Thập Niên: Xuyên Nhanh Thành Nữ Chính Pháo Hôi
Chương 26: Thi Đỗ Thì Cứ Học
Đội vận chuyển là miếng bánh ngon, ở thời đại này, những tài xế biết lái xe vận tải thường rất được ưa chuộng, tiền lương cao thì không nói, mỗi lần chạy xe từ nơi khác về, nối không chừng còn có thể mang về một số món đồ tốt.
Không ngờ con trai của quả phụ Lâm lại làm việc ở đội vận chuyển, tiền lương còn cao như vậy, chắc chắn là tài xế lái chính rồi phải không?
Tuổi tác của anh vẫn còn trẻ như vậy, đã có thể làm tài xế lái chính, có thể nói là tiền đồ vô lượng.
Quả phụ Lâm ở bên cạnh bổ sung: "Đúng vậy, tuy rằng Thừa Ngôn thường phải chạy xe đường dài, có khi mười ngày nửa tháng không về nhà; nhưng mà chị Cao, chị cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con dâu tương lai. Tiền lương trước kia Thừa Ngôn vẫn luôn nhờ tôi giữ hộ, chờ vợ nó vào cửa, tôi sẽ lập tức giao toàn bộ tiền lương của nó cho vợ nó giữ."
Nghe đến đây, trái tim của Cao Thúy Hoa đã đập loạn xạ.
"Nào, ngồi đi, ngồi đi đã. Vợ Chấn Hưng, đi rót cho thím Lâm của con một cốc nước." Bà khẽ liếm đôi môi nứt nẻ, thái độ càng nhiệt tình hơn, đến khi đánh giá Lâm Thừa Ngôn đứng cạnh, càng nhìn lại càng hài lòng.
Chẳng qua, chuyện này có liên quan đến hạnh phúc cả đời của con gái, bà vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn: "Em Lâm, điều kiện của con trai cô tốt như vậy, sao đến bây giờ vẫn chưa có đối tượng thế?"
Quả phụ Lâm xua tay: "Đừng nhắc tới thì hơn, tôi đã khuyên bảo, thúc giục nó mấy lần rồi, thế nhưng thằng nhóc thối này cứ nói phải chờ lập nghiệp xong rồi mới thành gia."
"Thằng bé nghĩ thế cũng đúng, có nghề nghiệp ổn định vẫn tốt hơn mà!" Cao Thúy Hoa cười toe toét đáp lại, bà quay đầu nhìn về phía con gái nhà mình, nói: "Em Lâm, chắc hẳn cô cũng biết con gái tôi vẫn đang đi học, là học sinh cấp ba, sang năm sẽ thi đại học! Nếu con bé thi đỗ đại học, vậy..."
Quả phụ Lâm vừa nghe đã hiểu ý, bà ấy cũng nghiêm túc suy nghĩ, lại cảm thấy mình không tiện nói gì, chỉ có thể quay đầu nhìn về phía con trai mình.
"Thi đỗ thì cứ học." Lâm Thừa Ngôn không thèm suy nghĩ đã lập tức trả lời.
Lúc trước anh vẫn chưa học xong cấp hai đã phải ra ngoài làm việc, trong khoảng thời gian đó đã nếm trải rất nhiều đau khổ và thiệt thòi vì không có văn hóa, nên anh hiểu được tầm quan trọng của việc học: "Thím cứ yên tâm, có thể học được là chuyện tốt, gia đình cháu chắc chắn sẽ không ngăn cản cô ấy học hành. Thậm chí, nếu thi đỗ đại học, cháu cũng nhất định sẽ bỏ tiền nuôi cô ấy ăn học."
Không ngờ con trai của quả phụ Lâm lại làm việc ở đội vận chuyển, tiền lương còn cao như vậy, chắc chắn là tài xế lái chính rồi phải không?
Tuổi tác của anh vẫn còn trẻ như vậy, đã có thể làm tài xế lái chính, có thể nói là tiền đồ vô lượng.
Quả phụ Lâm ở bên cạnh bổ sung: "Đúng vậy, tuy rằng Thừa Ngôn thường phải chạy xe đường dài, có khi mười ngày nửa tháng không về nhà; nhưng mà chị Cao, chị cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con dâu tương lai. Tiền lương trước kia Thừa Ngôn vẫn luôn nhờ tôi giữ hộ, chờ vợ nó vào cửa, tôi sẽ lập tức giao toàn bộ tiền lương của nó cho vợ nó giữ."
Nghe đến đây, trái tim của Cao Thúy Hoa đã đập loạn xạ.
"Nào, ngồi đi, ngồi đi đã. Vợ Chấn Hưng, đi rót cho thím Lâm của con một cốc nước." Bà khẽ liếm đôi môi nứt nẻ, thái độ càng nhiệt tình hơn, đến khi đánh giá Lâm Thừa Ngôn đứng cạnh, càng nhìn lại càng hài lòng.
Chẳng qua, chuyện này có liên quan đến hạnh phúc cả đời của con gái, bà vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn: "Em Lâm, điều kiện của con trai cô tốt như vậy, sao đến bây giờ vẫn chưa có đối tượng thế?"
Quả phụ Lâm xua tay: "Đừng nhắc tới thì hơn, tôi đã khuyên bảo, thúc giục nó mấy lần rồi, thế nhưng thằng nhóc thối này cứ nói phải chờ lập nghiệp xong rồi mới thành gia."
"Thằng bé nghĩ thế cũng đúng, có nghề nghiệp ổn định vẫn tốt hơn mà!" Cao Thúy Hoa cười toe toét đáp lại, bà quay đầu nhìn về phía con gái nhà mình, nói: "Em Lâm, chắc hẳn cô cũng biết con gái tôi vẫn đang đi học, là học sinh cấp ba, sang năm sẽ thi đại học! Nếu con bé thi đỗ đại học, vậy..."
Quả phụ Lâm vừa nghe đã hiểu ý, bà ấy cũng nghiêm túc suy nghĩ, lại cảm thấy mình không tiện nói gì, chỉ có thể quay đầu nhìn về phía con trai mình.
"Thi đỗ thì cứ học." Lâm Thừa Ngôn không thèm suy nghĩ đã lập tức trả lời.
Lúc trước anh vẫn chưa học xong cấp hai đã phải ra ngoài làm việc, trong khoảng thời gian đó đã nếm trải rất nhiều đau khổ và thiệt thòi vì không có văn hóa, nên anh hiểu được tầm quan trọng của việc học: "Thím cứ yên tâm, có thể học được là chuyện tốt, gia đình cháu chắc chắn sẽ không ngăn cản cô ấy học hành. Thậm chí, nếu thi đỗ đại học, cháu cũng nhất định sẽ bỏ tiền nuôi cô ấy ăn học."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất