Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 32:
Thường Phương Trạch cầm túi tiền, cùng Giang Hành đi ra ngoài.
Tiểu Lương đi theo sau, gấp không chờ nổi mà muốn nhìn vợ của doanh trưởng Giang trông như thế nào.
Nhưng mà mới vừa đến cạnh cửa, Giang Hành liền nói: “Tiểu Lương, cậu lên xe lấy đồ bổ, đưa đến nhà họ Ninh, lại bảo đồng chí quân khu trở về đi, không cần đợi.”
Tiểu Lương:?
“Cậu vất vả rồi.” Giang Hành nói.
“Không, không vất vả……”
Tiểu Lương nắm tay.
Không thấy được vợ của doanh trưởng Giang rồi!
——————
Thường Phương Trạch dẫn theo Giang Hành đi ra ngoài.
Trong khu nhà lúc này có ít người, bọn nhỏ còn chưa tới tuổi đi học bị kêu về phòng ngủ trưa, ngẫu nhiên cũng có người đi tản bộ, nhìn thấy Giang Hành, nhịn không được xem nhiều vài lần, hỏi thăm đây là tình huống như thế nào.
Thường Phương Trạch thoải mái hào phóng nói: “Đây là đối tượng của con gái tôi.”
Giang Hành đứng bên cạnh Thường Phương Trạch, khi đón nhận ánh mắt tò mò của người khác thì anh hơi gật đầu.
Hàng xóm ở khu nhà tươi cười đầy thiện ý, không chút nào bủn xỉn mà khích lệ, Thường Phương Trạch nhận lấy, vui như nở hoa.
Đi ra khu nhà rẽ trái, lại qua một con ngõ nhỏ, liền tới quán trà.
Giang Hành thấy Thường Phương Trạch vội vã đi mua đồ ăn, liền nói để anh tự đi tìm.
Thường Phương Trạch thật sự bận rộn, ngoài mua đồ ăn nấu cơm, còn định thuận tiện đến đơn vị của chồng một chuyến, mang tin tức đến cho ông ấy.
“Được, vậy cháu đi đi.” Thường Phương Trạch nói, “Nếu tìm không thấy, liền hỏi thăm người qua đường.”
Dặn dò xong, Thường Phương Trạch xoay người đến chợ bán đồ ăn, nện bước nhẹ nhàng, cả người tràn đầy sức sống.
Giang Hành không quá quen An Thành, anh chỉ đến đây vài lần lúc còn nhỏ.
Hiện giờ đường phố đều biến dạng, Giang Hành theo chỉ dẫn của Thường Phương Trạch, xuyên qua hẻm nhỏ.
Hôn ước của anh cùng Ninh Kiều được định ra từ nhỏ, lần này Giang Hành vốn định thoái thác, nhưng ông nội nói, thân thể của Ninh Kiều chịu không nổi, không thể xuống nông thôn được.
Có kết hôn hay không, kết hôn với ai, tâm tư của Giang Hành cũng không ở phương diện này. Hôn ước này là chấp niệm của ông nội anh, cũng là ý muốn của cha anh lúc còn sống, anh liền chấp nhận.
Tất cả đều đến quá nhanh, đến An Thành, sắp gặp vị hôn thê của mình, Giang Hành mới ý thức được, trước sau chỉ mất thời gian ba ngày.
Cuối cùng, anh bắt đầu suy xét đến chuyện của bọn họ.
Bọn họ có thể hợp nhau không?
Còn có, anh có thể nhận ra Ninh Kiều không?
Cùng lúc đó, miệng Ninh Kiều tràn đầy bánh táo, món đặc sắc của quán trà, chỉ là vành mắt cô hơi hồng.
Bên tai quanh quẩn lời của chị dâu.
“Kiều Kiều, dù có lấy chồng thì nơi này vĩnh viễn đều là nhà của em.”
“Ngàn vạn không thể chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, cha mẹ gả em xa như vậy, chính là vì không muốn em chịu khổ chịu tội. Nếu ở bên đó không tốt, phải viết thư nói cho cả nhà biết, anh chị sẽ cùng cha mẹ đón em trở về.”
“Chính em không thể ngây ngốc, nếu bị người ta ức hiếp, thái độ phải cường ngạnh. Cha mẹ cùng anh chị cách khá xa……”
Ninh Kiều yên lặng nghe.
Từ nay về sau, không hề có người nhà vì cô che mưa chắn gió.
Trước mặt cha mẹ, cô không khóc, nhưng lúc này rốt cuộc kìm nén không được chua xót ở chóp mũi.
Khoé miệng Ninh Kiều hơi mếu, ngẩng đầu, sương mù mênh mông phủ kín hai tròng mắt, cô nhẹ nhàng nháy mắt, nước mắt liền rơi.
“Em đừng khóc, em mà khóc, chị cũng khóc theo đấy.”
“Khăn tay đâu? Ai nha thật là……”
Tiêu Xuân Vũ luống cuống tay chân mà tìm trong túi.
Tiếng bước chân trầm ổn đột ngột vang lên.
Theo tầm mắt của chị dâu, cô hít hít cái mũi, quay đầu khóc lóc nhìn về phía đối phương.
Ninh Kiều mặc váy ca rô màu lam, áo khoác bằng len mềm mại khoác ở bên ngoài, tóc dài đen nhánh tết thành hai bím bánh quai chèo, buông xuống trên bờ vai mảnh khảnh, mắt hạnh trên gương mặt trứng ngỗng ngập hơi nước, hàng mi dài giống cây quạt nhỏ, còn đọng nước mắt.
Thiếu nữ trưởng thành đến kiều tiếu, lại yếu ớt rớt nước mắt.
Nước mắt trong suốt rơi xuống.
Đầu óc Giang Hành “Oanh” một tiếng.
Trong đầu xẹt qua từng mảnh hồi ức nhỏ rải rác.
Hình như anh đã từng thấy Ninh Kiều khóc, đáy lòng dường như có âm thanh, không đành lòng để cô rơi nước mắt.
Mệnh trung chú định, kiếp trước……
Đáy lòng toát ra hai từ này, xưa nay kháng cự phong kiến mê tín như Giang Hành lần đầu tiên bắt đầu hoài nghi chính mình.
Tiểu Lương đi theo sau, gấp không chờ nổi mà muốn nhìn vợ của doanh trưởng Giang trông như thế nào.
Nhưng mà mới vừa đến cạnh cửa, Giang Hành liền nói: “Tiểu Lương, cậu lên xe lấy đồ bổ, đưa đến nhà họ Ninh, lại bảo đồng chí quân khu trở về đi, không cần đợi.”
Tiểu Lương:?
“Cậu vất vả rồi.” Giang Hành nói.
“Không, không vất vả……”
Tiểu Lương nắm tay.
Không thấy được vợ của doanh trưởng Giang rồi!
——————
Thường Phương Trạch dẫn theo Giang Hành đi ra ngoài.
Trong khu nhà lúc này có ít người, bọn nhỏ còn chưa tới tuổi đi học bị kêu về phòng ngủ trưa, ngẫu nhiên cũng có người đi tản bộ, nhìn thấy Giang Hành, nhịn không được xem nhiều vài lần, hỏi thăm đây là tình huống như thế nào.
Thường Phương Trạch thoải mái hào phóng nói: “Đây là đối tượng của con gái tôi.”
Giang Hành đứng bên cạnh Thường Phương Trạch, khi đón nhận ánh mắt tò mò của người khác thì anh hơi gật đầu.
Hàng xóm ở khu nhà tươi cười đầy thiện ý, không chút nào bủn xỉn mà khích lệ, Thường Phương Trạch nhận lấy, vui như nở hoa.
Đi ra khu nhà rẽ trái, lại qua một con ngõ nhỏ, liền tới quán trà.
Giang Hành thấy Thường Phương Trạch vội vã đi mua đồ ăn, liền nói để anh tự đi tìm.
Thường Phương Trạch thật sự bận rộn, ngoài mua đồ ăn nấu cơm, còn định thuận tiện đến đơn vị của chồng một chuyến, mang tin tức đến cho ông ấy.
“Được, vậy cháu đi đi.” Thường Phương Trạch nói, “Nếu tìm không thấy, liền hỏi thăm người qua đường.”
Dặn dò xong, Thường Phương Trạch xoay người đến chợ bán đồ ăn, nện bước nhẹ nhàng, cả người tràn đầy sức sống.
Giang Hành không quá quen An Thành, anh chỉ đến đây vài lần lúc còn nhỏ.
Hiện giờ đường phố đều biến dạng, Giang Hành theo chỉ dẫn của Thường Phương Trạch, xuyên qua hẻm nhỏ.
Hôn ước của anh cùng Ninh Kiều được định ra từ nhỏ, lần này Giang Hành vốn định thoái thác, nhưng ông nội nói, thân thể của Ninh Kiều chịu không nổi, không thể xuống nông thôn được.
Có kết hôn hay không, kết hôn với ai, tâm tư của Giang Hành cũng không ở phương diện này. Hôn ước này là chấp niệm của ông nội anh, cũng là ý muốn của cha anh lúc còn sống, anh liền chấp nhận.
Tất cả đều đến quá nhanh, đến An Thành, sắp gặp vị hôn thê của mình, Giang Hành mới ý thức được, trước sau chỉ mất thời gian ba ngày.
Cuối cùng, anh bắt đầu suy xét đến chuyện của bọn họ.
Bọn họ có thể hợp nhau không?
Còn có, anh có thể nhận ra Ninh Kiều không?
Cùng lúc đó, miệng Ninh Kiều tràn đầy bánh táo, món đặc sắc của quán trà, chỉ là vành mắt cô hơi hồng.
Bên tai quanh quẩn lời của chị dâu.
“Kiều Kiều, dù có lấy chồng thì nơi này vĩnh viễn đều là nhà của em.”
“Ngàn vạn không thể chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, cha mẹ gả em xa như vậy, chính là vì không muốn em chịu khổ chịu tội. Nếu ở bên đó không tốt, phải viết thư nói cho cả nhà biết, anh chị sẽ cùng cha mẹ đón em trở về.”
“Chính em không thể ngây ngốc, nếu bị người ta ức hiếp, thái độ phải cường ngạnh. Cha mẹ cùng anh chị cách khá xa……”
Ninh Kiều yên lặng nghe.
Từ nay về sau, không hề có người nhà vì cô che mưa chắn gió.
Trước mặt cha mẹ, cô không khóc, nhưng lúc này rốt cuộc kìm nén không được chua xót ở chóp mũi.
Khoé miệng Ninh Kiều hơi mếu, ngẩng đầu, sương mù mênh mông phủ kín hai tròng mắt, cô nhẹ nhàng nháy mắt, nước mắt liền rơi.
“Em đừng khóc, em mà khóc, chị cũng khóc theo đấy.”
“Khăn tay đâu? Ai nha thật là……”
Tiêu Xuân Vũ luống cuống tay chân mà tìm trong túi.
Tiếng bước chân trầm ổn đột ngột vang lên.
Theo tầm mắt của chị dâu, cô hít hít cái mũi, quay đầu khóc lóc nhìn về phía đối phương.
Ninh Kiều mặc váy ca rô màu lam, áo khoác bằng len mềm mại khoác ở bên ngoài, tóc dài đen nhánh tết thành hai bím bánh quai chèo, buông xuống trên bờ vai mảnh khảnh, mắt hạnh trên gương mặt trứng ngỗng ngập hơi nước, hàng mi dài giống cây quạt nhỏ, còn đọng nước mắt.
Thiếu nữ trưởng thành đến kiều tiếu, lại yếu ớt rớt nước mắt.
Nước mắt trong suốt rơi xuống.
Đầu óc Giang Hành “Oanh” một tiếng.
Trong đầu xẹt qua từng mảnh hồi ức nhỏ rải rác.
Hình như anh đã từng thấy Ninh Kiều khóc, đáy lòng dường như có âm thanh, không đành lòng để cô rơi nước mắt.
Mệnh trung chú định, kiếp trước……
Đáy lòng toát ra hai từ này, xưa nay kháng cự phong kiến mê tín như Giang Hành lần đầu tiên bắt đầu hoài nghi chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất