Chương 62
Chương thứ sáu mươi hai: Hiệp chi đại giả*
Tác giả: Priest
Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ
*Một câu nói vô cùng nổi tiếng của cổ hiệp bên Trung. Theo Bai du tìm kiếm, thì có hai ý kiến, một là bảo xuất phát từ Lương Khải Siêu tiên sinh, hai là trong tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung. Đại để câu này muốn nói đến mẫu mực của truyền thống võ hiệp, các bạn có thể xem kĩ hơn ở đây http://baike.baidu.com/item/%E4%BE%A0%E4%B9%8B%E5%A4%A7%E8%80%85?fr=aladdin
Cảnh Thất bực bội trong lòng cả ngày, trên người mệt mỏi vô cùng, ngủ cũng không an ổn, vừa nhắm mắt liền một hồi loạn mộng, dương gian âm phủ mê mê thực thực, choàng tỉnh mở mắt, chỉ cảm thấy mê mang, lại nghĩ không ra vừa rồi đến tột cùng đã mộng thấy cái gì.
Cho nên khi Bình An đẩy nhẹ một cái liền nhất thời tỉnh ngay.
Hắn híp mắt liếc nhìn ánh mặt trời vẫn đang hồi ảm đạm một cái, vừa tỉnh lại nên cổ họng hẵng còn hơi khô, lời nói ra có chút khàn khàn: “Giờ nào rồi?”
Bình An đáp: “Mới quá canh bốn, chủ tử, Chu công tử đến đây”.
Cảnh Thất chau mày, ánh mắt còn chưa tỉnh táo, đầu óc đã minh mẫn trở lại : “Giờ này sao? Hắn ở đâu rồi?”
Bình An dừng một chút, thưa: “Ở… Hậu viện.”
Cảnh Thất một bên đứng dậy, kêu Bình An hầu hạ mặc y phục, một bên hỏi: “Hắn đến hậu viện làm gì?”
Bình An nói: “Nô tài đem… thi thể để tạm ở hậu viện ạ”.
Cho dù hắn vô cùng không nguyện ý nhìn thi thể của Cát Tường, rốt cuộc vẫn phải thu thập một phen, hướng hậu viện đi tới. Thi thể Cát Tường được phủ bởi một tấm vải trắng nay đã bị dỡ lên một góc, Chu Tử Thư ngồi xổm ở bên cạnh, biểu tình kinh ngạc.
Cảnh Thất còn chưa từng thấy qua bộ dáng này của Chu Tử Thư, nhịn không được liền hỏi: “Ngươi đây là… Làm sao vậy?”
Chu Tử Thư mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn một cái, chỉ vào Cát Tường, hỏi: “Ngươi đi Lưỡng Quảng cũng mang gã theo, vẫn không lưu được sao?”
Cảnh Thất khoát tay, bảo Bình An rời đi trước, đến khi chỉ còn lại hai người hắn cùng Chu Tử Thư, mới nhẹ nhàng thở dài, nói rằng: “Ta cũng muốn lưu, nhưng lưu không nổi”.
Mục quang của Chu Tử Thư dời về hướng cũ, giống như muốn cẩn thận nghiên cứu thi thể Cát Tường, một lúc lâu sau, mới như có như không mà lên tiếng: “Đúng, lưu không nổi”.
“Tử Thư ?”
Chu Tử Thư xoay người ngã ngồi lên mặt đất, hai tay chống ở phía sau, tóc mai nơi thái dương rũ xuống, gương mặt ẩn ẩn vẻ sa sút không nói thành lời. Hắn hít vào một hơi thật sâu, bả vai trầm xuống, nâng tay dùng sức chà lau lên mặt mình một phen, Cảnh Thất đi đến trước mặt hắn, phát hiện trong mắt người kia tràn đầy tơ máu, chỉ mới một ngày không gặp, đã tiều tụy đến cùng cực.
Chỉ nghe Chu Tử Thư nói: “Cửu Tiêu hôm nay đi ra ngoài… Ở tửu lâu đụng phải một tiểu nha đầu hát rong, hắn cho nha đầu kia chút tiền thưởng, nha đầu đó liền cho hắn cái này”. Nói xong, từ trong tay áo lấy ra một mảnh giấy nhăn nhúm, đưa cho Cảnh Thất.
Cảnh Thất nghi hoặc tiếp lấy, chỉ liếc mắt một cái liền minh bạch tất cả, sắc mặt nhất thời trắng bệch, mãnh liệt ngẩng đầu lên: “Người đâu?”
“Người nào?” Chu Tử Thư chua xót nở nụ cười, “Ngươi nói nha đầu ở tửu lâu kia? Ta đã xử lý, nhưng Lương Cửu Tiêu … Lương Cửu Tiêu … Hắn nói giết người thì đền mạng. Hắn bảo ta đền mạng”.
“Là ta suy nghĩ không chu toàn”. Cảnh Thất trầm thấp nói, mưa to sóng cả đều vượt qua hết, ai ngờ lại lật thuyền trong tay một tiểu nha đầu, giờ này khắc này cái gì cũng nói không nổi, “Là ta sai, Tử Thư, sau này muốn đánh muốn giết tùy ngươi xử trí, nhưng việc này phải xử lý sạch sẽ, vạn vạn không thể để cho người bên ngoài biết được. Trước mang ta đi gặp hắn —— ngươi mau đứng lên”.
Chu Tử Thư nương theo lực đạo của Cảnh Thất mà ngồi dậy, thân mình chao đảo một cái, lại yên lặng nhìn Cảnh Thất gọi người chuẩn bị ngựa chuẩn bị xe, sau đó cùng hắn đi ra ngoài.
Trạch tử của Chu Tử Thư ẩn mình sau lưng một của hàng tơ lụa, cửa trước luôn đóng kín, phải đi qua một con đường ngầm mới đến được hậu viện, trong tiểu viện tử có rất nhiều gốc mai, hoa mai còn đang độ khai hoa nở rộ, hương thơm liền lan thật xa. Tiếp tục hướng phía trong đi tiếp, qua một cái tiểu hành lang là một viện tử khác, có vẻ sâm nghiêm hơn nhiều.
Chu Tử Thư mang Cảnh Thất vào tận trong cùng, đẩy một cái cửa cũ nát trong góc khuất ra, ở môn khẩu có mấy người đứng gác —— bên trong là một tù thất cực kì đáng sợ.
Chu Tử Thư mặt không đổi sắc, nói: “Ta giam hắn ở trong”.
Cảnh Thất nhìn Chu Tử Thư một cái, sau đó vội vã theo lão bộc cầm đèn soi đường đi vào, trên đường phải qua chín mười cái chỗ quẹo, ở mỗi chỗ đều có người đứng gác, so với đại lao Hình bộ còn nghiêm ngặt hơn, mãi cho đến nơi tận cùng thì Chu Tử Thư lại ngừng cước bộ, không chịu đi tiếp vào bên trong.
Cảnh Thất liếc mắt nhìn thủ vệ, sau đó nói với lão bộc dẫn đường: “Đưa chìa khóa cho ta, còn các vị thỉnh ra ngoài trước một lát”.
Chờ mọi người đều lui hết, hắn mới đi qua, mở cửa tù giam.
Lương Cửu Tiêu lui mình trong góc tường, cơm canh bên cạnh không hề động tới, đều đã lạnh ngắt, thấy Cảnh Thất tiến vào, thì đờ đẫn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, khóe miệng xuất ra một tia cười âm dương quái khí: “Vương gia a, ngày ấy đa tạ ngài đã khoản đãi”.
Cảnh Thất không nói một lời đi đến bên cạnh gã, cao cư lâm mà hạ nhìn gã, người xưa nay luôn tao nhã lúc này mặt mày lạnh lùng một mảnh, liền mang theo một cỗ áp bách cùng trống rỗng ập tới. Vì thế Lương Cửu Tiêu trước dời đi ánh mắt, chuyển sang trừng trừng góc tường, cứng rắn nói rằng: “Vương gia là tới làm thuyết khách sao? Ta đã quên mất, cái chuyện chó má giết hại trung lương này, cũng đâu có thiếu phần ngài…”
Cảnh Thất đột nhiên vươn tay tóm cổ áo Lương Cửu Tiêu, đem cả người Lương Cửu Tiêu từ trên mặt đất xách đứng dậy, hung hăng đẩy gã lên trên tường, một quyền lập tức nện ngay lên bụng gã. Lương Cửu Tiêu có chút ngơ gác, không nghĩ tới hắn nói động thủ liền động thủ, đương trường không thể né tránh, chỉ có thể kêu đau một tiếng rồi gập người xuống, Cảnh Thất lại tiếp một quyền nhắm luôn vào cằm gã.
Một quyền này của hắn không chút lưu tình, đem Lương Cửu Tiêu đánh đến đầu óc choáng váng. Lương Cửu Tiêu quay đầu đi, miệng đầy vị rỉ sắt, há mồm liền phun ra một đống bọt máu, lảo đảo hướng bên cạnh lui hai bước, mắt thấy Cảnh Thất định cho bên còn lại một quyền nữa, Lương Cửu Tiêu liập tức đưa hai tay che kín trên đầu.
Cảnh Thất chậm rãi thu hồi nắm tay. Lương Cửu Tiêu đợi một lúc lâu, lúc này mới buông tay xuống, ngơ ngác dùng tay sờ sờ cục u trên cằm mình, chỉ nghe Cảnh Thất từng chữ từng chữ chằn chặt hỏi rằng: “Lương Cửu Tiêu, ngươi có biết hai chữ ‘Lương tâm’ viết như thế nào không?”
Lời này hắn cũng muốn hỏi một người khác —— Cát Tường, ngươi có biết hai chữ ‘Lương tâm’ viết như thế nào không?
Lương Cửu Tiêu sửng sốt một lát, bỗng nhiên nhớ tới bản thân sau khi ăn một bạt tai xong, Chu Tử Thư lúc đó liền xanh trắng cả mặt mày, trong lòng chợt căng thẳng, lại lập tức bình tĩnh như cũ, cười nhẹ một tiếng, nói: “Vương gia, trước kia mọi người đều nói, cái ghế tựa kia là do xương trắng chống đỡ mà thành, ta khi ấy chỉ cho đó là mấy lời bịa đặt mà bọn nghệ nhân giang hồ thuận miệng nói ra, không nghĩ tới lại là sự thật”.
Trên mặt Cảnh Thất ngay cả nửa điểm dao động cũng không có.
Lương Cửu Tiêu hít một hơi thật sâu: “Vương gia, ta xin hỏi, lương tâm của ngươi để ở nơi nào?”
“Vứt chó ăn rồi”. Cảnh Thất thản nhiên nói.
Lương Cửu Tiêu đầu tiên là kinh ngạc mà nhìn hắn, sau đó bỗng nhiên cười rộ lên, tựa hồ vừa nghe thấy một chuyện thiên đại chê cười, thắt lưng đều gập cả xuống, chính là tiếng cười kia càng ngày càng giống tiếng khóc: “Vương gia… Vương gia thật đúng là người đệ nhất thẳng thắng trên đời này”.
Cảnh Thất không để ý tới bộ dáng điên điên khùng khùng này của gã, chỉ nhẹ nhàng nói: “Cửu Tiêu, nếu ngươi điều khiển một chiếc đại mã xa, bên trong còn có bảy tám người, bất chợt ngựa nổi điên, cứ nhằm hướng huyền nhai mà phóng thẳng, lúc đó cho dù là thần tiên cũng cứu không được, vào thời khắc ấy, bên cạnh lại xuất hiện một lối rẽ, ngươi chỉ cần ngoặt vào mà đi, bảy tám người kia liền không phải chịu chết”.
.
Lương Cửu Tiêu không hiểu được ý tứ của hắn, nhưng dù sao tận sâu trong xương cốt vẫn còn chút kính sợ đối với Cảnh Thất, liền không kìm lòng nổi mà ngưng cười lắng nghe, chỉ thấy hắn nói tiếp: “Chính là trên lối ngoặt nọ có một hài tử né không kịp mã xa, ngươi nếu điều khiển mã xa chạy theo hướng đó, nó nhất định phải chết, vậy, ngươi sẽ làm như thế nào?”
Lương Cửu Tiêu há hốc mồm, không thể thốt ra lời nào.
Mục quang Cảnh Thất vẫn gắt gao quấn lấy gã, từng bước ép sát: “Ngươi là để bảy tám người đó phải chết, hay là chuyển hướng mã xa đây?”
Lương Cửu Tiêu ách nhiên một lúc lâu, nói: “Ta… Ta thà rằng chính mình phải chết”.
Cảnh Thất cười, nói: “Ngươi? Ngươi nhưng chết không được”.
Lưng Lương Cửu Tiêu áp sát vào bức tường, một lúc lâu sau, mới từ từ trượt xuống, đặt mông ngồi dưới đất, cúi đầu, đáp: “Ta… chuyển hướng”.
Cảnh Thất lại bình bình thản thản mà nói tiếp: “Hảo, ngươi chuyển hướng. Vẫn là mã xa kia, vẫn là bảy tám người xắp sắp rơi xuống huyền nhai kia, nếu lúc này ngươi ở bên cạnh, bị điểm trụ huyệt Hoàn Khiêu, hai chân không thể di động, chỉ có thể mắt mở trừng trừng mà nhìn hết thảy, đúng lúc này có một người đi ngang qua con đường đó, ngươi biết chắc hắn là người tốt, nhưng ngươi còn biết, nếu đem hắn ném xuống, liền có thể ngừng lại con ngựa điên kia, cứu bảy tám người kia, ngươi có ném không?”
Lương Cửu Tiêu mao cốt tủng nhiên mà ngẩng đầu nhìn hắn: “Cái gì?”
Cảnh Thất gật đầu nói: “Đúng rồi, ngươi mới vừa rồi chọn chuyển hướng, quyết định đổi một mạng người để cứu lấy tất cả mạng của mọi người trên xe, vì thế lúc này, ngươi cũng có thể đem hắn ném xuống…”
Lương Cửu Tiêu lớn tiếng nói: “Ngài nói bậy bạ gì đó? ! Ta như thế nào cũng sẽ không dưng vô cớ đi… đi giết người tốt?”
Trên mặt Cảnh Thất lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, khiến cho gương mặt tuấn tú ôn hòa Lương Cửu Tiêu quen nhìn trở nên khắc nghiệt đến lạ, chỉ nghe hắn chậm rãi nói: “Ngươi điều khiển mã xa, khi chỉ có thể chọn một con đường, ngươi chuyển hướng, dùng một mệnh đổi bảy tám mệnh người, ngươi nói ngươi bất đắc dĩ, chính là lúc bảo ngươi đi giết người, ngươi lại tình nguyện nhìn những người này phải chết, cũng không muốn ô uế tay ngươi. Hảo, hảo, hảo —— ”
Hắn liên tiếp nói ra ba chữ “Hảo”, cười lạnh thành tiếng: “Hảo cho một Lương đại hiệp đại nghĩa lẫm liệt, một Lương đại hiệp vì nước vì dân, một Lương đại hiệp cao thượng hơn người!”
Nói xong xoay người bước đi, giống như ngay cả nhìn cũng lười nhìn Lương Cửu Tiêu lấy một cái.
Lương Cửu Tiêu nhìn bóng lưng của hắn, ngốc nghếch ngồi dưới đất.
Cảnh Thất bước qua chỗ rẽ, gặp Chu Tử Thư đơn cô chiếc bóng mà đứng ở nơi đó, liền thở dài, vươn tay vỗ vỗ trên bả vai hắn, Chu Tử Thư cười khổ một chút, bắt lấy tay Cảnh Thất, nghiêm nghị nói: “Sau này… Ta mời ngươi uống rượu”.
Cảnh Thất lắc đầu: “Là ta thiếu ngươi”.
Chu Tử Thư nhẹ nhàng nói: “Cùng ngươi có quan hệ gì đâu chứ, Vương gia, ngươi cũng không phải thần tiên, ngươi chẳng phải cũng chỉ là một người bình thường thôi sao”.
Cảnh Thất trong lòng chấn động, một lúc lâu sau, mới cười khổ: “Là người, chính là ăn cơm như người, lại không thế nào hành sự như người, thôi —— ngươi bảo trọng”.
Hắn lặng yên rời đi, cửa tù mở toang nhưng chẳng ai nhớ phải đóng lại, Lương Cửu Tiêu ngồi ở bên trong bao lâu, Chu Tử Thư cũng đứng ở bên ngoài bấy lâu.
Thẳng đến sáng sớm ngày thứ hai, Lương Cửu Tiêu mới chậm rãi lê từng bước ra ngoài, nhìn thấy Chu Tử Thư, một lúc thật lâu không nói lấy lời nào, mãi sau, mới khẽ gọi một tiếng: “Sư huynh…”
Chu Tử Thư nhắm mắt lại, cái gì cũng chưa hề nói, chính là dang rộng hai tay, đem cả người gã ôm vào trong ngực.
Nhân thế bộn bề, chẳng nên nghĩ sâu. Nghĩ sâu, tức là tự tìm khổ.
Có thể cầm một hồ rượu đục, làm một người mơ màng giữa kiếp phù sinh, là đại trí giả, cũng phải có đại phúc khí mới được.
Lương Cửu Tiêu như trầm mặc hẳn sau đoạn thời gian kia, những thứ gã tin tưởng chỉ trong phút chốc đã tan tành sạch sẽ, nhưng tốt xấu gì gã cũng ở trong trạng thái yên tĩnh. Chu Tử Thư cùng Cảnh Thất đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng giờ phút này họ cũng không còn tâm tư đâu mà để ý đến Lương Cửu Tiêu nữa —— Tây Bắc đã xảy ra chuyện lớn.
Tưởng Chinh mấy năm trước đã từng thượng tấu qua, Xuân thị Tây Bắc chính là mối nguy hại tiềm tàng, hiện giờ Tưởng Chinh đã chết, liền giống như nguyền rủa bắt đầu ứng nghiệm.
Đám người Triệu Chấn Thư ồn ào ngã ngựa, Xuân thị năm vừa rồi đều là một tay Triệu Chấn Thư chuẩn bị, mà khi Xuân thị chuẩn bị giáp năm, bộ tộc Ngốt Cách Lạt ở Tây Bắc mới giật mình phát hiện, các quan viên lo vụ Xuân thị đã được thay bằng một loạt gương mặt mới, không chỉ có thế, nhóm người này còn phi thường không biết điều.
Tây Bắc mới vừa bị tẩy trừ quá một phen, trước mắt vào thời điểm mấu chốt này, ai lại dám vi phạm pháp lệnh? Vì thế đối với lão bách tính Đại Khánh mà nói, sưu cao thuế nặng đã nhẹ đi nhiều, còn đối với bọn người Ngốt Cách Lạt, thì đa số giao dịch ngầm cùng tài lộ đã bị chặt đứt. Ngốt Cách Lạt dã tâm bừng bừng, lại thêm mấy năm nay xuất hiện một nhân vật vô cùng xuất chúng, là một đầu lĩnh tên Cách Tây, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, các chi của Man tộc Tây Bắc đã bị hắn thu phục đến thất thất bát bát. Địa bàn của hắn càng lúc càng lớn, quyền lợi càng lúc càng lớn, dã tâm tự nhiên cũng càng lúc càng lớn.
Mà rốt cục, thời cơ khiến cho dã tâm của hắn lớn mạnh hơn bao giờ hết đã tới rồi.
Đầu hạ năm đó, Tây Bắc báo nguy chuyện binh biến. Quan phòng (cửa khẩu) phía Bắc của Đại Khánh yên bình muốn hơn mấy trăm năm nay đột nhiên bị tập kích, thủ quân trên cơ bản đã bán giải giáp quy điền* liên tiếp bại tui, trong vòng một tháng thất thủ chín thành.
*Thành ngữ: ý nói quân đã không còn nhiều nhuệ khí chiến đấu, giải giáp quy điền – về nhà làm ruộng.
Lúc này, chính thật là thế sự đổi giời.
Hách Liên Bái biết phen này đã xảy ra chuyện lớn, mấy ngày liên tiếp thượng triều, kiên nhẫn vô cùng mà ngồi trên long ỷ, nghe văn thần võ tướng chẳng khác gì ngàn vạn con vịt chỉ biết gân cổ gào loạn lên, khiến buổi thượng triều thành một đống loạn thất bát tao.
Cảnh Thất trong lòng lại ẩn ẩn có tính toán riêng. Đăng bởi: admin
Tác giả: Priest
Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ
*Một câu nói vô cùng nổi tiếng của cổ hiệp bên Trung. Theo Bai du tìm kiếm, thì có hai ý kiến, một là bảo xuất phát từ Lương Khải Siêu tiên sinh, hai là trong tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung. Đại để câu này muốn nói đến mẫu mực của truyền thống võ hiệp, các bạn có thể xem kĩ hơn ở đây http://baike.baidu.com/item/%E4%BE%A0%E4%B9%8B%E5%A4%A7%E8%80%85?fr=aladdin
Cảnh Thất bực bội trong lòng cả ngày, trên người mệt mỏi vô cùng, ngủ cũng không an ổn, vừa nhắm mắt liền một hồi loạn mộng, dương gian âm phủ mê mê thực thực, choàng tỉnh mở mắt, chỉ cảm thấy mê mang, lại nghĩ không ra vừa rồi đến tột cùng đã mộng thấy cái gì.
Cho nên khi Bình An đẩy nhẹ một cái liền nhất thời tỉnh ngay.
Hắn híp mắt liếc nhìn ánh mặt trời vẫn đang hồi ảm đạm một cái, vừa tỉnh lại nên cổ họng hẵng còn hơi khô, lời nói ra có chút khàn khàn: “Giờ nào rồi?”
Bình An đáp: “Mới quá canh bốn, chủ tử, Chu công tử đến đây”.
Cảnh Thất chau mày, ánh mắt còn chưa tỉnh táo, đầu óc đã minh mẫn trở lại : “Giờ này sao? Hắn ở đâu rồi?”
Bình An dừng một chút, thưa: “Ở… Hậu viện.”
Cảnh Thất một bên đứng dậy, kêu Bình An hầu hạ mặc y phục, một bên hỏi: “Hắn đến hậu viện làm gì?”
Bình An nói: “Nô tài đem… thi thể để tạm ở hậu viện ạ”.
Cho dù hắn vô cùng không nguyện ý nhìn thi thể của Cát Tường, rốt cuộc vẫn phải thu thập một phen, hướng hậu viện đi tới. Thi thể Cát Tường được phủ bởi một tấm vải trắng nay đã bị dỡ lên một góc, Chu Tử Thư ngồi xổm ở bên cạnh, biểu tình kinh ngạc.
Cảnh Thất còn chưa từng thấy qua bộ dáng này của Chu Tử Thư, nhịn không được liền hỏi: “Ngươi đây là… Làm sao vậy?”
Chu Tử Thư mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn một cái, chỉ vào Cát Tường, hỏi: “Ngươi đi Lưỡng Quảng cũng mang gã theo, vẫn không lưu được sao?”
Cảnh Thất khoát tay, bảo Bình An rời đi trước, đến khi chỉ còn lại hai người hắn cùng Chu Tử Thư, mới nhẹ nhàng thở dài, nói rằng: “Ta cũng muốn lưu, nhưng lưu không nổi”.
Mục quang của Chu Tử Thư dời về hướng cũ, giống như muốn cẩn thận nghiên cứu thi thể Cát Tường, một lúc lâu sau, mới như có như không mà lên tiếng: “Đúng, lưu không nổi”.
“Tử Thư ?”
Chu Tử Thư xoay người ngã ngồi lên mặt đất, hai tay chống ở phía sau, tóc mai nơi thái dương rũ xuống, gương mặt ẩn ẩn vẻ sa sút không nói thành lời. Hắn hít vào một hơi thật sâu, bả vai trầm xuống, nâng tay dùng sức chà lau lên mặt mình một phen, Cảnh Thất đi đến trước mặt hắn, phát hiện trong mắt người kia tràn đầy tơ máu, chỉ mới một ngày không gặp, đã tiều tụy đến cùng cực.
Chỉ nghe Chu Tử Thư nói: “Cửu Tiêu hôm nay đi ra ngoài… Ở tửu lâu đụng phải một tiểu nha đầu hát rong, hắn cho nha đầu kia chút tiền thưởng, nha đầu đó liền cho hắn cái này”. Nói xong, từ trong tay áo lấy ra một mảnh giấy nhăn nhúm, đưa cho Cảnh Thất.
Cảnh Thất nghi hoặc tiếp lấy, chỉ liếc mắt một cái liền minh bạch tất cả, sắc mặt nhất thời trắng bệch, mãnh liệt ngẩng đầu lên: “Người đâu?”
“Người nào?” Chu Tử Thư chua xót nở nụ cười, “Ngươi nói nha đầu ở tửu lâu kia? Ta đã xử lý, nhưng Lương Cửu Tiêu … Lương Cửu Tiêu … Hắn nói giết người thì đền mạng. Hắn bảo ta đền mạng”.
“Là ta suy nghĩ không chu toàn”. Cảnh Thất trầm thấp nói, mưa to sóng cả đều vượt qua hết, ai ngờ lại lật thuyền trong tay một tiểu nha đầu, giờ này khắc này cái gì cũng nói không nổi, “Là ta sai, Tử Thư, sau này muốn đánh muốn giết tùy ngươi xử trí, nhưng việc này phải xử lý sạch sẽ, vạn vạn không thể để cho người bên ngoài biết được. Trước mang ta đi gặp hắn —— ngươi mau đứng lên”.
Chu Tử Thư nương theo lực đạo của Cảnh Thất mà ngồi dậy, thân mình chao đảo một cái, lại yên lặng nhìn Cảnh Thất gọi người chuẩn bị ngựa chuẩn bị xe, sau đó cùng hắn đi ra ngoài.
Trạch tử của Chu Tử Thư ẩn mình sau lưng một của hàng tơ lụa, cửa trước luôn đóng kín, phải đi qua một con đường ngầm mới đến được hậu viện, trong tiểu viện tử có rất nhiều gốc mai, hoa mai còn đang độ khai hoa nở rộ, hương thơm liền lan thật xa. Tiếp tục hướng phía trong đi tiếp, qua một cái tiểu hành lang là một viện tử khác, có vẻ sâm nghiêm hơn nhiều.
Chu Tử Thư mang Cảnh Thất vào tận trong cùng, đẩy một cái cửa cũ nát trong góc khuất ra, ở môn khẩu có mấy người đứng gác —— bên trong là một tù thất cực kì đáng sợ.
Chu Tử Thư mặt không đổi sắc, nói: “Ta giam hắn ở trong”.
Cảnh Thất nhìn Chu Tử Thư một cái, sau đó vội vã theo lão bộc cầm đèn soi đường đi vào, trên đường phải qua chín mười cái chỗ quẹo, ở mỗi chỗ đều có người đứng gác, so với đại lao Hình bộ còn nghiêm ngặt hơn, mãi cho đến nơi tận cùng thì Chu Tử Thư lại ngừng cước bộ, không chịu đi tiếp vào bên trong.
Cảnh Thất liếc mắt nhìn thủ vệ, sau đó nói với lão bộc dẫn đường: “Đưa chìa khóa cho ta, còn các vị thỉnh ra ngoài trước một lát”.
Chờ mọi người đều lui hết, hắn mới đi qua, mở cửa tù giam.
Lương Cửu Tiêu lui mình trong góc tường, cơm canh bên cạnh không hề động tới, đều đã lạnh ngắt, thấy Cảnh Thất tiến vào, thì đờ đẫn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, khóe miệng xuất ra một tia cười âm dương quái khí: “Vương gia a, ngày ấy đa tạ ngài đã khoản đãi”.
Cảnh Thất không nói một lời đi đến bên cạnh gã, cao cư lâm mà hạ nhìn gã, người xưa nay luôn tao nhã lúc này mặt mày lạnh lùng một mảnh, liền mang theo một cỗ áp bách cùng trống rỗng ập tới. Vì thế Lương Cửu Tiêu trước dời đi ánh mắt, chuyển sang trừng trừng góc tường, cứng rắn nói rằng: “Vương gia là tới làm thuyết khách sao? Ta đã quên mất, cái chuyện chó má giết hại trung lương này, cũng đâu có thiếu phần ngài…”
Cảnh Thất đột nhiên vươn tay tóm cổ áo Lương Cửu Tiêu, đem cả người Lương Cửu Tiêu từ trên mặt đất xách đứng dậy, hung hăng đẩy gã lên trên tường, một quyền lập tức nện ngay lên bụng gã. Lương Cửu Tiêu có chút ngơ gác, không nghĩ tới hắn nói động thủ liền động thủ, đương trường không thể né tránh, chỉ có thể kêu đau một tiếng rồi gập người xuống, Cảnh Thất lại tiếp một quyền nhắm luôn vào cằm gã.
Một quyền này của hắn không chút lưu tình, đem Lương Cửu Tiêu đánh đến đầu óc choáng váng. Lương Cửu Tiêu quay đầu đi, miệng đầy vị rỉ sắt, há mồm liền phun ra một đống bọt máu, lảo đảo hướng bên cạnh lui hai bước, mắt thấy Cảnh Thất định cho bên còn lại một quyền nữa, Lương Cửu Tiêu liập tức đưa hai tay che kín trên đầu.
Cảnh Thất chậm rãi thu hồi nắm tay. Lương Cửu Tiêu đợi một lúc lâu, lúc này mới buông tay xuống, ngơ ngác dùng tay sờ sờ cục u trên cằm mình, chỉ nghe Cảnh Thất từng chữ từng chữ chằn chặt hỏi rằng: “Lương Cửu Tiêu, ngươi có biết hai chữ ‘Lương tâm’ viết như thế nào không?”
Lời này hắn cũng muốn hỏi một người khác —— Cát Tường, ngươi có biết hai chữ ‘Lương tâm’ viết như thế nào không?
Lương Cửu Tiêu sửng sốt một lát, bỗng nhiên nhớ tới bản thân sau khi ăn một bạt tai xong, Chu Tử Thư lúc đó liền xanh trắng cả mặt mày, trong lòng chợt căng thẳng, lại lập tức bình tĩnh như cũ, cười nhẹ một tiếng, nói: “Vương gia, trước kia mọi người đều nói, cái ghế tựa kia là do xương trắng chống đỡ mà thành, ta khi ấy chỉ cho đó là mấy lời bịa đặt mà bọn nghệ nhân giang hồ thuận miệng nói ra, không nghĩ tới lại là sự thật”.
Trên mặt Cảnh Thất ngay cả nửa điểm dao động cũng không có.
Lương Cửu Tiêu hít một hơi thật sâu: “Vương gia, ta xin hỏi, lương tâm của ngươi để ở nơi nào?”
“Vứt chó ăn rồi”. Cảnh Thất thản nhiên nói.
Lương Cửu Tiêu đầu tiên là kinh ngạc mà nhìn hắn, sau đó bỗng nhiên cười rộ lên, tựa hồ vừa nghe thấy một chuyện thiên đại chê cười, thắt lưng đều gập cả xuống, chính là tiếng cười kia càng ngày càng giống tiếng khóc: “Vương gia… Vương gia thật đúng là người đệ nhất thẳng thắng trên đời này”.
Cảnh Thất không để ý tới bộ dáng điên điên khùng khùng này của gã, chỉ nhẹ nhàng nói: “Cửu Tiêu, nếu ngươi điều khiển một chiếc đại mã xa, bên trong còn có bảy tám người, bất chợt ngựa nổi điên, cứ nhằm hướng huyền nhai mà phóng thẳng, lúc đó cho dù là thần tiên cũng cứu không được, vào thời khắc ấy, bên cạnh lại xuất hiện một lối rẽ, ngươi chỉ cần ngoặt vào mà đi, bảy tám người kia liền không phải chịu chết”.
.
Lương Cửu Tiêu không hiểu được ý tứ của hắn, nhưng dù sao tận sâu trong xương cốt vẫn còn chút kính sợ đối với Cảnh Thất, liền không kìm lòng nổi mà ngưng cười lắng nghe, chỉ thấy hắn nói tiếp: “Chính là trên lối ngoặt nọ có một hài tử né không kịp mã xa, ngươi nếu điều khiển mã xa chạy theo hướng đó, nó nhất định phải chết, vậy, ngươi sẽ làm như thế nào?”
Lương Cửu Tiêu há hốc mồm, không thể thốt ra lời nào.
Mục quang Cảnh Thất vẫn gắt gao quấn lấy gã, từng bước ép sát: “Ngươi là để bảy tám người đó phải chết, hay là chuyển hướng mã xa đây?”
Lương Cửu Tiêu ách nhiên một lúc lâu, nói: “Ta… Ta thà rằng chính mình phải chết”.
Cảnh Thất cười, nói: “Ngươi? Ngươi nhưng chết không được”.
Lưng Lương Cửu Tiêu áp sát vào bức tường, một lúc lâu sau, mới từ từ trượt xuống, đặt mông ngồi dưới đất, cúi đầu, đáp: “Ta… chuyển hướng”.
Cảnh Thất lại bình bình thản thản mà nói tiếp: “Hảo, ngươi chuyển hướng. Vẫn là mã xa kia, vẫn là bảy tám người xắp sắp rơi xuống huyền nhai kia, nếu lúc này ngươi ở bên cạnh, bị điểm trụ huyệt Hoàn Khiêu, hai chân không thể di động, chỉ có thể mắt mở trừng trừng mà nhìn hết thảy, đúng lúc này có một người đi ngang qua con đường đó, ngươi biết chắc hắn là người tốt, nhưng ngươi còn biết, nếu đem hắn ném xuống, liền có thể ngừng lại con ngựa điên kia, cứu bảy tám người kia, ngươi có ném không?”
Lương Cửu Tiêu mao cốt tủng nhiên mà ngẩng đầu nhìn hắn: “Cái gì?”
Cảnh Thất gật đầu nói: “Đúng rồi, ngươi mới vừa rồi chọn chuyển hướng, quyết định đổi một mạng người để cứu lấy tất cả mạng của mọi người trên xe, vì thế lúc này, ngươi cũng có thể đem hắn ném xuống…”
Lương Cửu Tiêu lớn tiếng nói: “Ngài nói bậy bạ gì đó? ! Ta như thế nào cũng sẽ không dưng vô cớ đi… đi giết người tốt?”
Trên mặt Cảnh Thất lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, khiến cho gương mặt tuấn tú ôn hòa Lương Cửu Tiêu quen nhìn trở nên khắc nghiệt đến lạ, chỉ nghe hắn chậm rãi nói: “Ngươi điều khiển mã xa, khi chỉ có thể chọn một con đường, ngươi chuyển hướng, dùng một mệnh đổi bảy tám mệnh người, ngươi nói ngươi bất đắc dĩ, chính là lúc bảo ngươi đi giết người, ngươi lại tình nguyện nhìn những người này phải chết, cũng không muốn ô uế tay ngươi. Hảo, hảo, hảo —— ”
Hắn liên tiếp nói ra ba chữ “Hảo”, cười lạnh thành tiếng: “Hảo cho một Lương đại hiệp đại nghĩa lẫm liệt, một Lương đại hiệp vì nước vì dân, một Lương đại hiệp cao thượng hơn người!”
Nói xong xoay người bước đi, giống như ngay cả nhìn cũng lười nhìn Lương Cửu Tiêu lấy một cái.
Lương Cửu Tiêu nhìn bóng lưng của hắn, ngốc nghếch ngồi dưới đất.
Cảnh Thất bước qua chỗ rẽ, gặp Chu Tử Thư đơn cô chiếc bóng mà đứng ở nơi đó, liền thở dài, vươn tay vỗ vỗ trên bả vai hắn, Chu Tử Thư cười khổ một chút, bắt lấy tay Cảnh Thất, nghiêm nghị nói: “Sau này… Ta mời ngươi uống rượu”.
Cảnh Thất lắc đầu: “Là ta thiếu ngươi”.
Chu Tử Thư nhẹ nhàng nói: “Cùng ngươi có quan hệ gì đâu chứ, Vương gia, ngươi cũng không phải thần tiên, ngươi chẳng phải cũng chỉ là một người bình thường thôi sao”.
Cảnh Thất trong lòng chấn động, một lúc lâu sau, mới cười khổ: “Là người, chính là ăn cơm như người, lại không thế nào hành sự như người, thôi —— ngươi bảo trọng”.
Hắn lặng yên rời đi, cửa tù mở toang nhưng chẳng ai nhớ phải đóng lại, Lương Cửu Tiêu ngồi ở bên trong bao lâu, Chu Tử Thư cũng đứng ở bên ngoài bấy lâu.
Thẳng đến sáng sớm ngày thứ hai, Lương Cửu Tiêu mới chậm rãi lê từng bước ra ngoài, nhìn thấy Chu Tử Thư, một lúc thật lâu không nói lấy lời nào, mãi sau, mới khẽ gọi một tiếng: “Sư huynh…”
Chu Tử Thư nhắm mắt lại, cái gì cũng chưa hề nói, chính là dang rộng hai tay, đem cả người gã ôm vào trong ngực.
Nhân thế bộn bề, chẳng nên nghĩ sâu. Nghĩ sâu, tức là tự tìm khổ.
Có thể cầm một hồ rượu đục, làm một người mơ màng giữa kiếp phù sinh, là đại trí giả, cũng phải có đại phúc khí mới được.
Lương Cửu Tiêu như trầm mặc hẳn sau đoạn thời gian kia, những thứ gã tin tưởng chỉ trong phút chốc đã tan tành sạch sẽ, nhưng tốt xấu gì gã cũng ở trong trạng thái yên tĩnh. Chu Tử Thư cùng Cảnh Thất đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng giờ phút này họ cũng không còn tâm tư đâu mà để ý đến Lương Cửu Tiêu nữa —— Tây Bắc đã xảy ra chuyện lớn.
Tưởng Chinh mấy năm trước đã từng thượng tấu qua, Xuân thị Tây Bắc chính là mối nguy hại tiềm tàng, hiện giờ Tưởng Chinh đã chết, liền giống như nguyền rủa bắt đầu ứng nghiệm.
Đám người Triệu Chấn Thư ồn ào ngã ngựa, Xuân thị năm vừa rồi đều là một tay Triệu Chấn Thư chuẩn bị, mà khi Xuân thị chuẩn bị giáp năm, bộ tộc Ngốt Cách Lạt ở Tây Bắc mới giật mình phát hiện, các quan viên lo vụ Xuân thị đã được thay bằng một loạt gương mặt mới, không chỉ có thế, nhóm người này còn phi thường không biết điều.
Tây Bắc mới vừa bị tẩy trừ quá một phen, trước mắt vào thời điểm mấu chốt này, ai lại dám vi phạm pháp lệnh? Vì thế đối với lão bách tính Đại Khánh mà nói, sưu cao thuế nặng đã nhẹ đi nhiều, còn đối với bọn người Ngốt Cách Lạt, thì đa số giao dịch ngầm cùng tài lộ đã bị chặt đứt. Ngốt Cách Lạt dã tâm bừng bừng, lại thêm mấy năm nay xuất hiện một nhân vật vô cùng xuất chúng, là một đầu lĩnh tên Cách Tây, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, các chi của Man tộc Tây Bắc đã bị hắn thu phục đến thất thất bát bát. Địa bàn của hắn càng lúc càng lớn, quyền lợi càng lúc càng lớn, dã tâm tự nhiên cũng càng lúc càng lớn.
Mà rốt cục, thời cơ khiến cho dã tâm của hắn lớn mạnh hơn bao giờ hết đã tới rồi.
Đầu hạ năm đó, Tây Bắc báo nguy chuyện binh biến. Quan phòng (cửa khẩu) phía Bắc của Đại Khánh yên bình muốn hơn mấy trăm năm nay đột nhiên bị tập kích, thủ quân trên cơ bản đã bán giải giáp quy điền* liên tiếp bại tui, trong vòng một tháng thất thủ chín thành.
*Thành ngữ: ý nói quân đã không còn nhiều nhuệ khí chiến đấu, giải giáp quy điền – về nhà làm ruộng.
Lúc này, chính thật là thế sự đổi giời.
Hách Liên Bái biết phen này đã xảy ra chuyện lớn, mấy ngày liên tiếp thượng triều, kiên nhẫn vô cùng mà ngồi trên long ỷ, nghe văn thần võ tướng chẳng khác gì ngàn vạn con vịt chỉ biết gân cổ gào loạn lên, khiến buổi thượng triều thành một đống loạn thất bát tao.
Cảnh Thất trong lòng lại ẩn ẩn có tính toán riêng. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất