Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 10: Mặc Cả
Nơi này vừa vặn là thành phố mà nhà mẹ đẻ của Vương Văn Quân đang ở, cha mẹ cô ta từng ngầm ý kiến về việc Giang Bảo Quốc đã kết hôn có con.
Nếu lúc này tin tức anh ta không phụng dưỡng mẹ già, không chu cấp kinh tế cho vợ trước và con cái, chỉ sợ họ càng thêm phản đối cuộc hôn nhân của anh ta.
Giang Bảo Quốc tuyệt đối không để cho chuyện như vậy xảy ra:
"Ba năm quá nhiều, tôi không có đủ, cùng lắm là một năm thôi."
Giang Bảo Quốc vừa nghĩ đến chuyện phải chu cấp cho Ngu Thanh Nhàn một năm, lòng đau như cắt.
Ngu Thanh Nhàn không bằng lòng.
Lúc này tiền tệ đã rất lạm phát, tiền trợ cấp một năm hai trăm năm mươi nghìn, nghe thì nhiều, trên thực tế chút tiền ấy không mua nổi một căn nhà tử tế chút.
Đợi qua mấy năm nữa, nhân dân tệ bản thứ hai được tạo ra, một trăm nghìn đồng mới đổi được một đồng, một cân thịt cũng không mua nổi.
Ngu Thanh Nhàn hưởng thụ quen rồi, bảo cô quay về nông thôn sống trong nhà tranh vách đất, chăm sóc bà già nằm liệt giường nhưng thường xuyên mắng chửi người khác, ném đồ đạc lung tung giống như nguyên thân là chuyện không thể nào.
"Giang Bảo Quốc, anh đừng không biết tốt xấu."
Chị dâu Từ ở bên cạnh siết chặt nắm tay, chỉ hận không thể từ chối thay cho Giang Bảo Quốc.
Bây giờ anh ta rất hối hận!
Anh ta không nên thấy trong nhà người thân chỉ có mình chị dâu Từ đang rảnh rỗi nên mời chị ta đến đảm đương người thuyết phục.
Giờ thì hay rồi, anh ta rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Giang Bảo Quốc cân nhắc rất lâu, cuối cùng cắn răng nói:
"Tôi không lấy ra được ba năm tiền trợ cấp, hai năm, cùng lắm là hai năm, nhiều hơn nữa cũng không có."
Theo nội dung trong quyển truyện kia, Giang Bảo Quốc có thể đưa ra được hai năm tiền trợ cấp đã là cực hạn rồi.
"Được, anh đi viết giấy biên nhận."
Để bản thân trông có văn hóa, Giang Bảo Quốc luôn cài một cây bút vào túi áo quân phục, trong phòng này cũng có giấy, chị dâu Từ ở bên cạnh nhìn chằm chằm, để không sinh sự thêm, Giang Bảo Quốc viết giấy biên nhận vô cùng lưu loát nhanh chóng.
Sau khi ký nét cuối cùng, anh ta nói:
"Ngày mai tôi sẽ đưa tiền cho cô, cô cầm tiền rồi lập tức quay về."
Giang Bảo Quốc dứt lời, đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại.
Trong sân có hai đứa trẻ thấp bé đang đứng, Giang Bảo Quốc đi ngang qua hai cô bé mà bước chân không hề dừng lại chút nào.
Nếu lúc này tin tức anh ta không phụng dưỡng mẹ già, không chu cấp kinh tế cho vợ trước và con cái, chỉ sợ họ càng thêm phản đối cuộc hôn nhân của anh ta.
Giang Bảo Quốc tuyệt đối không để cho chuyện như vậy xảy ra:
"Ba năm quá nhiều, tôi không có đủ, cùng lắm là một năm thôi."
Giang Bảo Quốc vừa nghĩ đến chuyện phải chu cấp cho Ngu Thanh Nhàn một năm, lòng đau như cắt.
Ngu Thanh Nhàn không bằng lòng.
Lúc này tiền tệ đã rất lạm phát, tiền trợ cấp một năm hai trăm năm mươi nghìn, nghe thì nhiều, trên thực tế chút tiền ấy không mua nổi một căn nhà tử tế chút.
Đợi qua mấy năm nữa, nhân dân tệ bản thứ hai được tạo ra, một trăm nghìn đồng mới đổi được một đồng, một cân thịt cũng không mua nổi.
Ngu Thanh Nhàn hưởng thụ quen rồi, bảo cô quay về nông thôn sống trong nhà tranh vách đất, chăm sóc bà già nằm liệt giường nhưng thường xuyên mắng chửi người khác, ném đồ đạc lung tung giống như nguyên thân là chuyện không thể nào.
"Giang Bảo Quốc, anh đừng không biết tốt xấu."
Chị dâu Từ ở bên cạnh siết chặt nắm tay, chỉ hận không thể từ chối thay cho Giang Bảo Quốc.
Bây giờ anh ta rất hối hận!
Anh ta không nên thấy trong nhà người thân chỉ có mình chị dâu Từ đang rảnh rỗi nên mời chị ta đến đảm đương người thuyết phục.
Giờ thì hay rồi, anh ta rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Giang Bảo Quốc cân nhắc rất lâu, cuối cùng cắn răng nói:
"Tôi không lấy ra được ba năm tiền trợ cấp, hai năm, cùng lắm là hai năm, nhiều hơn nữa cũng không có."
Theo nội dung trong quyển truyện kia, Giang Bảo Quốc có thể đưa ra được hai năm tiền trợ cấp đã là cực hạn rồi.
"Được, anh đi viết giấy biên nhận."
Để bản thân trông có văn hóa, Giang Bảo Quốc luôn cài một cây bút vào túi áo quân phục, trong phòng này cũng có giấy, chị dâu Từ ở bên cạnh nhìn chằm chằm, để không sinh sự thêm, Giang Bảo Quốc viết giấy biên nhận vô cùng lưu loát nhanh chóng.
Sau khi ký nét cuối cùng, anh ta nói:
"Ngày mai tôi sẽ đưa tiền cho cô, cô cầm tiền rồi lập tức quay về."
Giang Bảo Quốc dứt lời, đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại.
Trong sân có hai đứa trẻ thấp bé đang đứng, Giang Bảo Quốc đi ngang qua hai cô bé mà bước chân không hề dừng lại chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất