Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 43:
Cậu đồng chí một thân quân trang đồng hành cùng ông cụ Giang xách đồ theo sát phía sau.
Mọi người nhìn chằm chằm vào hộp quà cậu ta cầm, vẻ mặt hồ nghi.
“Chẳng lẽ là người lớn trong nhà đối tượng của Ninh Kiều?”
“Là tới cầu hôn sao?”
Du Thúy Mạn lười xem tiếp, lôi kéo con trai thúc giục anh ta chạy nhanh đi làm: “Đừng ở chỗ này xem náo nhiệt, công tác quan trọng hơn.”
Du Thuý Mạn dừng một chút, lại mỉa mai nói: “Cha con vẫn thật xem trọng công việc này, con đừng phụ lòng ông ấy.”
Du Thuý Mạn cố ý nhấn mạnh gia cảnh nhà mình.
Thân là con trai xưởng trưởng, với thân thế như vậy, từ khi sinh ra Lâm Quảng Dân đã thắng không ít người. Mà vị quân nhân kia, điều kiện còn tạm ổn nhưng gia thế vẫn là kém chút, người tới cầu hôn cũng chỉ là một ông già.
Nói đến cùng, là Ninh Kiều ngốc.
Nhưng Du Thuý Mạn nói xong, còn chưa đợi đến nhóm người nhà phụ hoạ, phía sau truyền đến tiếng của cậu tiểu binh kia.
“Lão thủ trưởng, ngài đi chậm một chút.”
“Ngài đi đường nhanh như thế, tôi đuổi đều đuổi không kịp thì làm sao ăn nói với lãnh đạo……”
Ông cụ Giang dừng lại bước chân, lộ ra sắc mặt không vui: “Tôi lại không phải già cả đến mức ấy, chỉ trở về quê mà thôi, còn muốn cho người tới đặc biệt chăm sóc?”
Ninh Trí Bình cười ha ha, cùng Thường Phương Trạch cùng nhau dỗ ông cụ.
Ông cụ chinh chiến sa trường, thể diện hơn phân nửa đời, một mình nuôi lớn bốn đứa cháu trai cháu gái, cũng không chịu già. Phía trước về hưu, Giang Hành nói ông cụ cùng anh ở trên đảo, nhưng ông cụ không muốn rời đi nơi mình sinh sống bấy lâu, Giang Hành liền lấy cớ em trai em gái cần người dạy dỗ, xin lãnh đạo cho bọn họ dọn qua ở cùng anh, tính từ từ nghĩ cách dỗ ông cụ cùng đi. Chẳng qua sau đó Càn Hưu Sở đầu tiên ở Kinh Thị được thành lập, chỗ đó cái gì cũng có, chuyên gia chăm sóc ông cụ rất thoả đáng, mới khiến Giang Hành đánh mất ý nghĩ này.
Mấy đứa trẻ trong nhà nghịch ngợm thích chơi đùa, cũng chỉ sợ anh cả của chúng, ông cụ Giang cũng sợ chậm trễ bọn họ, liền chỉ có thể để bọn họ đi theo Giang Hành đến hải đảo. Lại nói tiếp, em trai em gái của quân nhân cũng có thể tùy quân, thật sự là cảm tạ sự chiếu cố đặc biệt của tổ chức.
Cả đời này của ông cụ, trưng dáng vẻ thành công ra bên ngoài, còn chua xót chỉ để dành cho mình, lao tâm khổ tứ vì một chén trà của cháu dâu.
Chuyến này, ông cụ đặc biệt đến đón cháu dâu, đưa cô đến hải đảo.
Ông cụ tự mình đưa cô lên đảo, xem ai dám ức hiếp cháu dâu của ông cụ, ông cụ là người đầu tiên không đồng ý!
“Cháu dâu tôi ở đâu?” Ông cụ Giang hỏi.
Tiếng nói vừa dứt, bước chân của ông cụ càng nhanh hơn.
Tiểu binh phía sau lại vội vàng đuổi theo: “Lão thủ trưởng! Lão thủ trưởng!”
“Đừng kêu.” Ông cụ Giang nói, “Về hưu đã bao nhiêu năm rồi.”
Khi ông cụ mở miệng, giọng điệu nghiêm khắc không thể xía vào.
Vừa quay đầu, liền thấy một bóng dáng nhỏ xinh từ trong phòng đi ra.
Trong điện tín ông cụ đã nhắc đến chính mình sẽ đến An Thành một chuyến, Ninh Trí Bình lo lắng ông cụ ở trên đường ăn không tiêu, nhưng cản đều không cản được, ở trong nhà nhắc mãi vài lần.
Bởi vậy từ sáng sớm Ninh Kiều đã biết ông nội của Giang Hành sẽ đến.
Nhưng liếc mắt một cái nhìn thấy ông cụ, trong lòng vẫn là có chút sợ.
Làm quân nhân mấy chục năm, vẻ mặt ông cụ uy nghiêm.
Ninh Kiều nhìn thẳng ông cụ, thật cẩn thận.
Cơ hồ là trong nháy mắt, ông cụ Giang lộ ra gương mặt tươi cười ấm áp hiền từ.
Cháu dâu mình chọn, chính là thật sự thích!
Mọi người nhìn chằm chằm vào hộp quà cậu ta cầm, vẻ mặt hồ nghi.
“Chẳng lẽ là người lớn trong nhà đối tượng của Ninh Kiều?”
“Là tới cầu hôn sao?”
Du Thúy Mạn lười xem tiếp, lôi kéo con trai thúc giục anh ta chạy nhanh đi làm: “Đừng ở chỗ này xem náo nhiệt, công tác quan trọng hơn.”
Du Thuý Mạn dừng một chút, lại mỉa mai nói: “Cha con vẫn thật xem trọng công việc này, con đừng phụ lòng ông ấy.”
Du Thuý Mạn cố ý nhấn mạnh gia cảnh nhà mình.
Thân là con trai xưởng trưởng, với thân thế như vậy, từ khi sinh ra Lâm Quảng Dân đã thắng không ít người. Mà vị quân nhân kia, điều kiện còn tạm ổn nhưng gia thế vẫn là kém chút, người tới cầu hôn cũng chỉ là một ông già.
Nói đến cùng, là Ninh Kiều ngốc.
Nhưng Du Thuý Mạn nói xong, còn chưa đợi đến nhóm người nhà phụ hoạ, phía sau truyền đến tiếng của cậu tiểu binh kia.
“Lão thủ trưởng, ngài đi chậm một chút.”
“Ngài đi đường nhanh như thế, tôi đuổi đều đuổi không kịp thì làm sao ăn nói với lãnh đạo……”
Ông cụ Giang dừng lại bước chân, lộ ra sắc mặt không vui: “Tôi lại không phải già cả đến mức ấy, chỉ trở về quê mà thôi, còn muốn cho người tới đặc biệt chăm sóc?”
Ninh Trí Bình cười ha ha, cùng Thường Phương Trạch cùng nhau dỗ ông cụ.
Ông cụ chinh chiến sa trường, thể diện hơn phân nửa đời, một mình nuôi lớn bốn đứa cháu trai cháu gái, cũng không chịu già. Phía trước về hưu, Giang Hành nói ông cụ cùng anh ở trên đảo, nhưng ông cụ không muốn rời đi nơi mình sinh sống bấy lâu, Giang Hành liền lấy cớ em trai em gái cần người dạy dỗ, xin lãnh đạo cho bọn họ dọn qua ở cùng anh, tính từ từ nghĩ cách dỗ ông cụ cùng đi. Chẳng qua sau đó Càn Hưu Sở đầu tiên ở Kinh Thị được thành lập, chỗ đó cái gì cũng có, chuyên gia chăm sóc ông cụ rất thoả đáng, mới khiến Giang Hành đánh mất ý nghĩ này.
Mấy đứa trẻ trong nhà nghịch ngợm thích chơi đùa, cũng chỉ sợ anh cả của chúng, ông cụ Giang cũng sợ chậm trễ bọn họ, liền chỉ có thể để bọn họ đi theo Giang Hành đến hải đảo. Lại nói tiếp, em trai em gái của quân nhân cũng có thể tùy quân, thật sự là cảm tạ sự chiếu cố đặc biệt của tổ chức.
Cả đời này của ông cụ, trưng dáng vẻ thành công ra bên ngoài, còn chua xót chỉ để dành cho mình, lao tâm khổ tứ vì một chén trà của cháu dâu.
Chuyến này, ông cụ đặc biệt đến đón cháu dâu, đưa cô đến hải đảo.
Ông cụ tự mình đưa cô lên đảo, xem ai dám ức hiếp cháu dâu của ông cụ, ông cụ là người đầu tiên không đồng ý!
“Cháu dâu tôi ở đâu?” Ông cụ Giang hỏi.
Tiếng nói vừa dứt, bước chân của ông cụ càng nhanh hơn.
Tiểu binh phía sau lại vội vàng đuổi theo: “Lão thủ trưởng! Lão thủ trưởng!”
“Đừng kêu.” Ông cụ Giang nói, “Về hưu đã bao nhiêu năm rồi.”
Khi ông cụ mở miệng, giọng điệu nghiêm khắc không thể xía vào.
Vừa quay đầu, liền thấy một bóng dáng nhỏ xinh từ trong phòng đi ra.
Trong điện tín ông cụ đã nhắc đến chính mình sẽ đến An Thành một chuyến, Ninh Trí Bình lo lắng ông cụ ở trên đường ăn không tiêu, nhưng cản đều không cản được, ở trong nhà nhắc mãi vài lần.
Bởi vậy từ sáng sớm Ninh Kiều đã biết ông nội của Giang Hành sẽ đến.
Nhưng liếc mắt một cái nhìn thấy ông cụ, trong lòng vẫn là có chút sợ.
Làm quân nhân mấy chục năm, vẻ mặt ông cụ uy nghiêm.
Ninh Kiều nhìn thẳng ông cụ, thật cẩn thận.
Cơ hồ là trong nháy mắt, ông cụ Giang lộ ra gương mặt tươi cười ấm áp hiền từ.
Cháu dâu mình chọn, chính là thật sự thích!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất