Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Chương 30:

Trước Sau
Mí mắt Du Thúy Mạn nhảy lên.

Nhưng rất nhanh, bà ta ở trong lòng chê cười bản thân chỉ là chuyện nhỏ mà đã hoảng sợ.

Doanh trưởng muốn cưới vợ, bản thân không thể tới, tìm một người lính cần vụ trẻ tuổi đi một chuyến, cũng là bình thường.

Thường Phương Trạch bị Du Thúy Mạn chọc tức đến quá mức, mặc kệ nói cái gì người ta đều không tin, còn vội vã lật đổ.

Lúc này ngoài cửa truyền đến âm thanh của bảo vệ, về tình bà ấy hy vọng con rể tương lai có thể ra mặt một chuyến, đánh mất lời ra tiếng vào trong khu nhà, nhưng lý trí lại rất rõ ràng, đối phương là quân nhân, không có gì quan trọng hơn mệnh lệnh của tổ chức. Là nhà họ Ninh bọn họ vì việc xuống nông thôn, sốt ruột mà tiễn con gái đi, cho dù như thế nào, cũng không trách cứ Giang Hành được.

Thường Phương Trạch nhớ tới chồng bà ấy có nhắc qua, sáng mai Ninh Kiều xuất phát, Giang Hành tới không được, sẽ nhờ cấp dưới đi một chuyến, cùng nhau đón Ninh Kiều đến hòn đảo.

Đứng ngược sáng nên bà ấy thấy không rõ người đến, chỉ hỏi: “Là đồng chí quân nhân của quân khu Thanh An sao?”

“Vâng, chào bà.”

Thường Phương Trạch cơ hồ có thể xác định đối phương chính là cấp dưới do Giang Hành phái tới, bà ấy cười tiến lên: “Làm phiền cậu đặc biệt tới một chuyến, mau vào nhà ngồi đi.”

Rốt cuộc người tới chính là đồng chí quân nhân, mấy bà cô ở đây bất giác đứng thẳng, cũng không hề lải nhải.

Mà trái tim của Du Thúy Mạn vốn dĩ treo trên cổ họng cũng yên lặng trở xuống, còn dưới đáy lòng cười chính mình chưa hiểu việc đời. Quan quân lớn tuổi phái tiểu binh tới đón Ninh Kiều, chính mình hoảng sợ cái gì.

Giang Hành tiến lên một bước.

“Đi đường có vất vả không?” Thường Phương Trạch còn chưa nói xong, liền thấy rõ dáng vẻ của đối phương, cả người đơ ra một chút.



Người đàn ông trước mặt có thân hình cao lớn, gương mặt góc cạnh rõ ràng, cực kỳ đẹp trai, mặt mày lộ ra sắc bén.

Thường Phương Trạch từng gặp qua cháu nội của ông cụ Giang lúc nhỏ.

Thiếu niên mười mấy tuổi chưa mất tính trẻ con, nhưng ngũ quan đã nẩy nở, hơn nữa mấy ngày nay cùng con gái xem ảnh chụp của anh để gia tăng ấn tượng, Thường Phương Trạch tập trung nhìn, liền xác định đối phương là Giang Hành.

“Dì.” Giang Hành gọi.

Đại khái là mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vui mừng, trong nháy mắt Thường Phương Trạch tươi cười đầy mặt, mở miệng nói: “Ừm!”

“Dọc theo đường đi có phải mệt lắm rồi không? Nhanh vào đi.” Thường Phương Trạch vẫy tay.

Giang Hành giương mắt nhìn Thường Phương Trạch, thần sắc hơi ngừng.

Lần đầu gặp mặt, lại vô cớ có cảm giác thân cận.

“Không mệt.” Giang Hành cười một chút, ngồi xuống sô pha.

Lần đầu tiên Thường Phương Trạch gặp con rể tương lai, bà ấy ước gì có thể lập tức gọi chồng về nhà, mí mắt vừa nhấc, thấy một nhóm người lấy Du Thúy Mạn cầm đầu đứng trước cửa.

“Đây là?” Một bà cô hỏi.

Du Thúy Mạn cười nói: “Phương Trạch, đây là cấp dưới của doanh trưởng cấp đúng không? Doanh trưởng của bọn họ không tới sao?”



Mọi người cảm thấy có gì đó không đúng.

Nếu là cấp dưới, Thường Phương Trạch có thể vui vẻ ra mặt như vậy sao?

Lần này cũng không phải nhiệm vụ đột xuất, đích đến là thành phố bên cạnh An Thành, Giang Hành xin phép lãnh đạo cho anh xuất phát trước một ngày, đặc biệt tới An Thành một chuyến. Một là bởi vì để con gái người ta một mình đến hòn đảo, anh cho rằng không ổn, vẫn là nên có lễ nghĩa, hai là, đáy lòng anh luôn có âm thanh thôi thúc, muốn gặp Ninh Kiều một lần, có lẽ chỉ cần thấy cô, tất cả nghi vấn đều sẽ được giải đáp.

Lời trong lời ngoài của đối phương đều mang ý châm chọc.

Giang Hành ngước mắt, lãnh đạm nói: “Bà là ai?”

Chỉ một cái liếc mắt liền làm Du Thúy Mạn nuốt hết những câu mỉa mai sắp trào ra khỏi miệng, ánh mắt trốn tránh.

Trông người lính này không dễ trêu chọc.

Giờ phút này, cuối cùng Thường Phương Trạch cũng có nắm chắc cơ hội dỗi trở lại.

Bà ấy cười ra tiếng: “Cấp dưới cái gì, đây là ——”

“Doanh trưởng Giang! Doanh trưởng Giang có ở đây không?”

Một cậu thanh niên chạy tới, đứng ngoài cửa nhà họ Ninh nhìn trái nhìn phải.

Cậu ta mới từ Cung Tiêu Xã tới, trong tay xách theo bốn hộp quà, bốn hộp quà đại biểu bốn mùa, mang hàm ý viên mãn, là quà tặng quý nhất khi thăm thân thích bạn bè ở niên đại này.

Trên mặt mấy bà cô đều mang vẻ khiếp sợ, Du Thúy Mạn cũng ngây ngẩn cả người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau