[Thập Niên] [Làm Giàu] Trà Xanh Em Gái Nhỏ Nằm Thắng Trong Niên Đại Văn
Chương 41: Lý Hưởng (2)
Nhóm Dịch: 1 0 2
Anh Lý lạnh lùng nhìn suốt quá trình, đợi đến khi người kia chạy xa mới "chậc" một tiếng, không nhịn được sờ mặt mình, "Ông đây có đáng sợ vậy không?"
"Ha ha ha, anh Lý, anh không phải đáng sợ, mà là quá nam tính, cô gái đó ước chừng mới mười sáu mười bảy tuổi, không chịu nổi sự nam tính của anh, không phải mau chóng chạy sao~" Anh chàng nháy mắt với anh Lý.
Anh Lý lấy điếu thuốc ra châm lửa, làn khói che khuất đôi mắt sắc bén, anh lại liếc nhìn hướng cô gái đó rời đi, người đã không thấy nữa, nhưng khi cô quay người, vòng eo gầy gò đó giống như khắc vào hốc mắt anh.
Chết tiệt, cũng không biết trông thế nào.
...
Hạ Đào nhanh chóng chạy ra khỏi phố sau, chạy thêm một đoạn mới dừng lại.
Lý Hưởng, Lý Hưởng.
Nếu không phải họ nhắc đến Cao Tráng, em trai của Cao Lệ, thì cô đã không liên hệ Lý Hưởng này với một Lý Hưởng khác.
Trong sách, miêu tả về Lý Hưởng rất ác ý, với tư cách là chồng trước của Triệu Xuân Hiểu, sự xấu xa của anh ta trộn lẫn với bạo lực và sự không chung thủy, là nguồn gốc cho cơn ác mộng trước đây của Triệu Xuân Hiểu. Khiến người ta đọc xong, vô thức nhíu mày, đồng cảm với hoàn cảnh của Triệu Xuân Hiểu, cảm thấy thoải mái khi cô ấy hắc hóa trả thù sau khi được tái sinh.
Nhưng trong sách không viết Lý Hưởng làm nghề gì, cũng không kể về các mối quan hệ của anh ta.
Hạ Đào không biết anh ta thực sự quen biết Cao Lệ.
Tuy nhiên, hiện tại có vẻ như họ quen biết nhau rất có thể là do Cao Tráng và Lý Hưởng là quan hệ hợp tác, trong sách có đề cập đến việc Cao Tráng đi theo người khác làm đầu nậu, sau đó còn bị Triệu Xuân Hiểu bắt được nhược điểm và trừng trị dữ dội, vậy thì rất có thể người đó là Lý Hưởng, còn Cao Lệ tại sao lại xen vào chạy tới đưa băng cát-sét, rất có khả năng là Cao Lệ vô tình phát hiện ra, lòng tham khiến bà ta muốn chia một phần.
Điều này có thể giải thích tại sao Cao Lệ lại đổi khóa nhà Hạ gia, chỉ sợ bây giờ trong nhà ngoài băng cát-sét còn có một số hàng hóa khác.
Đột nhiên, trong đầu Hạ Đào hiện lên một câu nói:
“Cho đến tận bây giờ, Triệu Xuân Hiểu vẫn nhớ, đêm đó là tiệc cưới của anh họ, Hạ Đào rót cho cô một ly rượu, đến khi cô tỉnh lại lần nữa, bên cạnh nằm một người đàn ông xa lạ, và ngay lúc cô hoảng sợ chuẩn bị bỏ chạy, Hạ Đào đẩy cửa ra, tiếng hét chói tai thu hút những người khác…”
Triệu Xuân Hiểu luôn cho rằng Hạ Đào là hung thủ khiến mình phải gả cho Lý Hưởng, vì vậy sau khi được tái sinh, cô ấy nhất quyết phải trả thù.
Nhưng Hạ Đào lại cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nhưng nhất thời lại không nghĩ ra là chỗ nào không ổn.
Cô thở dài một hơi.
Mới để ý đến cuốn sách mà mình tiện tay cầm lại là một cuốn tiểu thuyết nước ngoài, toàn bộ bằng tiếng Anh, cũng không tính là lỗ.
Hạ Đào bỏ bốn cuốn sách vào túi, khi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Vương Quyên.
Cô ta nép vào góc tường, đầu đầy mồ hôi, trông như đi bộ từ làng Thủy Điền đến, rất mệt, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn khích, đôi mắt như chó sói, mở to nhìn quanh đám đông đang tìm kiếm thứ gì đó.
Rất nhanh, ánh mắt cô ta đảo qua, chạm mắt với Hạ Đào trong chốc lát, rồi nhanh chóng dời đi.
Cô ta không nhận ra Hạ Đào, cũng đúng thôi, chỉ để lộ đôi mắt như vậy, rất khó nhận ra.
Anh Lý lạnh lùng nhìn suốt quá trình, đợi đến khi người kia chạy xa mới "chậc" một tiếng, không nhịn được sờ mặt mình, "Ông đây có đáng sợ vậy không?"
"Ha ha ha, anh Lý, anh không phải đáng sợ, mà là quá nam tính, cô gái đó ước chừng mới mười sáu mười bảy tuổi, không chịu nổi sự nam tính của anh, không phải mau chóng chạy sao~" Anh chàng nháy mắt với anh Lý.
Anh Lý lấy điếu thuốc ra châm lửa, làn khói che khuất đôi mắt sắc bén, anh lại liếc nhìn hướng cô gái đó rời đi, người đã không thấy nữa, nhưng khi cô quay người, vòng eo gầy gò đó giống như khắc vào hốc mắt anh.
Chết tiệt, cũng không biết trông thế nào.
...
Hạ Đào nhanh chóng chạy ra khỏi phố sau, chạy thêm một đoạn mới dừng lại.
Lý Hưởng, Lý Hưởng.
Nếu không phải họ nhắc đến Cao Tráng, em trai của Cao Lệ, thì cô đã không liên hệ Lý Hưởng này với một Lý Hưởng khác.
Trong sách, miêu tả về Lý Hưởng rất ác ý, với tư cách là chồng trước của Triệu Xuân Hiểu, sự xấu xa của anh ta trộn lẫn với bạo lực và sự không chung thủy, là nguồn gốc cho cơn ác mộng trước đây của Triệu Xuân Hiểu. Khiến người ta đọc xong, vô thức nhíu mày, đồng cảm với hoàn cảnh của Triệu Xuân Hiểu, cảm thấy thoải mái khi cô ấy hắc hóa trả thù sau khi được tái sinh.
Nhưng trong sách không viết Lý Hưởng làm nghề gì, cũng không kể về các mối quan hệ của anh ta.
Hạ Đào không biết anh ta thực sự quen biết Cao Lệ.
Tuy nhiên, hiện tại có vẻ như họ quen biết nhau rất có thể là do Cao Tráng và Lý Hưởng là quan hệ hợp tác, trong sách có đề cập đến việc Cao Tráng đi theo người khác làm đầu nậu, sau đó còn bị Triệu Xuân Hiểu bắt được nhược điểm và trừng trị dữ dội, vậy thì rất có thể người đó là Lý Hưởng, còn Cao Lệ tại sao lại xen vào chạy tới đưa băng cát-sét, rất có khả năng là Cao Lệ vô tình phát hiện ra, lòng tham khiến bà ta muốn chia một phần.
Điều này có thể giải thích tại sao Cao Lệ lại đổi khóa nhà Hạ gia, chỉ sợ bây giờ trong nhà ngoài băng cát-sét còn có một số hàng hóa khác.
Đột nhiên, trong đầu Hạ Đào hiện lên một câu nói:
“Cho đến tận bây giờ, Triệu Xuân Hiểu vẫn nhớ, đêm đó là tiệc cưới của anh họ, Hạ Đào rót cho cô một ly rượu, đến khi cô tỉnh lại lần nữa, bên cạnh nằm một người đàn ông xa lạ, và ngay lúc cô hoảng sợ chuẩn bị bỏ chạy, Hạ Đào đẩy cửa ra, tiếng hét chói tai thu hút những người khác…”
Triệu Xuân Hiểu luôn cho rằng Hạ Đào là hung thủ khiến mình phải gả cho Lý Hưởng, vì vậy sau khi được tái sinh, cô ấy nhất quyết phải trả thù.
Nhưng Hạ Đào lại cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nhưng nhất thời lại không nghĩ ra là chỗ nào không ổn.
Cô thở dài một hơi.
Mới để ý đến cuốn sách mà mình tiện tay cầm lại là một cuốn tiểu thuyết nước ngoài, toàn bộ bằng tiếng Anh, cũng không tính là lỗ.
Hạ Đào bỏ bốn cuốn sách vào túi, khi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Vương Quyên.
Cô ta nép vào góc tường, đầu đầy mồ hôi, trông như đi bộ từ làng Thủy Điền đến, rất mệt, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn khích, đôi mắt như chó sói, mở to nhìn quanh đám đông đang tìm kiếm thứ gì đó.
Rất nhanh, ánh mắt cô ta đảo qua, chạm mắt với Hạ Đào trong chốc lát, rồi nhanh chóng dời đi.
Cô ta không nhận ra Hạ Đào, cũng đúng thôi, chỉ để lộ đôi mắt như vậy, rất khó nhận ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất