Thập Niên: Xuyên Nhanh Thành Nữ Chính Pháo Hôi
Chương 22: Hồ Ly Tinh
Cao Thúy Hoa xì một tiếng khinh miệt: "Đừng có nói mấy lời này với tôi, thằng con nhà bà thì tốt rồi, không cứu vợ chưa cưới của mình mà chạy đến cứu người phụ nữ khác."
Thanh niên trẻ tuổi vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh Điền Phương chính là Kiều Hạo, diện mạo tuấn tú, toàn thân tỏa ra hơi thở thư sinh, vừa nhìn đã biết là một người đọc sách.
Bị Cao Thúy Hoa lườm một cái, cánh môi anh ta khẽ giật giật, dường như muốn giải thích gì đó, thế nhưng mãi mà vẫn không có dũng khí để nói ra.
Tô Ý đứng bên cạnh anh ta, bày ra dáng vẻ chim nhỏ nép vào lòng người.
Bầu không khí nhất thời trở nên im lặng khiến người khác ngột ngạt.
"Mẹ?" Đúng lúc này, Khương Như An xuất hiện ở cửa nhà chính.
Hình như cô vừa ngủ dậy, trên mặt vẫn mang theo bọt nước chưa khô, mái tóc mềm mại đen như mực, tùy ý buông xõa sau lưng.
Cả người cô đứng dưới ánh mặt trời, thoạt nhìn lấp lánh như ngọc.
Kiều Hạo lập tức tiến lên vài bước, đi đến gần cửa, rồi mới nói: "An An!"
Khương Như An không để ý đên anh ta, cô chỉ dùng ánh mắt kinh ngạc mà nhìn về phía Cao Thúy Hoa, ỷ hỏi bà tình huống gì thế này?
Cao Thúy Hoa thờ ơ đáp: "Bọn họ đến từ hôn."
"Ồ, vậy ư?" Khương Như An giật mình, cô dời tầm mắt lên người Điền Phương và Lưu Nga, cười tủm tỉm chào hỏi: "Thím Điền, Thím Lưu." Hoàn toàn không nhìn ra cô có chút đau khổ hay không nỡ nào.
Tô Ý không kiềm được mà bĩu mỗi, giả vờ giống thật đấy.
Trong lòng chắc hẳn đã tức giận và đau lòng lắm rồi đúng không?
Thế nhưng cô chỉ có thể tự hỡn dỗi trong lòng mà thôi, bởi vì Kiều Hạo đã định sẵn là thuộc về cô ta rồi.
Sau đó, vừa liếc mắt đã thấy Kiều Hạo thuộc về cô ta đang nhìn chằm chằm gương mặt của Khương Như An, anh ta đang gọi tên thân mật của cô:
"An An, em vẫn đang giận anh à? Chuyện này anh có thể giải thích." Nhưng mà căn bản chẳng có ai để ý đến anh ta cả.
Tô Ý tức giận không thôi, cô ta nghiến răng lườm Khương An, trong lòng thầm mắng cô là đồ hồ ly tinh dụ dỗ người khác.
Khương Như An vừa xuất hiện, bầu không khí trong phòng càng trở nên kì quái hơn.
Điền Phương vốn muốn đi về, bà ta kéo tay con trai, nhưng lại phát hiện ánh mắt con trai dán chặt vào Khương Như An không thèm nhúc nhích.
Lòng bà ta có chút khó chịu, dưới tay thầm tăng sức.
Kiều Hạo bị kéo mạnh một cái, cả người anh ta có chút lảo đảo. Thế nhưng anh ta vẫn không chịu đi, cố chấp nhìn Khương Như An: "An An?"
Thanh niên trẻ tuổi vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh Điền Phương chính là Kiều Hạo, diện mạo tuấn tú, toàn thân tỏa ra hơi thở thư sinh, vừa nhìn đã biết là một người đọc sách.
Bị Cao Thúy Hoa lườm một cái, cánh môi anh ta khẽ giật giật, dường như muốn giải thích gì đó, thế nhưng mãi mà vẫn không có dũng khí để nói ra.
Tô Ý đứng bên cạnh anh ta, bày ra dáng vẻ chim nhỏ nép vào lòng người.
Bầu không khí nhất thời trở nên im lặng khiến người khác ngột ngạt.
"Mẹ?" Đúng lúc này, Khương Như An xuất hiện ở cửa nhà chính.
Hình như cô vừa ngủ dậy, trên mặt vẫn mang theo bọt nước chưa khô, mái tóc mềm mại đen như mực, tùy ý buông xõa sau lưng.
Cả người cô đứng dưới ánh mặt trời, thoạt nhìn lấp lánh như ngọc.
Kiều Hạo lập tức tiến lên vài bước, đi đến gần cửa, rồi mới nói: "An An!"
Khương Như An không để ý đên anh ta, cô chỉ dùng ánh mắt kinh ngạc mà nhìn về phía Cao Thúy Hoa, ỷ hỏi bà tình huống gì thế này?
Cao Thúy Hoa thờ ơ đáp: "Bọn họ đến từ hôn."
"Ồ, vậy ư?" Khương Như An giật mình, cô dời tầm mắt lên người Điền Phương và Lưu Nga, cười tủm tỉm chào hỏi: "Thím Điền, Thím Lưu." Hoàn toàn không nhìn ra cô có chút đau khổ hay không nỡ nào.
Tô Ý không kiềm được mà bĩu mỗi, giả vờ giống thật đấy.
Trong lòng chắc hẳn đã tức giận và đau lòng lắm rồi đúng không?
Thế nhưng cô chỉ có thể tự hỡn dỗi trong lòng mà thôi, bởi vì Kiều Hạo đã định sẵn là thuộc về cô ta rồi.
Sau đó, vừa liếc mắt đã thấy Kiều Hạo thuộc về cô ta đang nhìn chằm chằm gương mặt của Khương Như An, anh ta đang gọi tên thân mật của cô:
"An An, em vẫn đang giận anh à? Chuyện này anh có thể giải thích." Nhưng mà căn bản chẳng có ai để ý đến anh ta cả.
Tô Ý tức giận không thôi, cô ta nghiến răng lườm Khương An, trong lòng thầm mắng cô là đồ hồ ly tinh dụ dỗ người khác.
Khương Như An vừa xuất hiện, bầu không khí trong phòng càng trở nên kì quái hơn.
Điền Phương vốn muốn đi về, bà ta kéo tay con trai, nhưng lại phát hiện ánh mắt con trai dán chặt vào Khương Như An không thèm nhúc nhích.
Lòng bà ta có chút khó chịu, dưới tay thầm tăng sức.
Kiều Hạo bị kéo mạnh một cái, cả người anh ta có chút lảo đảo. Thế nhưng anh ta vẫn không chịu đi, cố chấp nhìn Khương Như An: "An An?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất