Thập Niên: Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 17: “Thành Tích Không Tốt”
“Đề bài này thì nên vẽ trước, sau đó áp dụng công thức…. làm như vậy, sau đó như thế này…”
Vẻ mặt Lục Hướng Bắc sững sờ, lúc nhìn Lục Kiều từng bước từng bước giải ra câu trả lời chính xác, Lục Hướng Bắc còn nhìn chằm chằm những chữ mà Lục Kiều viết ra trên giấy.
Cảm giác đầu tiên là chữ viết đẹp quá.
Trên tờ giấy trắng, nét chữ sắc sảo, không hề có loại cảm giác mềm mại như các cô gái bình thường viết.
Sau đó là vẽ, hoàn toàn không cần thước phụ trợ, lợi hại như vậy sao?
Một lúc lâu sau Lục Kiều cũng không nghe thấy Lục Hướng Bắc đáp lại, quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của cậu ấy.
Đây là nghe mà không hiểu sao?
Thế nhưng mà cô đã cố gắng dùng kiến thức của cấp hai giảng giải mà, đây cũng là lý do mà vừa rồi Lục Kiều không viết ngay, cũng không thể giải đề này theo kiểu vượt cấp được, cho nên cô đã suy tư một chút.
Nhìn biểu cảm trên mặt Lục Hướng Bắc, bàn tay cầm bút của Lục Kiều hơi dừng lại một chút, sau đó viết lại một lần nữa trên giấy nháp, vừa viết vừa giải thích: “Đổi một phương pháp giải khác, trước tiên sử dụng công thức này, sau đó…”
Đợi đến khi Lục Kiều giải xong đề bằng phương pháp thứ hai thì Lục Hướng Bắc đã không biết là nên bày ra biểu cảm gì trên mặt.
Mặc dù cậu ấy không thân với cô chị họ này, nhưng mà cũng từng nghe cha mẹ mình nhắc đến Lục Kiều, có vẻ như… thành tích của cô không tốt lắm.
Giờ phút này cảm giác trong lòng Lục Hướng Bắc thật sự là không dễ hình dung.
Thật sự là, hay thật chứ học không được tốt lắm.
Không tốt lắm là như thế này sao?
Cô chị họ này năm nay học cấp ba, chắc là lớp mười một, cậu ấy thì học lớp tám, hơn nữa đây lại là đề thi Olympic, bạn học bình thường căn bản là không được tiếp xúc được chưa?
Thành tích không tốt cũng không như thế này được, không chơi thế này!
“Chị giảng thế em có hiểu không?” Lục Kiều nghiêng đầu nhìn về phía Lục Hướng Bắc bên cạnh.
Lục Hướng Bắc trong lòng rối rắm gật gật đầu, mở miệng đáp: “Hiểu rồi.”
“Ừ, còn có đề nào không biết làm nữa không?” Lục Kiều lại hỏi thêm một câu.
“Có, bài này, còn bài này nữa…”
“Ừ, cái đề bài này khó hơn bài vừa rồi một chút, đầu tiên với đề thi có bẫy như thế này thì chúng ta phải làm thế này trước…”
“Sau khi tính ra đến đây thì tiếp tục làm bước kế tiếp.”
“Tính ra đến đây, sau đó lại tiếp tục…”
Vẻ mặt Lục Hướng Bắc sững sờ, lúc nhìn Lục Kiều từng bước từng bước giải ra câu trả lời chính xác, Lục Hướng Bắc còn nhìn chằm chằm những chữ mà Lục Kiều viết ra trên giấy.
Cảm giác đầu tiên là chữ viết đẹp quá.
Trên tờ giấy trắng, nét chữ sắc sảo, không hề có loại cảm giác mềm mại như các cô gái bình thường viết.
Sau đó là vẽ, hoàn toàn không cần thước phụ trợ, lợi hại như vậy sao?
Một lúc lâu sau Lục Kiều cũng không nghe thấy Lục Hướng Bắc đáp lại, quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của cậu ấy.
Đây là nghe mà không hiểu sao?
Thế nhưng mà cô đã cố gắng dùng kiến thức của cấp hai giảng giải mà, đây cũng là lý do mà vừa rồi Lục Kiều không viết ngay, cũng không thể giải đề này theo kiểu vượt cấp được, cho nên cô đã suy tư một chút.
Nhìn biểu cảm trên mặt Lục Hướng Bắc, bàn tay cầm bút của Lục Kiều hơi dừng lại một chút, sau đó viết lại một lần nữa trên giấy nháp, vừa viết vừa giải thích: “Đổi một phương pháp giải khác, trước tiên sử dụng công thức này, sau đó…”
Đợi đến khi Lục Kiều giải xong đề bằng phương pháp thứ hai thì Lục Hướng Bắc đã không biết là nên bày ra biểu cảm gì trên mặt.
Mặc dù cậu ấy không thân với cô chị họ này, nhưng mà cũng từng nghe cha mẹ mình nhắc đến Lục Kiều, có vẻ như… thành tích của cô không tốt lắm.
Giờ phút này cảm giác trong lòng Lục Hướng Bắc thật sự là không dễ hình dung.
Thật sự là, hay thật chứ học không được tốt lắm.
Không tốt lắm là như thế này sao?
Cô chị họ này năm nay học cấp ba, chắc là lớp mười một, cậu ấy thì học lớp tám, hơn nữa đây lại là đề thi Olympic, bạn học bình thường căn bản là không được tiếp xúc được chưa?
Thành tích không tốt cũng không như thế này được, không chơi thế này!
“Chị giảng thế em có hiểu không?” Lục Kiều nghiêng đầu nhìn về phía Lục Hướng Bắc bên cạnh.
Lục Hướng Bắc trong lòng rối rắm gật gật đầu, mở miệng đáp: “Hiểu rồi.”
“Ừ, còn có đề nào không biết làm nữa không?” Lục Kiều lại hỏi thêm một câu.
“Có, bài này, còn bài này nữa…”
“Ừ, cái đề bài này khó hơn bài vừa rồi một chút, đầu tiên với đề thi có bẫy như thế này thì chúng ta phải làm thế này trước…”
“Sau khi tính ra đến đây thì tiếp tục làm bước kế tiếp.”
“Tính ra đến đây, sau đó lại tiếp tục…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất