Thập Niên: Xuyên Thành Vợ Cũ Trà Xanh
Chương 37: Ăn Chè
Sau khi xe dừng ở dưới lầu thì Trác Dĩnh Giang xuống xe trước, sau đó lấy mấy hộp quà cáp ở cốp sau ra, hai người cố ý ghé qua cửa hàng bách hóa để mua thuốc lá, trà, rượu các kiểu.
Hai người vừa đi đến dưới lầu thì đã nghe thấy tiếng có người gọi tên cô, Đồng Ngữ Hân ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ở cửa sổ lầu ba có mấy người chen nhau đứng đó, người mặc sườn xám đứng giữa là mẹ của nguyên chủ - Lý Huệ Dung.
Đã gần năm mươi tuổi rồi nhưng trông vẫn rất trẻ, vẻ ngoài của nguyên chủ giống bà ấy.
Hai người vừa vào nhà đã bị vây quanh, mấy người đó ra vẻ thân thiết kéo bọn họ vào phòng khách.
“Ôi trời, bà nhìn đôi vợ chồng trẻ này đẹp đôi chưa này, giống hệt diễn viên đóng phim trên ti vi, tôi còn chưa nhìn thấy đôi nào đẹp đôi vậy đâu.”
“Hân Hân à, mẹ cháu suốt ngày ngóng cháu về đấy, cuối cùng các cháu cũng về rồi.”
“Lấy chồng xong nhìn sắc mặt Hân Hân tốt hơn hẳn trước đây nhỉ, chứng tỏ là sống với Dĩnh Giang rất thoải mái đó.”
“Chứ còn gì nữa, Dĩnh Giang tuấn tú lịch sự biết mất, ngày nào cũng nhìn thấy thì tâm trạng tốt là đương nhiên rồi.”
“Không chỉ ngoại hình tuấn tú, mà còn trẻ đã là thiếu tá rồi, tiền đồ không thể đo đếm được.”
Lúc này hai người dì của nguyên chủ bưng bát trà hoa quả đến, trên bàn còn có các loại bánh kẹo và hoa quả khác, nhìn trông rất có không khí.
“Nào, theo tập tục chỗ chúng ta thì sau khi con gái và con rể kết hôn, lần đầu tiên về nhà lại mặt là phải ăn hết bát chè hoa quả này mới may mắn, ngụ ý là cuộc sống mới sẽ ngọt ngào, hạnh phúc mỹ mãn, không thể để thừa chút nào hết. Mẹ cháu vừa cúp điện thoại là bắt đầu hầm đấy, táo đỏ đã nở lắm rồi, ngọt cực luôn, nhanh ăn đi, ngồi chơi một lát là phải đi ra nhà hàng rồi.”
Đồng Ngữ Hân nhìn thì thấy một bát rất to, trong đó nửa bát đã là táo đỏ và gạo nếp rồi. Bản thân cô cũng không thích đồ ăn quá ngọt, cảm giác chưa ăn mà đã thấy đau răng rồi.
“Dì cả, dì thật thà quá, múc nhiều như vậy, ăn hết bát này thì bọn cháu khỏi ăn cơm tối luôn rồi.”
Dì cả Lý Kim Hoa xuýt xoa một tiếng rồi nói với vẻ hối hận: “Tại dì, đầu óc chậm chạp, chỉ nhớ là càng ăn nhiều thì càng may mắn, quên mất còn có vụ ăn cơm tối.”
Nói xong lại vỗ cánh tay dì hai Lý Cảnh Hà, oán trách: “Dì cũng thật là, tôi lớn tuổi rồi đầu óc không nhanh nhạy, dì nhỏ hơn tôi hai tuổi mà không biết nhắc tôi múc ít đi một chút à.”
Dì hai chỉ rũ mắt cười không nói gì, Lý Huệ Dung bên cạnh thì sắc mặt trùng xuống.
Hai người vừa đi đến dưới lầu thì đã nghe thấy tiếng có người gọi tên cô, Đồng Ngữ Hân ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ở cửa sổ lầu ba có mấy người chen nhau đứng đó, người mặc sườn xám đứng giữa là mẹ của nguyên chủ - Lý Huệ Dung.
Đã gần năm mươi tuổi rồi nhưng trông vẫn rất trẻ, vẻ ngoài của nguyên chủ giống bà ấy.
Hai người vừa vào nhà đã bị vây quanh, mấy người đó ra vẻ thân thiết kéo bọn họ vào phòng khách.
“Ôi trời, bà nhìn đôi vợ chồng trẻ này đẹp đôi chưa này, giống hệt diễn viên đóng phim trên ti vi, tôi còn chưa nhìn thấy đôi nào đẹp đôi vậy đâu.”
“Hân Hân à, mẹ cháu suốt ngày ngóng cháu về đấy, cuối cùng các cháu cũng về rồi.”
“Lấy chồng xong nhìn sắc mặt Hân Hân tốt hơn hẳn trước đây nhỉ, chứng tỏ là sống với Dĩnh Giang rất thoải mái đó.”
“Chứ còn gì nữa, Dĩnh Giang tuấn tú lịch sự biết mất, ngày nào cũng nhìn thấy thì tâm trạng tốt là đương nhiên rồi.”
“Không chỉ ngoại hình tuấn tú, mà còn trẻ đã là thiếu tá rồi, tiền đồ không thể đo đếm được.”
Lúc này hai người dì của nguyên chủ bưng bát trà hoa quả đến, trên bàn còn có các loại bánh kẹo và hoa quả khác, nhìn trông rất có không khí.
“Nào, theo tập tục chỗ chúng ta thì sau khi con gái và con rể kết hôn, lần đầu tiên về nhà lại mặt là phải ăn hết bát chè hoa quả này mới may mắn, ngụ ý là cuộc sống mới sẽ ngọt ngào, hạnh phúc mỹ mãn, không thể để thừa chút nào hết. Mẹ cháu vừa cúp điện thoại là bắt đầu hầm đấy, táo đỏ đã nở lắm rồi, ngọt cực luôn, nhanh ăn đi, ngồi chơi một lát là phải đi ra nhà hàng rồi.”
Đồng Ngữ Hân nhìn thì thấy một bát rất to, trong đó nửa bát đã là táo đỏ và gạo nếp rồi. Bản thân cô cũng không thích đồ ăn quá ngọt, cảm giác chưa ăn mà đã thấy đau răng rồi.
“Dì cả, dì thật thà quá, múc nhiều như vậy, ăn hết bát này thì bọn cháu khỏi ăn cơm tối luôn rồi.”
Dì cả Lý Kim Hoa xuýt xoa một tiếng rồi nói với vẻ hối hận: “Tại dì, đầu óc chậm chạp, chỉ nhớ là càng ăn nhiều thì càng may mắn, quên mất còn có vụ ăn cơm tối.”
Nói xong lại vỗ cánh tay dì hai Lý Cảnh Hà, oán trách: “Dì cũng thật là, tôi lớn tuổi rồi đầu óc không nhanh nhạy, dì nhỏ hơn tôi hai tuổi mà không biết nhắc tôi múc ít đi một chút à.”
Dì hai chỉ rũ mắt cười không nói gì, Lý Huệ Dung bên cạnh thì sắc mặt trùng xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất