi ở trong căn cứ nhưng chưa từng gặp nó? Còn phân biệt đối xử nữa?
Da mặt ngăm đen của Lỗ Kiến Hoa đỏ lên, ngại ngùng nhận lời khen: “Nào có chuyện đó, đều là do số của đội trưởng Tần rất tốt, đến ông trời cũng đồng ý giúp đỡ.”
Không thì làm sao mà hết lần này đến lần khác con mèo kia đều xuất hiện?
Tất cả mọi người trong xe đều thấy tò mò, muốn được thấy con mèo thông minh đó một lần.
“Hắt xì!”
Bạch Hạ Hạ chán nản ngồi trông coi, dùng móng vuốt mèo cọ cọ lỗ tai, lỗ tai ngứa ngáy rất khó chịu.
Bạch Hạ Hạ ra sức gãi. Bộ lông mèo này rất xinh đẹp, đáng yêu và còn trông rất quý phái, ưu điểm kể không hết nhưng lại có một điểm không tốt.
Bộ lông này rất dài, dễ dàng là nơi ẩn náu của những vật ký sinh. Bạch Hạ Hạ đi qua rừng cây rất chú ý đến điều này. Rất sợ động vào những đồ bẩn rồi sinh bệnh, phải thường xuyên tắm rửa chải chuốt.
Về sau cô còn tự mình tìm được một chỗ tốt để massage. Ở bờ sông nhỏ phía Tây Bắc căn cứ có gia đình năm con khỉ hoang lông trắng.
Chúng bới lông, phục vụ mát-xa. Khỉ mẹ rất thông minh, nghe Bạch Hạ Hạ nói một chút đã hiểu.
Bạch Hạ Hạ ra tay hào phóng, chúng cũng vui vẻ, đồng ý làm.
Một đại gia đình phục vụ vấn đề da lông, lúc đầu trở về đều tốn công vô ích, hai lần trước Bạch Hạ Hạ không tìm ra chút bẩn nào trên người.
Bạch Hạ Hạ lại hỏi chần chừ muốn biết rằng mình xuyên qua có xuất hiện điều gì khác thường hay không.
Có thể là không phải có đồ vật dơ bẩn trên người, sau đó nhớ đến con khỉ phục vụ mát-xa, có khi mắc bệnh sạch sẽ.
Lần thứ ba cô đi được khỉ mẹ bới ra mấy con sâu nhỏ ngọ nguậy. Bạch Hạ Hạ thấy vậy thì chân như mềm nhũn ra, miệng khô lưỡi khô da đầu tê dại hết cả lên.
Cô nhanh chóng mua một cái thẻ hội viên, tính tiền tháng.
Ôi, nó không biết con côn trùng đó có phải tìm thấy từ người mình hay không.
Bạch Hạ Hạ rất nghi ngờ bản thân mình bị thay đổi, có thể là nó không có chứng cứ.
Cả nhà khỉ lông trắng được Bạch Hạ Hạ dẫn dắt bây giờ cũng đã mở tiệm. Các loại khách hàng kỳ quái tới nhưng số lượng không nhiều, không thêm được thu nhập.
Lúc Bạch Hạ Hạ biết chuyện mặt cũng tê dại: Động vật ngày càng thông minh hơn, không có việc gì cả.
Lỗ tai mèo đỏ hồng mỏng manh lộ ra, càng gãi càng ngứa, Bạch Hạ Hạ nhịn xuống cảm giác muốn gãi, buông móng vuốt xuống.
Xoay người lại, trên con đường yên lặng vẫn không có động tĩnh gì, Đại Hoa đã không thể kiên nhẫn chờ đợi, nhàm chán đung đưa chiếc đuôi dài qua lại: “Hạ Hạ, đi thôi! Chúng ta đi tới nhà khỉ, thoải mái!”
Đại Hoa không hiểu mát-xa là cái gì, nó chỉ biết là rất thoải mái!
Mặt mèo Bạch Hạ Hạ đờ ra từ chối suy nghĩ của hổ Đông Bắc, lần thứ 27 muốn thu học phí gia đình khỉ.
“Khỉ mẹ không có ở đây, đám khỉ không làm cho cậu đâu.”
Đại Hoa suy nghĩ thấy cũng phải, cái đầu lớn ỉu xìu không có tinh thần: “Ồ.”
“Cậu chờ ở đây, đến lúc đó tôi sẽ cho người mát-xa thật tốt cho cậu!”
Ở đó có con khỉ mát-xa rất hăng hái.
Đại Hoa quấn quýt mặt béo nhăn lại, chép chép miệng, đầu lưỡi to thè ra liếm mép. Nhìn xuống Tần Tiêu là một con thú hai chân không có móng vuốt, lông cũng không hề dài trông rất xấu xí… Nó bĩu môi chê một cái, không một chút hứng thú đồng ý.
Bạch Hạ Hạ động viên Đại Hoa một lần nữa, mặt mèo ưu sầu.
Không biết cơ hội lần này có tìm được cho mình một con sen hay không. Căn cứ đang ở rất gần, nó không chỉ có thể thỏa thích tắm nước nóng, ăn đồ chín mà vào núi cũng rất dễ dàng.
Lúc mới xuyên qua, trong núi Thúy Liên sức sống tràn đầy, vạn vật sinh sôi.
Đây đúng là một mùa xuân trong trẻo tươi tốt. Ban ngày Bạch Hạ Hạ xuống sông tắm nước lạnh cũng không có việc gì.
Bây giờ đang là giữa mùa hè, cũng sắp lập thu, Bạch Hạ Hạ đã hơn nửa năm rồi chưa được ăn đồ cay nóng, uống trà sữa, trong miệng nhạt nhẽo cực kỳ.
Thỉnh thoảng có lần làm nũng đáng yêu được miếng thịt que cay, lại bị Đại Hoa thèm ăn cướp mất.
Cuộc sống hoang dã thật khổ cực.
Trong núi Thúy Liên nguy hiểm khắp bốn phía, nhiều lần Bạch Hạ Hạ suýt nữa bỏ mạng, cố gắng dựa vào khả năng ứng biến thông minh của mình mà sống được đến bây giờ.
Có thể sống sót qua mùa xuân mùa hè, vậy thu đông thì… Bạch Hạ Hạ nghiêng đầu nghĩ, không thể cứ ăn trộm quả khô mà sóc nhỏ kiếm về cất giữ được…
Lúc mới tới, cô không có đồ ăn. Trùng hợp lại tìm được những hạt khô này, ăn đến bụng no căng.
Bị con vật nhỏ đó bắt ngay tại trận, nó khóc đến tan nát cõi lòng, lúc này Bạch Hạ Hạ nhớ tới cũng cảm thấy chột dạ.
Trộm đồ ăn của một cục cưng sóc chưa tới một tuổi.
Bạch Hạ Hạ hắng giọng một cái: Nhưng mà thế cũng được mà, dù sao lúc đầu cũng làm việc đó rồi.
Mèo đi ăn vụng là rất bình thường còn gì?
Thử tìm một con sen quân nhân chăm sóc cho mình, tốt nhất là nên có nhà có xe công việc ổn định, tính tình dịu dàng và yêu thương mèo là tốt nhất.
Khuôn mặt cũng không được quá xấu, nếu không cô ăn cơm sẽ cảm thấy không ngon.
Bây giờ thì có một mối ngon đây rồi… Bạch Hạ Hạ len lén nhìn Tần Tiêu, tìm một con sen để ở chung, nếu không được… Thì mấy bữa nữa trở về với những người bạn nhỏ ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất