Thất Hữu Bất Trực

Chương 6

Trước Sau
Thái Dương uổng công chạy một chuyến, trong lòng thực buồn bực. Chờ Trương Gia cùng Lý Lập Bang vào công ty, liền chỉ còn lại một mình cậu vô công rồi nghề, lêu lổng đi dạo trên đường.

Đi một đoạn xa từ khu ngoại thành đến khu phố trung tâm, nếu cứ như vậy mà trở về thì cậu lại không cam lòng, lải cảm thấy thật ủy khuất. Thái Dương có một ưu điểm, khiến cho mẹ Thái Dương cũng phải lấy đó mà kiêu ngạo, đó là chỉ cần con người này cảm thấy mình ủy khuất liền thật đặc biệt yêu thương bản thân, chẳng ngại trơ trọi một thân một mình cũng phải chạy tới những chốn ăn uống nổi tiếng, vung tiền tuyệt đối không nương tay.

Loại tính cách này từng khiến cho cậu bị bạn gái kết giao hồi đại học tìm đủ cách châm biếm ghét bỏ, nói rằng cậu rõ ràng mang tác phong của con gái, mua sắm cho thỏa để an ủi bản thân.

Nhưng Thái Dương lại cho rằng chẳng làm sao cả.

Con trai đã đủ đáng thương rồi, phải nín nhịn không được khóc, cho dù khóc cũng không ai dỗ, nói không chừng còn muốn bị khinh thường, bị người ta châm chọc là đồ bạc nhược. Nếu không tự biết thương yêu bản thân, thì còn sống vì cái gì cơ chứ?

Vì thế Thái Dương mang theo túi laptop, đem hai nút áo trên cùng của chiếc áo sơ mi mở phanh ra, tóc bởi vì tối hôm qua vừa mới gội qua, sau khi rời giường chưa kịp chải chuốt lại, tung xòe bảy tám cọng lung tung một đống, như con mèo xù lông, kết hợp với khuôn mặt mịn màng xinh đẹp, đúng kiểu một mĩ thiếu niên chán đời.

Cậu chậm rãi lê bước trên phố phường thủ đô hối hả chật chội, trong lúc lơ đãng hấp dẫn được rất nhiều cái nhìn yêu thích của các dì các cô, mà ánh mắt thì lại thập phần chuyên chú quét qua mấy quán ăn vặt, cân nhắc nên ăn thứ gì để khao cho thể xác và tinh thần bị ủy khuất này.

Đi tới đi lui, đột nhiên trong không khí bay tới một trận hương nồng đượm, Thái Dương theo mùi hương tìm tới, phát hiện ra là một quán Tạc tương diện lâu đời. Suy nghĩ kỹ ra thì bản thân đến thủ đô đã lâu như vậy mà vẫn chưa có được ăn một chút Tạc tương diện chính hiệu, lập tức tự kêu oan vì bản thân mình, vậy nên lòng liền quyết định, sờ sờ mũi tiến vào bên trong.

Tạc tương diện: cho lên GG trans nó ra mỗi là món mì =.=. Nhưng nhìn phần image thì hình như là mì đỗ tương gì đó.

Nhưng chưa vào thì chưa biết, đi vào rồi liền giật cả mình, bên trong thế nhưng đã kín người hết chỗ!

Trong không gian nhỏ hẹp xếp bừa bộn mấy chiếc bàn ngồi bốn người nhẫy dầu mỡ, bên mỗi một chiếc bàn đều túm năm tụm ba người vùi đầu hì hụi ăn, hơi nóng hầm hập hun người đến muốn ngất. Như vậy còn chưa là gì, nhân viên phục vụ bên trong vừa vội vàng bưng mì cho khách hàng vừa không chút khách khí đem cậu đứng chặn ở lối đi hẹp đẩy sang một bên, suýt nữa đẩy cậu đến té ngã, sau đó mới nhớ ra, dùng giọng đặc Bắc Kinh xin lỗi, tiện thể hỏi cậu muốn ăn gì, rồi lại xin thứ lỗi vì đã không chiếu cố được nhiều.

Ngay lúc ấy, có một khách hàng bên cạnh ăn xong đứng dậy, không để ý đụng phải bát mì, bát mì liền đổ ngay xuống mặt đất cạnh cậu, toàn bộ nước dùng còn thừa bên trong bắn hết ra ngoài!

Thân thủ Thái Dương coi như nhanh nhẹn, lập tức nhảy về phía sau tránh thoát được trận tai nạn này. Thân thể cậu mềm dẻo linh hoạt, nhảy nhảy ra tận mặt tiền quán, vô ý lại đụng phải một người qua đường. Cậu vội vàng quay đầu lại giải thích, người kia lại chẳng buồn chửi rủa, vội vã tiếp tục chạy đi.

Thái Dương ở trong lòng khiển trách người này không lịch sự, cũng vì bản thân hôm nay vạn sự không thông mà cảm thán.

Cậu nghĩ nghĩ, rốt cục vẫn là chùn bước trước các tiệm bình dân chật ních, quyết định giả bộ thư sinh nho nhã một phen, đi vào một quán cafe trông rất được.

Cảnh vật trong quán cafe yên lặng tao nhã cùng với nhân viên phục vụ mỉm cười như thiên sứ cơ hồ lập tức khiến cho Thái Dương tìm lại được cảm giác được làm thượng đế ! Thật sự là thích thú vô cùng a!

Dù rằng một miếng bánh ngọt lớn như thể cho mèo ăn niêm yết giá đến hơn năm mươi RMB, nhưng Thái Dương vẫn là cảm thấy đáng giá! Rất đáng giá !

RMB: Nhân dân tệ

“Tiên sinh, ngài gọi một ly Cappuchino, một bánh kem thanh dâu, còn có một phần salad bít tết, phải không ạ?” Nhân viên phục vụ mặt mang nụ cười thực rõ ràng lưu loát lặp lại một lần nữa menu của Thái Dương. Thái Dương gật đầu tỏ vẻ xác định, sau đó liền vừa chờ vừa dựa vào trong sô pha mềm mại ngơ ngẩn, sau đó theo ý thức với tay vào trong túi tiền. . . . . . Thân thể nhất thời liền cứng ngắc .

Cậu đột nhiên phát hiện mình đã sai lầm rồi.

Cậu không nên gọi người qua đường bị đụng phải kia là bất lịch sự, mà lẽ ra phải tóm hắn lại đập cho một trận rồi lại lấy mông ngồi lên đầu hắn mà chửi rủa!



Mẹ nó đồ trộm vặt mắt mù, người đầy đường đầy chợ như vậy trộm ai không trộm lại trộm cái kẻ bần cùng như cậu đây!

Trên người cậu tổng cộng có hai cái túi, một bên để di động, một bên để ví tiền, hiện tại hai bên đều trống rỗng!

“Tiên sinh, sao vậy, ngài không thoải mái ư?” Nhân viên phục vụ bưng đồ Thái Dương gọi tới, nhìn thấy sắc mặt cậu không tốt, quan tâm hỏi han.

Thái Dương nhìn điểm tâm cùng bít tết bày trước mặt mình, một chút thèm ăn cũng không có, cậu trộm dùng mắt liếc liếc địa hình xung quanh một cái, trong lòng tưởng tượng cảnh bản thân phá cửa chạy như điên trên phố. . . . . .

Cuối cùng cậu chính là ngẩng đầu, mỉm cười với nhân viên phục vụ: “Xin hỏi nơi này có wifi không?” Nói xong, còn lấy laptop ra đặt lên bàn, biểu tình muốn bao nhiêu tao nhã có bấy nhiêu tao nhã, muốn bao nhiêu ung dung liền có bấy nhiêu ung dung.

“Có, ngài chờ một chút, tôi sẽ đi lấy tài khoản cùng mật mã cho ngài.” Nhân viên phục vụ thấy Thái Dương không việc gì, đặt đồ xuống rồi rời đi.

Thái Dương thở phào một hơi, lập tức mở laptop ra

Vậy mới nói, vào thời điểm mấu chốt vẫn là vợ yêu của cậu sẽ không phản bội cậu! Di động ví tiền vân vân cũng không đáng tin cậy, ở trên đường đụng phải một thằng trộm là liền dắt nhau bỏ theo người ta hết, vẫn là laptop của cậu là trung thành nhất.

Sau khi online Thái Dương trước tiên liền phi một cái mail gấp cung cấp một tin tức nóng hổi cho Lý Lập Bang cùng Trương Gia:

Anh bị trộm, không tiền không di động, ở cà phê x x chờ tính tiền, sự tình liên quan đến tính mạng, mau đến đi!

Sau khi gửi tin, cậu thoáng an tâm một chút, liền bắt đầu vừa ăn điểm tâm vừa lượn qua trang web ngân hàng cùng web di động thực hiện nghiệp vụ báo mất giấy tờ. Chính là tiến hành xong xuôi hết thảy rồi, cũng không thấy hai người Lý Lập Bang cùng Trương Gia hồi âm gì, Thái Dương lại bắt đầu phát hoảng. . . . . .

Không phải chứ, bình thường nhân duyên cậu kém đến như vậy sao? Mấy thằng đểu này thế nhưng nhẫn tâm nhìn cậu tự sinh tự diệt ư?

Thế là cậu đành mềm mỏng xuống, thay đổi cách thức gửi lại tin tức:

Huynh đệ hôm nay xúi quẩy, ở trên đường bị người trộm sạch, thân không xu nào, hiện tại bị giữ ở cà phê x x, mấy cậu nếu không đến cứu tớ, bọn họ sẽ đem tớ bán đi Thailand đó. . . . . .

Thấp thỏm bất an lại đợi một lát nữa, vẫn là không có chút động tĩnh.

Xét thấy hai tên khốn kia không thèm quan tâm Thái Dương sống chết thế nào thật sự là thấy chết không cứu, cậu bắt đầu hoài nghi bọn họ có phải gặp bất trắc gì hay không, tỷ như thang máy trục trặc bị nhốt chết ở trong thang máy, lên cầu thang bị trượt chân ngã chấn thương sọ não phải đưa đến bệnh viện cấp cứu vân vân. . . . . . ( uy! )

Vì thế liền đăng nhập MSN, QQ cùng blog, rốt cục thấy được một status của Lý Lập Bang, mới thông báo mười lăm phút trước:

WTF! Vì cái gì mà phải họp những hai tiếng! Ông đây đỡ không nổi . . . . . .

Hai mắt Thái Dương đăm đăm nhìn màn hình máy tính.

Hai giờ. . . . . .

Cậu cũng muốn chửi, vì cái gì a!

Kế tiếp phải làm sao giờ? Thái Dương liếc nhìn chỗ điểm tâm đã bị ăn một nửa cùng với bít tết, trong lòng bắt đầu sầu muộn, sớm biết như vậy. . . . . . Lúc nãy ăn dè sẻn thôi.



Tại quầy bar tiệm cafe, hai nữ phục vụ khe khẽ nói nhỏ.

Nhân viên A: “Này,cậu xem anh chàng ưa nhìn ngồi bên cửa sổ kìa, thật là đẹp a!”

Nhân viên B: “Đúng vậy, làn da còn đẹp hơn cả mình á! Ăn uống cũng nhã nhặn! Thật là rất có giáo dục nha.”

Nhân viên A: “Đúng đúng, còn chưa từng gặp qua khách hàng nào nhã nhặn như vậy! Cậu nhìn bộ dáng anh ấy ăn bít tết coi, giống như hận không thể xé thịt bò thành từng sợi một để ăn vậy. . . . . .”

Nhân viên B: “Tiệm chúng ta hôm nay sao may thế nhỉ, bỗng chốc có đến mấy anh đẹp trai đến liền! Hạnh phúc đến muốn khóc á.”

Nhân viên A: “Thật không tiền đồ! Bất quá bàn ở trong kia thật sự mỗi vị khách đều rất có khí chất a! Nghe cửa hàng trưởng nói nhóm người kia từ sáng sớm đã đến rồi, mỗi người đều mang theo một chiếc máy tính mặt mũi nghiêm túc, ngồi lỳ ở vách ngăn trong cùng, hình như là đang nghiên cứu chương trình gì đó.”

Nhân viên A: “Oa. . . . . . dân kỹ thuật là cuồng nhiệt nhất đó nha!”

Nhân viên B: “Bọn họ tổng cộng mới có năm sáu người, nhưng nghe nói đến giờ đã muốn uống không dưới bốn mươi tách cà phê rồi!”

Nhân viên A: “Thân thể quan trọng hơn a. . . . . .”

Nhân viên B: “Đúng vậy đó, làm người ta đau lòng muốn chết a. . . . . .”

Hai nàng mê zai đang tranh nhau xem ai thánh mẫu hơn ai, lại bị cửa hàng trưởng ho khan một tiếng cắt đứt.

“Bàn số 5 bên trong muốn tính tiền, một trong hai cô vào đi!”

Nhân viên A, B: “Em đi!”

Nói xong đồng thời liếc xéo đối phương một cái, cửa hàng trưởng đau đầu ôm trán: “Bỏ đi để tôi đi là được rồi!”

Bên này Thái Dương đã triển khai xé tước nhai nuốt chậm đến mức tận cùng, đột nhiên chợt nghe trong quán cafe yên lặng có chút động tĩnh, năm sáu anh chàng mặc tây trang màu đen vừa thấp giọng nói chuyện với nhau vừa từ trong vách ngăn tận cùng đi ra. Dù rằng ăn mặc chỉnh tề, nhưng cũng có thể thấy là không quá lịch lãm, tựa hồ để thoải mái mà cố ý nới cavat thật lỏng, tay áo sơ mi cũng không cài, tùy ý mở tung ra. Năm người đó rất trẻ trung, dáng người thẳng, đứng chung một chỗ khó mà không hấp dẫn ánh mắt người khác.

Nhưng thứ chân chính khiến cho Thái Dương chú ý chính là, mỗi người bọn họ đều cầm theo một chiếc notebook, nhìn model thì đều là kiểu dáng đơn giản bình thường nhất nhưng tốc độ xử lý siêu phàm thì đạt đến năm sao của chất lượng. Vừa nhìn chủ nhân liền biết là người trong giới, vì thế Thái Dương nhịn không được nhìn kỹ hơn, đột nhiên phát hiện trong đó hình như có một người rất quen mắt.

Người nọ trầm mặc cúi đầu, đang nói gì đó với một người đứng bên trái, thi thoảng lại gật đầu, song trên mặt vẫn không có biểu cảm gì. Chờ người nọ nói xong, hắn mới đáp lời vài câu, một người đeo kính bên phải lập tức lấy tập giấy nhớ nhanh chóng ghi chép.

Vừa làm một loạt hành động bọn họ vừa tiến ra bên ngoài, giống như đang tranh thủ thời gian. Khi ra đến cửa thì một người bước ra đầu tiên đã kịp bắt được hai chiếc taxi đứng chờ, mà ngay lúc ấy, người đang được vây ở trung gian kia giống như bị ánh mặt trời chói chang bên ngoài khiến cho khó chịu, hơi nghiêng đầu, khuôn mặt đường nét nghiêm nghị vừa vặn hướng về phía Thái Dương.

Thái Dương rốt cục thấy rõ diện mạo người nọ, không dám tin mở to hai mắt nhìn, bất chợt lệ nóng doanh tròng!

Cậu thề cả đời này chưa từng thấy người con trai nào đẹp đẽ hơn vậy, thậm chí còn rạng ngời hơn cả cậu!

Vậy nên vào một giây trước khi bọn họ đẩy cửa tiệm cafe rời đi, cậu vội vàng buông nĩa xuống kêu lớn chạy vội về phía người nọ : “Cố Văn Vũ! ! Đừng đi! ! !”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau