Thập Niên: Xuyên Nhanh Thành Nữ Chính Pháo Hôi
Chương 16: Lương Thực
Khương Như An: "..." Mẹ đúng là tàn nhẫn mà.
Hiện tại cũng gần trưa rồi, bây giờ về nấu cơm, chờ đến lúc mấy người Cao Thúy Hoa làm xong việc về nhà là có thể ăn ngay.
Nghĩ vậy, Khương Như An cũng không ở lại đây thêm nữa, cô chào hỏi mọi người một câu rồi chậm rãi về nhà. Khi đi qua ngã rẽ đầu thôn, từ xa Khương Như An đã nhìn thấy một chiếc xe ba bánh dừng lại ở cửa thôn, một người đàn ông đeo chiếc ba lô màu xanh quân đội cầm theo chiếc rổ nhảy từ trên xe xuống.
Khoảng cách khá xa nên không nhìn thấy rõ diện mạo của đối phương, nhưng mà cô mơ hồ cảm thấy vô cùng quen mắt.
Chẳng qua, nếu đã xuống xe ở cửa thôn Hồng Tình, vậy chắc chắn là người dân trong thôn rồi, nhìn quen mắt cũng là chuyện bình thường thôi.
Khương Như An cũng không nghĩ nhiều, cô chỉ liếc về phía đó một cái rồi thu hồi tầm mắt, xoay người rẽ vào một hướng khác, về nhà chuẩn bị cơm trưa.
Thức ăn trong nhà đều do Cao Thúy Hoa quản lý, ngay cả thùng gạo cũng để trong phòng bà.
Bình thường, bà sẽ không để ba chị dâu có cơ hội vào phòng mình, cho dù đến lượt bọn họ nấu cơm, bà cũng lấy lượng nguyên liệu đủ cho một ngày ra rồi mang đến để sẵn ở phòng bếp, tuyệt đối không lấy thừa.
Tuy rằng hoàn cảnh sống hiện tại đã tốt hơn trước kia rất nhiều, nhưng nếu không tính toán cho kỹ, thì vẫn sẽ đói bụng thôi.
Thế nhưng Khương Như An lại được phép vào phòng bà lấy đồ, trong tay cô có chìa khóa.
Cô vào phòng, mở chạn đựng thức ăn ra, bên trong để đồ đạc lộn xộn cả lên.
Có chút mỡ ngao hồi Tết, có một túi đường nâu nhỏ, có một túi bột bắp nhà tự xay, còn có miếng thịt xông khói nhỏ xíu từ hồi Tết.
Đại khái do đã trải qua thời kỳ đói kém, nên mọi người mới có thói quen cất giữ đồ đạc kiểu này.
Trong thùng có rất nhiều gạo cũ, cũng đủ cho gia đình họ ăn một thời gian. Hằng năm, mỗi lần được chia lương thực tinh, Cao Thúy Hoa đều sẽ mang hết lên trấn trên hoặc thành phố để đổi thành gạo cũ.
Dù sao số lượng lương thực tinh cũng quá ít, đổi thành gạo cũ mới có thể đủ cho một nhà ăn.
Nhà họ Khương bọn họ vẫn được coi là tốt, ít nhất cũng có thể ăn lửng dạ, trong thôn có rất nhiều gia đình còn chẳng có đâu mà ăn lửng dạ, chỉ cần không đói chết là được.
Cô đóng cửa chạn lại, đi vào phòng bếp, lấy gạo cũ mà Cao Thúy Hoa đã chuẩn bị ra, lại vào hầm cầm thêm mấy củ khoai lang ra nấu cơm khoai lang.
Hiện tại cũng gần trưa rồi, bây giờ về nấu cơm, chờ đến lúc mấy người Cao Thúy Hoa làm xong việc về nhà là có thể ăn ngay.
Nghĩ vậy, Khương Như An cũng không ở lại đây thêm nữa, cô chào hỏi mọi người một câu rồi chậm rãi về nhà. Khi đi qua ngã rẽ đầu thôn, từ xa Khương Như An đã nhìn thấy một chiếc xe ba bánh dừng lại ở cửa thôn, một người đàn ông đeo chiếc ba lô màu xanh quân đội cầm theo chiếc rổ nhảy từ trên xe xuống.
Khoảng cách khá xa nên không nhìn thấy rõ diện mạo của đối phương, nhưng mà cô mơ hồ cảm thấy vô cùng quen mắt.
Chẳng qua, nếu đã xuống xe ở cửa thôn Hồng Tình, vậy chắc chắn là người dân trong thôn rồi, nhìn quen mắt cũng là chuyện bình thường thôi.
Khương Như An cũng không nghĩ nhiều, cô chỉ liếc về phía đó một cái rồi thu hồi tầm mắt, xoay người rẽ vào một hướng khác, về nhà chuẩn bị cơm trưa.
Thức ăn trong nhà đều do Cao Thúy Hoa quản lý, ngay cả thùng gạo cũng để trong phòng bà.
Bình thường, bà sẽ không để ba chị dâu có cơ hội vào phòng mình, cho dù đến lượt bọn họ nấu cơm, bà cũng lấy lượng nguyên liệu đủ cho một ngày ra rồi mang đến để sẵn ở phòng bếp, tuyệt đối không lấy thừa.
Tuy rằng hoàn cảnh sống hiện tại đã tốt hơn trước kia rất nhiều, nhưng nếu không tính toán cho kỹ, thì vẫn sẽ đói bụng thôi.
Thế nhưng Khương Như An lại được phép vào phòng bà lấy đồ, trong tay cô có chìa khóa.
Cô vào phòng, mở chạn đựng thức ăn ra, bên trong để đồ đạc lộn xộn cả lên.
Có chút mỡ ngao hồi Tết, có một túi đường nâu nhỏ, có một túi bột bắp nhà tự xay, còn có miếng thịt xông khói nhỏ xíu từ hồi Tết.
Đại khái do đã trải qua thời kỳ đói kém, nên mọi người mới có thói quen cất giữ đồ đạc kiểu này.
Trong thùng có rất nhiều gạo cũ, cũng đủ cho gia đình họ ăn một thời gian. Hằng năm, mỗi lần được chia lương thực tinh, Cao Thúy Hoa đều sẽ mang hết lên trấn trên hoặc thành phố để đổi thành gạo cũ.
Dù sao số lượng lương thực tinh cũng quá ít, đổi thành gạo cũ mới có thể đủ cho một nhà ăn.
Nhà họ Khương bọn họ vẫn được coi là tốt, ít nhất cũng có thể ăn lửng dạ, trong thôn có rất nhiều gia đình còn chẳng có đâu mà ăn lửng dạ, chỉ cần không đói chết là được.
Cô đóng cửa chạn lại, đi vào phòng bếp, lấy gạo cũ mà Cao Thúy Hoa đã chuẩn bị ra, lại vào hầm cầm thêm mấy củ khoai lang ra nấu cơm khoai lang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất