Thập Niên: Xuyên Nhanh Thành Nữ Chính Pháo Hôi
Chương 48: Chiếm Hết Chuyện Tốt
Ban đầu bọn họ tưởng mình gặp ảo giác, vội vàng chạy đến bờ tường nhìn ra bên ngoài, thì thấy Cao Thúy Hoa ôm mấy xấp vài thật dày, Khương Như An đi bên cạnh bà cầm một túi kẹo thỏ trắng to đùng, tay còn lại còn ôm một cái bình sắt...!
Đó là bình sữa mạch nha!
Đôi mắt Trần Lệ Phân trợn tròn đến độ sắp lồi ra đến nơi, bà ta nhìn chằm chằm mấy món đồ trong tay hai mẹ con họ, đồng thời vểnh tai lên nghe Cao Thúy Hoa nói chuyện với nhóm phụ nữ vây quanh.
Sau đó, bà ta lập tức chạy vào nhà chính, nói với bà nội Khương đang ngồi trên bàn vuông, dáng vẻ vừa nhìn đã biết là chanh chua: "Mẹ, nguy rồi. Con nhóc nhà Cao Thúy Hoa kia kiếm được tiền, mua rất nhiều đồ, còn mua cả kẹo sữa và sữa mạch nha!"
Mấy thứ đó vô cùng đắt đỏ!
Bà nội Khương vừa nghe thấy thế, biểu cảm vốn không tốt nay lại càng trở nên khó coi hơn.
Bà ta khẽ nhướng mày lên, nhìn Trần Lệ Phân với ánh mắt âm trầm: "Sao hả? Mày muốn à? Nếu mày giỏi thì cũng bảo con gái mày kiếm tiền rồi mua cho, bà đây không có tiền! Chuyện nhà Cao Thúy Hoa cô ta thì có quan hệ gì với nhà tao, mày cút sang một bên đi."
Trần Lệ Phân: "Mẹ, cho dù nói thế nào thì mẹ cũng là mẹ chồng bà ta..."
Bà nội Khương mím chặt môi: "Mày câm miệng cho bà đây."
Lẽ nào bà ta có thể không biết ư?
Nhưng lúc ấy bà ta và Cao Thúy Hoa ồn ào đến độ quan hệ của hai người vô cùng căng thẳng, người trong thôn đều nói bà ta bất công, lúc đó bà ta cũng đã nói cả đời này sẽ không qua lại với nhà Cao Thúy Hoa nữa, bây giờ nếu bà ta mà dán qua đó, thì không phải tự vả mặt mình à?
Bà nội Khương thấy đôi mắt con dâu cả đảo quanh, biết thừa ý đồ trong lòng bà ta, nên lớn tiếng cảnh cáo: "Mày dẹp ngay mấy cái ý đồ của mày đi cho tao, nếu để tao nghe được cái gì, vậy mày cứ cút về nhà mẹ đẻ của mày đi, đừng bao giờ về đây nữa."
Vẻ mặt của Trần Lệ Phân cứng đờ: "... Mẹ nói gì thế, con chắc chắn sẽ không làm vậy đâu, mẹ cứ yên tâm đi ạ."
Tuy nói là nói thế, nhưng vẻ mặt đáng tiếc trên mặt bà ta lại không cách nào che giấu, bà ta vội vàng cúi đầu xuống vì sợ bị người khác phát hiện, trong lòng lại thầm mắng hai mẹ con Khương Như An như tát nước vào mặt.
Tại sao tất cả chuyện tốt đều bị hai mẹ con nhà này chiếm hết thế?
Đó là bình sữa mạch nha!
Đôi mắt Trần Lệ Phân trợn tròn đến độ sắp lồi ra đến nơi, bà ta nhìn chằm chằm mấy món đồ trong tay hai mẹ con họ, đồng thời vểnh tai lên nghe Cao Thúy Hoa nói chuyện với nhóm phụ nữ vây quanh.
Sau đó, bà ta lập tức chạy vào nhà chính, nói với bà nội Khương đang ngồi trên bàn vuông, dáng vẻ vừa nhìn đã biết là chanh chua: "Mẹ, nguy rồi. Con nhóc nhà Cao Thúy Hoa kia kiếm được tiền, mua rất nhiều đồ, còn mua cả kẹo sữa và sữa mạch nha!"
Mấy thứ đó vô cùng đắt đỏ!
Bà nội Khương vừa nghe thấy thế, biểu cảm vốn không tốt nay lại càng trở nên khó coi hơn.
Bà ta khẽ nhướng mày lên, nhìn Trần Lệ Phân với ánh mắt âm trầm: "Sao hả? Mày muốn à? Nếu mày giỏi thì cũng bảo con gái mày kiếm tiền rồi mua cho, bà đây không có tiền! Chuyện nhà Cao Thúy Hoa cô ta thì có quan hệ gì với nhà tao, mày cút sang một bên đi."
Trần Lệ Phân: "Mẹ, cho dù nói thế nào thì mẹ cũng là mẹ chồng bà ta..."
Bà nội Khương mím chặt môi: "Mày câm miệng cho bà đây."
Lẽ nào bà ta có thể không biết ư?
Nhưng lúc ấy bà ta và Cao Thúy Hoa ồn ào đến độ quan hệ của hai người vô cùng căng thẳng, người trong thôn đều nói bà ta bất công, lúc đó bà ta cũng đã nói cả đời này sẽ không qua lại với nhà Cao Thúy Hoa nữa, bây giờ nếu bà ta mà dán qua đó, thì không phải tự vả mặt mình à?
Bà nội Khương thấy đôi mắt con dâu cả đảo quanh, biết thừa ý đồ trong lòng bà ta, nên lớn tiếng cảnh cáo: "Mày dẹp ngay mấy cái ý đồ của mày đi cho tao, nếu để tao nghe được cái gì, vậy mày cứ cút về nhà mẹ đẻ của mày đi, đừng bao giờ về đây nữa."
Vẻ mặt của Trần Lệ Phân cứng đờ: "... Mẹ nói gì thế, con chắc chắn sẽ không làm vậy đâu, mẹ cứ yên tâm đi ạ."
Tuy nói là nói thế, nhưng vẻ mặt đáng tiếc trên mặt bà ta lại không cách nào che giấu, bà ta vội vàng cúi đầu xuống vì sợ bị người khác phát hiện, trong lòng lại thầm mắng hai mẹ con Khương Như An như tát nước vào mặt.
Tại sao tất cả chuyện tốt đều bị hai mẹ con nhà này chiếm hết thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất