Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 44: Xin Học
Dựa theo thành tích của hai chị em Lục Mộc Tâm, lúc này hai cô bé vốn nên học trung học rồi, Ngu Thanh Nhàn sợ hai đứa trẻ không theo kịp, cho nên tìm một trường tiểu học trước.
Trường tiểu học này tên là trường Khai Hòa, cách thôn Điền Dương rất gần.
Lúc Ngu Thanh Nhàn đến đang là giờ học, vừa vào sân trường đã nghe thấy tiếng đọc sách lanh lảnh, trong sân thể dục có học sinh đang học giờ thể dục.
Trường học sẽ không từ chối bất cứ học sinh nào, tiếp đón Ngu Thanh Nhàn chính là hiệu trưởng trường.
Nghe cô kể về hai đứa con xong, ông nói:
"Mặc dù hai đứa con gái của cô đã lớn, nhưng không sao, người bằng tuổi hai cô bé học ở trường chúng tôi cũng không ít. Ngày mai cô dẫn hai con đến thi thử, nếu như qua được kỳ thi thì học lớp cho người lớn tuổi cùng lớp tốt nghiệp chuẩn bị thi cấp 2, nếu không thi qua thì học thấp hơn một năm, sang năm thi."
"Cảm ơn thầy Bạch, sáng mai chúng tôi sẽ đến." Ngu Thanh Nhàn cảm ơn thầy hiệu trưởng.
Thầy hiệu trưởng Bạch đã hơn sáu mươi, ông mỉm cười gật đầu với Ngu Thanh Nhàn.
Sau khi hàn huyên thêm một hồi về tình hình của hai chị em Lục Mộc Tâm, tiếng chuông tan học vang lên, Ngu Thanh Nhàn tạm biệt ra về.
Cô tới tòa nhà bách hóa ở trung tâm thành phố mua hai chiếc cặp sách và một ít đồ dùng học tập.
Lúc đi ngang qua cửa hàng lương thực, Ngu Thanh Nhàn đi vào dạo quanh một chút để có cái nhìn trực quan hơn về giá cả lương thực thời đại này.
Cô mua mười cân bột mì và các loại ngũ cốc khác, đựng đầy một cái túi lớn, phải nặng đến gần năm mươi cân.
Ngu Thanh Nhàn trả tiền, dùng một tay quẳng túi lên vai vác đi.
Chủ cửa hàng đứng ở đằng sau há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh ấy.
Đến nơi không người, Ngu Thanh Nhàn bỏ lương thực vào không gian rồi đi dạo trong phố.
Cô không phải là một người tiết kiệm, cửa hàng thịt còn bán nửa cái đầu heo, cô mua cả, bảo ông chủ hàng thịt cắt thành từng miếng nhỏ, dùng dây thừng xuyên vào.
Không gian đi kèm có chức năng giữ tươi rất tốt, những thứ như thịt và rau xanh bỏ vào bất kể bao lâu, lúc lấy ra đều vẫn tươi ngon, bởi vậy Ngu Thanh Nhàn mua không hề có chút áp lực nào.
Lúc đi qua cửa hàng hạt giống, cô đi vào mua tất cả các loại hạt giống.
Trong không gian của cô có thể trồng cây, hiện giờ linh thực, linh thảo không thể trồng, cô trồng chút lương thực rau xanh chắc là vẫn được chứ?
Trường tiểu học này tên là trường Khai Hòa, cách thôn Điền Dương rất gần.
Lúc Ngu Thanh Nhàn đến đang là giờ học, vừa vào sân trường đã nghe thấy tiếng đọc sách lanh lảnh, trong sân thể dục có học sinh đang học giờ thể dục.
Trường học sẽ không từ chối bất cứ học sinh nào, tiếp đón Ngu Thanh Nhàn chính là hiệu trưởng trường.
Nghe cô kể về hai đứa con xong, ông nói:
"Mặc dù hai đứa con gái của cô đã lớn, nhưng không sao, người bằng tuổi hai cô bé học ở trường chúng tôi cũng không ít. Ngày mai cô dẫn hai con đến thi thử, nếu như qua được kỳ thi thì học lớp cho người lớn tuổi cùng lớp tốt nghiệp chuẩn bị thi cấp 2, nếu không thi qua thì học thấp hơn một năm, sang năm thi."
"Cảm ơn thầy Bạch, sáng mai chúng tôi sẽ đến." Ngu Thanh Nhàn cảm ơn thầy hiệu trưởng.
Thầy hiệu trưởng Bạch đã hơn sáu mươi, ông mỉm cười gật đầu với Ngu Thanh Nhàn.
Sau khi hàn huyên thêm một hồi về tình hình của hai chị em Lục Mộc Tâm, tiếng chuông tan học vang lên, Ngu Thanh Nhàn tạm biệt ra về.
Cô tới tòa nhà bách hóa ở trung tâm thành phố mua hai chiếc cặp sách và một ít đồ dùng học tập.
Lúc đi ngang qua cửa hàng lương thực, Ngu Thanh Nhàn đi vào dạo quanh một chút để có cái nhìn trực quan hơn về giá cả lương thực thời đại này.
Cô mua mười cân bột mì và các loại ngũ cốc khác, đựng đầy một cái túi lớn, phải nặng đến gần năm mươi cân.
Ngu Thanh Nhàn trả tiền, dùng một tay quẳng túi lên vai vác đi.
Chủ cửa hàng đứng ở đằng sau há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh ấy.
Đến nơi không người, Ngu Thanh Nhàn bỏ lương thực vào không gian rồi đi dạo trong phố.
Cô không phải là một người tiết kiệm, cửa hàng thịt còn bán nửa cái đầu heo, cô mua cả, bảo ông chủ hàng thịt cắt thành từng miếng nhỏ, dùng dây thừng xuyên vào.
Không gian đi kèm có chức năng giữ tươi rất tốt, những thứ như thịt và rau xanh bỏ vào bất kể bao lâu, lúc lấy ra đều vẫn tươi ngon, bởi vậy Ngu Thanh Nhàn mua không hề có chút áp lực nào.
Lúc đi qua cửa hàng hạt giống, cô đi vào mua tất cả các loại hạt giống.
Trong không gian của cô có thể trồng cây, hiện giờ linh thực, linh thảo không thể trồng, cô trồng chút lương thực rau xanh chắc là vẫn được chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất