Thập Niên: Xuyên Nhanh Thành Nữ Chính Pháo Hôi

Chương 32: Số Tiền Lớn

Trước Sau
Biểu cảm của cô vô thức trở nên dịu dàng hơn, khóe mắt đuôi mày đều cong cong, cô nói: "Mẹ, con cũng hiểu nhà họ Lâm không tệ. Con tin tưởng vào ánh mắt của mẹ."

Vẻ mặt của Cao Thúy Hoa đột nhiên thay đổi, nhớ đến trước kia mình cũng cho rằng Kiều Hạo không tệ, bà rối rắm nói: "... Cũng không thể hoàn toàn tin tưởng vào ánh mắt của mẹ được, con người thi thoảng vẫn có lúc nhìn nhầm người..."

"Mẹ yên tâm đi ạ, con sẽ sống thật tốt." Khương Như An ôm lấy cánh tay của Cao Thúy Hoa, cô ngả đầu vào bả vai của bà khẽ cọ cọ, cười tủm tỉm nói: "Chờ con kiếm được tiền rồi, mẹ và cha có thể hưởng phúc."

Cao Thúy Hoa nghe vậy thì vui vẻ vô cùng, nhưng bà cũng không quá để tâm, chỉ thuận miệng hùa theo: "Được rồi, vậy mẹ sẽ chờ con gái ngoan của mẹ kiếm tiền, để mẹ và cha con sống những ngày tháng tốt đẹp."

Trong lòng bà cân nhắc, chiều nay khi đi làm, bà phải nói chuyện này ra ngoài mới được.

Lúc trước khi quả phụ Lâm vẫn chưa đến cửa cầu hôn, trong thôn mơ hồ có vài lời đồn về Khương Như An.

Bọn họ nói quả phụ Lâm ghét bỏ cô đã từng đính hôn nên không quá thích cô, điều này khiến Cao Thúy Hoa tức giận đến độ chỉ hận không thể vác cuốc đập nát mồm cái tên bịa chuyện kia.

Bây giờ thì tốt rồi, nhà họ Lâm đến nhà cầu hôn, hai nhà cũng đã bàn bạc xong ngày đính hôn, xem như có thể xả cơn tức rồi.



Vì thế chiều hôm đó khi vừa ra đồng làm việc, giọng của Cao Thúy Hoa đã to như cái loa, vừa làm việc vừa khen lấy khen để hai mẹ con nhà họ Lâm.

Bà khen Lâm Thừa Ngôn còn trẻ tuổi mà đã có thể kiếm được ba mươi đồng một tháng, khen quả phụ Lâm tính tình cởi mở, nhất định sẽ là một người mẹ chồng tốt.

Dạo gần đây, nhà họ Khương và nhà họ Lâm vốn là chủ đề hóng hớt trọng tâm của thôn Hồng Tinh, giờ vừa nghe bà nói thế, người xung quanh nghe đến hăng say, đồng thời cũng có chút hâm mộ.

Làm việc trong đội vận chuyển, lương một tháng hơn ba mươi đồng.

Phải biết rằng đám nông dân bọn họ làm việc không ngừng nghỉ, quanh năm suốt tháng có thể kiếm được mười đồng đã coi như nhiều rồi đấy.

Mà anh lại có thể kiếm được ba mươi đồng một tháng, trừ đi chi phí tiêu dùng cần thiết, cũng có thể tiết kiệm mười, hai mươi đồng đúng không?

Tiết kiệm một năm là có thể có một, hai trăm đồng. Số tiền lớn như vậy, cho dù nghĩ bọn họ cũng không dám nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau