[Thập Niên 90] Xuyên Thành Mèo, Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc
Chương 8:
Núi Thúy Liên quá lớn, không biết mọi người có tìm được tới đây hay không.
Tần Tiêu đang bị thương nặng, cô không chỉ phải bảo vệ anh mà còn phải giữ cho anh không thể lại bị thương nặng hơn, nếu không Tần Tiêu có thể sẽ chết. Hơn nữa, Đại Hoa cũng không thể mạo hiểm. Đại Hoa nghe lời cô nên mới ra ngoài cứu người, cô không thể để Đại Hoa xảy ra chuyện.
“Có người xấu sẽ đến đây, tôi phải bảo vệ anh ấy.”
Đại Hoa chưa bao giờ thấy dáng vẻ căng thẳng cảnh giác của Bạch Hạ Hạ như thế này, nó cũng căng thẳng theo, cổ họng đè nén tiếng khò khè của mình.
Toàn bộ cơ thể hổ được che giấu sau lùm cây, tư thế nửa nằm sấp, đệm thịt móng vuốt đè trên mặt đất: “Hạ Hạ, bọn họ có súng gỗ?”
Mặc dù Đại Hoa còn là hổ chưa thành niên nhưng đã được nghe mẹ nó nói rằng thú hai chân có thứ đồ rất lợi hại, không nên tùy tiện động đến.
Sau đó nó được Bạch Hạ Hạ cẩn thận nói về sự lợi hại của súng gỗ. Lúc đó Đại Hoa mới biết thú hai chân cầm súng có thể ở xa mà vẫn bắn trúng nó. Nếu bị bắn trúng có thể sẽ chết. Bạch Hạ Hạ vì sự an toàn của Đại Hoa nên đã nói với nó rất nhiều.
Điều này làm cho Đại Hoa sinh ra cảnh giác rất lớn.
Bạch Hạ Hạ dạy cho Đại Hoa chia con người làm hai loại, không mang theo thứ gì và mang theo loại vũ khí.
Và tất nhiên, bất kể là bọn họ có vũ khí hay không thì Bạch Hạ Hạ cũng nói Đại Hoa không nên làm họ bị thương, trừ trường hợp buộc phải làm vậy.
Đại Hoa rất nghe lời.
“Ừm.” Bạch Hạ Hạ hô hấp dồn dập, cô cố gắng nhắc nhở mình phải thật bình tĩnh, bình tĩnh!
Không biết Lỗ Kiến Hoa bao giờ mới tới, ba người kia âm mưu liều mạng với Tần Tiêu.
Cũng may lỗ tai cô linh hoạt, có thể nghe thấy tiếng động sớm hơn.
Mà chúng cũng không kiêng kị gì, ăn nói rất tùy tiện. Bạch Hạ Hạ nghe qua được ba người này bị truy đuổi chạy khắp nơi, sức cùng lực kiệt, hết đạn hết đồ ăn. Trong tay ba người đều có súng gỗ, chỉ có súng trong tay người đàn ông trung niên là còn hai viên đạn, có sức nguy hiểm lớn nhất.
Còn hai người còn lại cũng có vũ khí, thân thủ đều rất giỏi chắc là đã từng qua luyện tập.
Ba đấu ba.
Ba người trưởng thành có vẻ mệt mỏi nhưng có súng trong tay, ai cũng đã từng luyện tập. Đấu với một hổ lớn một mèo nhỏ, lại thêm một người bị thương.
Bên này của cô cũng chỉ có Đại Hoa nắm chắc khả năng, đã vậy còn phải tránh đạn, không thể quá mạo hiểm được.
Và với cơ thể nhỏ bé này của Bạch Hạ Hạ… Cô quyết định trốn ở đây, kêu Đại Hoa đánh lén.
Ba người Lão Liêu đi dọc theo vết máu của Tần Tiêu tìm tới. Trong lòng Bạch Hạ Hạ khóc không thành tiếng: Bé cưng đây chỉ muốn tìm cho mình một con sen, đầu tiên là cứu người, sau đó đưa ra yêu cầu nhỏ là ở chung với anh ấy thôi.
Mấy người có thể đến chậm chút được không?
Ba người càng ngày càng tới gần, không chỉ có Bạch Hạ Hạ, Đại Hoa cũng đánh hơi được có kẻ lạ xâm nhập. Nhẹ nhàng mài mài hai chân trước, lỗ mũi cũng phập phồng.
Đôi mắt hung ác của mãnh thú hiện ra, thỉnh thoảng lộ ra hàm răng trắng lạnh lẽo.
Vua của muôn thú thể hiện sự oai hùng khi làm việc.
Bạch Hạ Hạ không biết được vị trí cụ thể của ba người Lão Liêu, chỉ có thể loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện, có thể là phát ra từ hướng Đông Bắc.
Ba người này đúng là những người dân liều mạng có thể thoát khỏi sự truy lùng của những chiến sĩ bộ đội, rất có bản lĩnh. Rõ ràng đã tìm được vết máu mà Tần Tiêu để lại nhưng vẫn lo lắng đó là cái bẫy do anh sắp đặt.
Trên đường đi còn cẩn thận từng tí, cố tình đi đường vòng, năm lần bảy lượt sợ bị dính bẫy.
Sự cảnh giác xuất sắc và sự dày công tu dưỡng chuyên nghiệp mà người bình thường không thể so sánh được, Bạch Hạ Hạ cực kỳ lo lắng cô sẽ đánh lén thất bại rồi bị bắt ngược lại.
Vậy nên đã bảo Đại Hoa đang từ từ lùi về sau tầm 3,4 mét nhưng Đại Hoa lại không bằng lòng.
Những người đi săn chuyên nghiệp đều có những thói quen của mình.
Khoảng cách và hướng còn có cả tư thế thích hợp nhất để bắt đầu.
Bọn họ núp trong bụi cây, tầm nhìn bị che khuất, không thuận tiện cho lắm. Đại Hoa lại phải lùi lại phía sau, không chịu được nên oán trách gầm gừ hai tiếng.
Nhưng Hạ Hạ thông minh hơn nó nhiều, là con vật thông minh nhất ngọn núi.
Đại Hoa dù không bằng lòng, vẫn nghe lời Bạch Hạ Hạ, ngoan ngoãn lùi về phía sau, bàn chân to không để yên mà gãi gãi lỗ tai.
Khi cơ thể to lớn của con hổ đã hoàn toàn núp sau bụi cây, gần như là cả thân mình đã bị che khuất, chỉ còn lộ ra đôi mắt hổ sáng ngời.
Bạch Hạ Hạ tập trung lắng nghe cuộc đối thoại của ba người Lão Liêu, cũng đã tìm được sơ sơ về lai lịch của đối phương.
Nhóm này là những thành viên của tổ chức buôn lậu lớn, phạm vi rộng, đội ngũ hơn hàng trăm người, gần như đã hơn cả số dân của toàn bộ tỉnh Đông Lăng.
TV màu, thuốc lá, xe lậu, các loại đồ vật quý hiếm, chỉ cần có thể bán lấy tiền, cái gì bọn họ cũng có.
Vận chuyển trong nước và ngoài nước, những di vật văn hóa cũng lấy hết.
Ba người Lão Liêu phụ trách mảng này, thỉnh thoảng cũng làm những chuyện khác.
Những di vật văn hóa mà bọn chúng có, cái thì đi trộm, cái thì thu được, chuyển ra nước ngoài, vung tiền qua lại.
Trong cuộc trò chuyện có nhắc đến số lượng của một thứ gì đó, nghe được thì Bạch Hà Hà run bắn cả người, líu lưỡi không nói nên lời.
Sau khi cô xem xét kỹ thì mới nhận ra một chuyện, cô ở trên núi mà chưa từng để ý đến.
Cô đã xuyên đến những năm thập niên 90 hỗn loạn.
Trong khoảng cuối những năm 80 và 90 là thời điểm hỗn loạn nhất.
Trong nước có đủ loại chính sách mới, các đồ vật mới liên tục xuất hiện, khuôn mẫu mới, bỏ cái cũ tạo ra cái mới, đó là thời kì đổi mới, tạo nên một thế giới mới, cuộc cải cách thời đại.
Thời điểm kinh tế vừa bắt đầu phát triển mạnh, có rất nhiều người xuất ngoại, có người đến thành thị lớn làm ăn.
Bọn họ mang đến sức sống nhưng cũng gây hỗn loạn nhiều vô số kể.
Những năm 90, những người giàu chỉ sau một đêm đã giẫm lên ranh giới cuối cùng của pháp luật, dường như có thể so sánh với những người làm ăn chân chính.
Dòng người trong các thành phố lớn tấp nập hơn, các nhà ga lại càng có nhiều chuyện xấu.
Đủ các thể loại buôn lậu, cướp giật, móc túi, lừa đảo, người giả vờ tàn tật xuất hiện ở khắp mọi nơi.
Không những thế, những tên chơi bời lêu lổng thành lập hắc bang, phản động mọc lên như nấm, rất nhiều.
Hệ thống đăng ký hộ khẩu không hoàn thiện, cộng thêm việc thiếu cảnh sát, truyền thông bất tiện. Gọi điện thoại báo cảnh sát, tội phạm cũng đã chạy mất không còn bóng dáng, xe cảnh sát mới thong dong đi đến, cho đúng quy trình.
Tần Tiêu đang bị thương nặng, cô không chỉ phải bảo vệ anh mà còn phải giữ cho anh không thể lại bị thương nặng hơn, nếu không Tần Tiêu có thể sẽ chết. Hơn nữa, Đại Hoa cũng không thể mạo hiểm. Đại Hoa nghe lời cô nên mới ra ngoài cứu người, cô không thể để Đại Hoa xảy ra chuyện.
“Có người xấu sẽ đến đây, tôi phải bảo vệ anh ấy.”
Đại Hoa chưa bao giờ thấy dáng vẻ căng thẳng cảnh giác của Bạch Hạ Hạ như thế này, nó cũng căng thẳng theo, cổ họng đè nén tiếng khò khè của mình.
Toàn bộ cơ thể hổ được che giấu sau lùm cây, tư thế nửa nằm sấp, đệm thịt móng vuốt đè trên mặt đất: “Hạ Hạ, bọn họ có súng gỗ?”
Mặc dù Đại Hoa còn là hổ chưa thành niên nhưng đã được nghe mẹ nó nói rằng thú hai chân có thứ đồ rất lợi hại, không nên tùy tiện động đến.
Sau đó nó được Bạch Hạ Hạ cẩn thận nói về sự lợi hại của súng gỗ. Lúc đó Đại Hoa mới biết thú hai chân cầm súng có thể ở xa mà vẫn bắn trúng nó. Nếu bị bắn trúng có thể sẽ chết. Bạch Hạ Hạ vì sự an toàn của Đại Hoa nên đã nói với nó rất nhiều.
Điều này làm cho Đại Hoa sinh ra cảnh giác rất lớn.
Bạch Hạ Hạ dạy cho Đại Hoa chia con người làm hai loại, không mang theo thứ gì và mang theo loại vũ khí.
Và tất nhiên, bất kể là bọn họ có vũ khí hay không thì Bạch Hạ Hạ cũng nói Đại Hoa không nên làm họ bị thương, trừ trường hợp buộc phải làm vậy.
Đại Hoa rất nghe lời.
“Ừm.” Bạch Hạ Hạ hô hấp dồn dập, cô cố gắng nhắc nhở mình phải thật bình tĩnh, bình tĩnh!
Không biết Lỗ Kiến Hoa bao giờ mới tới, ba người kia âm mưu liều mạng với Tần Tiêu.
Cũng may lỗ tai cô linh hoạt, có thể nghe thấy tiếng động sớm hơn.
Mà chúng cũng không kiêng kị gì, ăn nói rất tùy tiện. Bạch Hạ Hạ nghe qua được ba người này bị truy đuổi chạy khắp nơi, sức cùng lực kiệt, hết đạn hết đồ ăn. Trong tay ba người đều có súng gỗ, chỉ có súng trong tay người đàn ông trung niên là còn hai viên đạn, có sức nguy hiểm lớn nhất.
Còn hai người còn lại cũng có vũ khí, thân thủ đều rất giỏi chắc là đã từng qua luyện tập.
Ba đấu ba.
Ba người trưởng thành có vẻ mệt mỏi nhưng có súng trong tay, ai cũng đã từng luyện tập. Đấu với một hổ lớn một mèo nhỏ, lại thêm một người bị thương.
Bên này của cô cũng chỉ có Đại Hoa nắm chắc khả năng, đã vậy còn phải tránh đạn, không thể quá mạo hiểm được.
Và với cơ thể nhỏ bé này của Bạch Hạ Hạ… Cô quyết định trốn ở đây, kêu Đại Hoa đánh lén.
Ba người Lão Liêu đi dọc theo vết máu của Tần Tiêu tìm tới. Trong lòng Bạch Hạ Hạ khóc không thành tiếng: Bé cưng đây chỉ muốn tìm cho mình một con sen, đầu tiên là cứu người, sau đó đưa ra yêu cầu nhỏ là ở chung với anh ấy thôi.
Mấy người có thể đến chậm chút được không?
Ba người càng ngày càng tới gần, không chỉ có Bạch Hạ Hạ, Đại Hoa cũng đánh hơi được có kẻ lạ xâm nhập. Nhẹ nhàng mài mài hai chân trước, lỗ mũi cũng phập phồng.
Đôi mắt hung ác của mãnh thú hiện ra, thỉnh thoảng lộ ra hàm răng trắng lạnh lẽo.
Vua của muôn thú thể hiện sự oai hùng khi làm việc.
Bạch Hạ Hạ không biết được vị trí cụ thể của ba người Lão Liêu, chỉ có thể loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện, có thể là phát ra từ hướng Đông Bắc.
Ba người này đúng là những người dân liều mạng có thể thoát khỏi sự truy lùng của những chiến sĩ bộ đội, rất có bản lĩnh. Rõ ràng đã tìm được vết máu mà Tần Tiêu để lại nhưng vẫn lo lắng đó là cái bẫy do anh sắp đặt.
Trên đường đi còn cẩn thận từng tí, cố tình đi đường vòng, năm lần bảy lượt sợ bị dính bẫy.
Sự cảnh giác xuất sắc và sự dày công tu dưỡng chuyên nghiệp mà người bình thường không thể so sánh được, Bạch Hạ Hạ cực kỳ lo lắng cô sẽ đánh lén thất bại rồi bị bắt ngược lại.
Vậy nên đã bảo Đại Hoa đang từ từ lùi về sau tầm 3,4 mét nhưng Đại Hoa lại không bằng lòng.
Những người đi săn chuyên nghiệp đều có những thói quen của mình.
Khoảng cách và hướng còn có cả tư thế thích hợp nhất để bắt đầu.
Bọn họ núp trong bụi cây, tầm nhìn bị che khuất, không thuận tiện cho lắm. Đại Hoa lại phải lùi lại phía sau, không chịu được nên oán trách gầm gừ hai tiếng.
Nhưng Hạ Hạ thông minh hơn nó nhiều, là con vật thông minh nhất ngọn núi.
Đại Hoa dù không bằng lòng, vẫn nghe lời Bạch Hạ Hạ, ngoan ngoãn lùi về phía sau, bàn chân to không để yên mà gãi gãi lỗ tai.
Khi cơ thể to lớn của con hổ đã hoàn toàn núp sau bụi cây, gần như là cả thân mình đã bị che khuất, chỉ còn lộ ra đôi mắt hổ sáng ngời.
Bạch Hạ Hạ tập trung lắng nghe cuộc đối thoại của ba người Lão Liêu, cũng đã tìm được sơ sơ về lai lịch của đối phương.
Nhóm này là những thành viên của tổ chức buôn lậu lớn, phạm vi rộng, đội ngũ hơn hàng trăm người, gần như đã hơn cả số dân của toàn bộ tỉnh Đông Lăng.
TV màu, thuốc lá, xe lậu, các loại đồ vật quý hiếm, chỉ cần có thể bán lấy tiền, cái gì bọn họ cũng có.
Vận chuyển trong nước và ngoài nước, những di vật văn hóa cũng lấy hết.
Ba người Lão Liêu phụ trách mảng này, thỉnh thoảng cũng làm những chuyện khác.
Những di vật văn hóa mà bọn chúng có, cái thì đi trộm, cái thì thu được, chuyển ra nước ngoài, vung tiền qua lại.
Trong cuộc trò chuyện có nhắc đến số lượng của một thứ gì đó, nghe được thì Bạch Hà Hà run bắn cả người, líu lưỡi không nói nên lời.
Sau khi cô xem xét kỹ thì mới nhận ra một chuyện, cô ở trên núi mà chưa từng để ý đến.
Cô đã xuyên đến những năm thập niên 90 hỗn loạn.
Trong khoảng cuối những năm 80 và 90 là thời điểm hỗn loạn nhất.
Trong nước có đủ loại chính sách mới, các đồ vật mới liên tục xuất hiện, khuôn mẫu mới, bỏ cái cũ tạo ra cái mới, đó là thời kì đổi mới, tạo nên một thế giới mới, cuộc cải cách thời đại.
Thời điểm kinh tế vừa bắt đầu phát triển mạnh, có rất nhiều người xuất ngoại, có người đến thành thị lớn làm ăn.
Bọn họ mang đến sức sống nhưng cũng gây hỗn loạn nhiều vô số kể.
Những năm 90, những người giàu chỉ sau một đêm đã giẫm lên ranh giới cuối cùng của pháp luật, dường như có thể so sánh với những người làm ăn chân chính.
Dòng người trong các thành phố lớn tấp nập hơn, các nhà ga lại càng có nhiều chuyện xấu.
Đủ các thể loại buôn lậu, cướp giật, móc túi, lừa đảo, người giả vờ tàn tật xuất hiện ở khắp mọi nơi.
Không những thế, những tên chơi bời lêu lổng thành lập hắc bang, phản động mọc lên như nấm, rất nhiều.
Hệ thống đăng ký hộ khẩu không hoàn thiện, cộng thêm việc thiếu cảnh sát, truyền thông bất tiện. Gọi điện thoại báo cảnh sát, tội phạm cũng đã chạy mất không còn bóng dáng, xe cảnh sát mới thong dong đi đến, cho đúng quy trình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất