[Thập Niên] [Làm Giàu] Trà Xanh Em Gái Nhỏ Nằm Thắng Trong Niên Đại Văn
Chương 6: Bà (2)
Nhóm Dịch: 1 0 2
"Á á á…"
Ông trời khốn kiếp, ông hại tôi!
Hạ Đào bực bội chui ra khỏi chăn, đấm mạnh vào gối, ép bản thân bình tĩnh lại.
Có thể quay về hay không đã không còn là chuyện quan trọng nhất, bây giờ cấp bách nhất chính là phải nghĩ cách để sống thật tốt trong thời đại này.
Đã quyết định sẽ buông xuôi, thì đương nhiên không thể tiếp tục như trong truyện, cứ đối đầu với Triệu Xuân Hiểu khắp nơi, cuối cùng bị Triệu Xuân Hiểu hãm hại đến chết thảm.
Cô không muốn trở thành vai phụ bị đánh vào mặt, bị coi là bàn đạp, cuối cùng chết thảm trong truyện trả thù của người khác.
Đã qua lâu như vậy, cô cũng không phát hiện ra bất kỳ hệ thống bàn tay vàng nào tồn tại, điều đó có nghĩa là, tiếp theo, cô chỉ có thể dựa vào chính mình.
Bây giờ chỉ có thể tính toán, làm sao để rời khỏi nhà họ Triệu, tránh xa Triệu Xuân Hiểu.
Bây giờ là năm 1975, có nghĩa là còn hai năm nữa, cả nước có thể khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học!
Kiếp trước không thể đến ngôi trường đại học danh giá nhất luôn là một nỗi tiếc nuối của cô, nhưng bây giờ, coi như được trao cho một cơ hội, nếu cô chuẩn bị kỹ càng, cũng không phải không có khả năng vào học!
Hạ Đào lờ mờ phấn khích, nếu có thể thi đỗ vào ngôi trường đại học danh giá nhất, đến Bắc Kinh, có lẽ cô còn có thể lợi dụng khi giá nhà còn rẻ, mua mấy căn nhà. Căn nhà chưa trả hết tiền vay trước kia chẳng là gì cả, cô còn có cơ hội sở hữu ngôi nhà lớn hơn!
Nhưng bây giờ còn hai năm nữa mới đến kỳ thi tuyển sinh đại học, cô không muốn trong hai năm này lại dính líu đến câu chuyện của Triệu Xuân Hiểu, tốt nhất là nhanh chóng chuyển ra khỏi đây.
Trong những ký ức đó, Hạ Đào biết cha mẹ A Đào có để lại một căn nhà nhỏ, A Đào ở đó từ khi mới sinh ra đến năm mười lăm tuổi, nếu không phải vì tai nạn sau này, thì bây giờ vẫn đang sống ở đó.
Trong ký ức, căn nhà nhỏ đó là chứng nhân cho tình yêu của cha mẹ A Đào, cha A Đào là một trong những thanh niên trí thức đầu tiên đến thôn Điền Thủy, tướng mạo đường hoàng, rất được các cô gái trẻ yêu thích, khi những thanh niên trí thức khác đều nắm bắt cơ hội trở về quê, thì ông lại ở lại, kết đôi với mẹ A Đào.
Hai người sau khi kết hôn rất ân ái, cũng rất cưng chiều A Đào, điều này cũng dẫn đến việc tại sao A Đào lại rất hận Triệu Xuân Hiểu khi biết tin cha mẹ mình chết để cứu Triệu Xuân Hiểu.
Nghĩ như vậy, thật ra A Đào cũng khá đáng thương.
Nhưng bây giờ, người đáng thương hơn là cô.
Hạ Đào thở dài, cảm thấy bụng đói cồn cào, nghĩ đến tối qua A Đào cũng chẳng ăn gì, từ lúc cô xuyên đến giờ cũng chưa uống một ngụm nước nào.
Hạ Đào thực sự không nhịn được nữa, xuống giường, vừa mới cúi người đi giày, thì nghe thấy tiếng động ở cửa.
"Hừ, biết đói rồi à, không nằm lì trên giường nữa à?"
Hạ Đào ngẩng đầu lên, nhìn thấy bà lão đứng ở cửa, sửng sốt, mái tóc hoa râm được chải chuốt gọn gàng búi thành búi nhỏ sau đầu, khuôn mặt gầy gò, vẫn có thể nhận ra vẻ đẹp thời trẻ, dáng người không cao, mặc áo khoác và quần dài màu nâu đen.
Khuôn mặt quen thuộc này, như một cú đấm mạnh vào ngực, sau cơn đau nhói là cảm giác chua xót khó nhịn.
"Á á á…"
Ông trời khốn kiếp, ông hại tôi!
Hạ Đào bực bội chui ra khỏi chăn, đấm mạnh vào gối, ép bản thân bình tĩnh lại.
Có thể quay về hay không đã không còn là chuyện quan trọng nhất, bây giờ cấp bách nhất chính là phải nghĩ cách để sống thật tốt trong thời đại này.
Đã quyết định sẽ buông xuôi, thì đương nhiên không thể tiếp tục như trong truyện, cứ đối đầu với Triệu Xuân Hiểu khắp nơi, cuối cùng bị Triệu Xuân Hiểu hãm hại đến chết thảm.
Cô không muốn trở thành vai phụ bị đánh vào mặt, bị coi là bàn đạp, cuối cùng chết thảm trong truyện trả thù của người khác.
Đã qua lâu như vậy, cô cũng không phát hiện ra bất kỳ hệ thống bàn tay vàng nào tồn tại, điều đó có nghĩa là, tiếp theo, cô chỉ có thể dựa vào chính mình.
Bây giờ chỉ có thể tính toán, làm sao để rời khỏi nhà họ Triệu, tránh xa Triệu Xuân Hiểu.
Bây giờ là năm 1975, có nghĩa là còn hai năm nữa, cả nước có thể khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học!
Kiếp trước không thể đến ngôi trường đại học danh giá nhất luôn là một nỗi tiếc nuối của cô, nhưng bây giờ, coi như được trao cho một cơ hội, nếu cô chuẩn bị kỹ càng, cũng không phải không có khả năng vào học!
Hạ Đào lờ mờ phấn khích, nếu có thể thi đỗ vào ngôi trường đại học danh giá nhất, đến Bắc Kinh, có lẽ cô còn có thể lợi dụng khi giá nhà còn rẻ, mua mấy căn nhà. Căn nhà chưa trả hết tiền vay trước kia chẳng là gì cả, cô còn có cơ hội sở hữu ngôi nhà lớn hơn!
Nhưng bây giờ còn hai năm nữa mới đến kỳ thi tuyển sinh đại học, cô không muốn trong hai năm này lại dính líu đến câu chuyện của Triệu Xuân Hiểu, tốt nhất là nhanh chóng chuyển ra khỏi đây.
Trong những ký ức đó, Hạ Đào biết cha mẹ A Đào có để lại một căn nhà nhỏ, A Đào ở đó từ khi mới sinh ra đến năm mười lăm tuổi, nếu không phải vì tai nạn sau này, thì bây giờ vẫn đang sống ở đó.
Trong ký ức, căn nhà nhỏ đó là chứng nhân cho tình yêu của cha mẹ A Đào, cha A Đào là một trong những thanh niên trí thức đầu tiên đến thôn Điền Thủy, tướng mạo đường hoàng, rất được các cô gái trẻ yêu thích, khi những thanh niên trí thức khác đều nắm bắt cơ hội trở về quê, thì ông lại ở lại, kết đôi với mẹ A Đào.
Hai người sau khi kết hôn rất ân ái, cũng rất cưng chiều A Đào, điều này cũng dẫn đến việc tại sao A Đào lại rất hận Triệu Xuân Hiểu khi biết tin cha mẹ mình chết để cứu Triệu Xuân Hiểu.
Nghĩ như vậy, thật ra A Đào cũng khá đáng thương.
Nhưng bây giờ, người đáng thương hơn là cô.
Hạ Đào thở dài, cảm thấy bụng đói cồn cào, nghĩ đến tối qua A Đào cũng chẳng ăn gì, từ lúc cô xuyên đến giờ cũng chưa uống một ngụm nước nào.
Hạ Đào thực sự không nhịn được nữa, xuống giường, vừa mới cúi người đi giày, thì nghe thấy tiếng động ở cửa.
"Hừ, biết đói rồi à, không nằm lì trên giường nữa à?"
Hạ Đào ngẩng đầu lên, nhìn thấy bà lão đứng ở cửa, sửng sốt, mái tóc hoa râm được chải chuốt gọn gàng búi thành búi nhỏ sau đầu, khuôn mặt gầy gò, vẫn có thể nhận ra vẻ đẹp thời trẻ, dáng người không cao, mặc áo khoác và quần dài màu nâu đen.
Khuôn mặt quen thuộc này, như một cú đấm mạnh vào ngực, sau cơn đau nhói là cảm giác chua xót khó nhịn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất