Chương 77
Thời điểm Quách Minh Viễn ngồi trên máy bay, đột nhiên nhớ tới tấm ảnh chụp hôm cùng Thái Dương thu dọn đồ đạc tìm thấy vì cái gì nhìn quen mắt như vậy.
Nếu anh nhớ không nhầm, trong những người anh quen, có một người trong đó hình nền máy tính quanh năm không đổi, thủy chung vẫn duy trì một tấm hình quỷ dị mù mịt. Hơn nữa bất luận ai nảy sinh nghi vấn, chủ nhân máy tính sẽ đều vô tội mà chớp chớp đôi măt dài nhỏ, sau đó đáp lại bằng nụ cười biến thái mà quỷ mị, người nhìn thấy hận không thể tự chọc mù hai mắt. Bất quá Quách Minh Viễn cảm thấy, suy xét đến hành vi tồi tệ cùng tâm tính tiểu nhân chi ly tính toán của người này, cho đến tận bây giờ, có lẽ cũng chỉ có mình anh lộ vẻ nghi ngờ đối với cái hình nền khác người của người này.
Tuy Quách Minh Viễn cả vạn lần cũng không muốn thừa nhận, nhưng lúc này cầm trong tay tấm hình đột nhiên xuất hiện, anh không thể không đối mặt với một sự thật:
Bóng quỷ trắng trên hình nền, đúng là bóng lưng chính anh mặc sơ mi trắng trong tấm ảnh trên tay bị zoom lên vô hạn sau khi được cắt riêng ra. Bởi vì ảnh chụp chỉ có một màu trắng, bóng dáng phóng đại vô hạn phi thường không rõ ràng, khiến người ta có một cảm giác mông lung mờ ảo không giống người sống, trắng lóa chiếm cứ cả màn hình.
Tưởng tượng đến trước kia mỗi lần đi qua văn phòng người đó, đều nhìn thấy hắn chống cằm đối diện hình nền máy tính bộ dáng phong tao hạ lưu, Quách Minh Viễn liền nhịn không được nổi da gà một trận. Hơn nữa Quách Minh Viễn thập phần xác định, từ khi anh quen người này, hình nền của hắn chưa từng thay đổi, đến tận thời điểm hai tháng trước anh từ chức tại Thiên Độ cũng đều không có thay đổi. Nói cách khác, ảnh chụp của anh bị một gã biến thái mỗi ngày nhìn chằm chằm, hơn nữa lại còn nhìn hết năm sáu năm!
Cái đệt...... chuyện này quả thực quá mức dọa người! Ai biết thời điểm tên biến thái kia nhìn ảnh chụp của anh, trong đầu óc dơ bẩn xấu xa đó là suy nghĩ cái gì!
Quách Minh Viễn nháy mắt cảm thấy lông tơ sau gáy đều dựng thẳng lên! Mà tựa hồ muốn thêm một liều thuốc mạnh nữa cho tâm tình kinh hãi lúc này của anh, di động của anh lúc này lại rung lên, vẫn là dãy số gửi tin chúc mừng Giáng Sinh cho anh lần trước. Lần này nội dung tin nhắn là:
Hẹn gặp lại, bảo bối, mỗi lần tự sướng sẽ đều nhớ đến kưng.
Quách Minh Viễn:......
Nhanh chóng đem tin nhắn xóa khỏi di động tắt máy, tựa hồ như sợ có thứ gì đó sẽ thuận theo tín hiệu di động leo lên máy bay. Điều may mắn duy nhất lúc này của Quách Minh Viễn chính là, anh rốt cục trước khi phát hiện ra bí mật này đã rời khỏi nơi đây, rời xa gã biến thái, ngăn trở ở giữa là Thái Bình Dương mênh mông tuyệt đẹp đến rơi lệ. Từ nay về sau một người một phương, nước giếng không phạm nước sông.
......
Thời điểm đám người Thái Dương tiễn bước Quách Minh Viễn từ đại sảnh sân bay đi ra ngoài, đáy lòng nhiều ít đều có một chút thương cảm, tuy rằng hiện tại internet phát triển, chỉ cần không chui rúc vào cái chốn chim không đẻ trứng nào, thì ở bất cứ ngõ ngách nào trên địa cầu này cũng sẽ không trở ngại sự liên lạc của mọi người. Nhưng cùng Quách sư huynh ở chung sớm chiều gần một năm, cho dù là dây thần kinh tình cảm của đám con trai có phần thô ráp, song chung quy vẫn có điểm khó chịu. Nhất là đối với ba người Thái Dương, Lý Lập Bang cùng Trương Gia mà nói, thuở còn bỡ ngỡ tới đế đô khi trước, là Quách sư huynh đã an bài cuộc sống sinh hoạt lúc ban đầu cho bọn họ, hơn nữa ở trong Thiên Độ cũng chiếu cố bọn họ không ít. Phần cảm tình dìu dắt này, vô luận như thế nào cũng muốn ghi nhớ trong lòng.
“Ai, không biết sư huynh đi lần này, phải bao lâu mới có thể trở về đây!” Lý Lập Bang cảm thán, “Tớ sao cứ cảm thấy nhìn tư thế kia của anh ấy, giống như hận không thể suốt đời chết già ở trong trường học vậy chứ? Sẽ không trực tiếp lưu lại bên đó chứ?”
“Nói thế là không được, trình độ tổng thể ngành IT trong nước dù sao so với nước ngoài kém hơn rất nhiều, hơn nữa loại chênh lệch này càng lên cao lại càng rõ ràng.” Trương Gia nói.
“Không yêu nước a......” Lý Lập Bang lắc đầu, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Kỳ thật tớ cảm thấy cũng không chắc chắn đâu, ” Thái Dương nói tiếp nói, “Tuy rằng kỹ thuật ta so ra kém nước ngoài, nhưng quốc nội lại thắng ở phát triển không gian rộng lớn, hơn nữa so ra lại có nhiều cơ hội hơn. Bất quá chờ Quách sư huynh đến khi học thành trở về, chỉ e cái miếu nhỏ Thiên Độ này cũng không thể chứa được nữa.”
“Thế thì khác quái gì, đến lúc đó vào công ty nước ngoài, còn không phải thành làm công cho người ngoại quốc hay sao?” Lý Lập Bang khinh thường.
Trương Gia nhìn Lý Lập Bang liếc mắt một cái, “Đừng bi quan như vậy, mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, chuyện ngày sau ai nói chính xác được. Có ngày mình bảo cậu rằng mình đặc biệt coi trọng xưởng di động sơn trại nhà cậu thì thế nào?”
Hà Đông, Hà Tây: thế nào mà Tung Của lại có mấy tỉnh tên giống bên mình thế nhỉ?
Lý Lập Bang biết Trương Gia lại cố tình sỉ nhục hắn, vừa muốn mắng chửi người, ai ngờ lúc này Cố Văn Vũ một mực im thin thít bên cạnh cư nhiên cũng mở miệng, nhưng lại thực nghiêm túc: “Ừ, tôi cũng rất coi trọng.”
Mọi người đều kinh ngạc, phải biết rằng, Cố Văn Vũ ngoại trừ Thái Dương, bình thường kỳ thật rất ít chủ động nói chuyện với bọn họ, luôn giữ yên lặng nhạt nhòa tồn tại ở bên cạnh. Cho nên lúc ban đầu mới bị Thái Dương chụp cho danh hiệu “Muộn Du Bình”, Lý Lập Bang vì thế còn cực bất mãn một trận, cảm thấy Thái Dương đây là bôi nhọ thần tượng trong lòng hắn.
“Ý? Cố Văn Vũ, cậu không phải từ trước đến nay đều cùng Thái Dương câu kết làm việc xấu hay sao? Sao lúc này lại thông đồng với Trương Gia thế?”
Cố Văn Vũ trầm mặc, lại không nói gì nữa.
Thái Dương đang nhìn nhìn Trương Gia cùng Cố Văn Vũ, nghĩ nghĩ, cũng gật đầu nói: “Kỳ thật lời Cố Văn Vũ nói rất có đạo lý. Cẩn thận ngẫm lại, quang cảnh thương hiệu di động độc quyền Trung Quốc ta hiện giờ thật sự có thể nói thập phần thảm đạm. Mấy năm trước, di động TCL gì đó còn có thể miễn cưỡng nhắc đến trên thị trường. Nhưng hiện tại cậu nhìn coi, khắp thế giới nhìn qua đều là Apple, HTC, NOKIA, mấy ông trùm lớn cơ hồ lũng đoạn cả thị trường di động, di động Trung Quốc cơ hồ không có không gian sinh tồn. Hơn nữa mấy thương hiệu hơi có chút danh tiếng, đều là lập nghiệp từ những mảng khác, di động chính là sản nghiệp phụ sau này, không giống thương hiệu nổi tiếng nước ngoài, đều là chuyên nghiệp sản xuất di động mà thành danh. Cậu không phải vẫn luôn coi khinh xưởng sơn trại di động nhà cậu sao? Nếu dây chuyền sản xuất hoàn thiện, cũng có cơ cấu nghiên cứu hoàn chỉnh của bản thân, vì cái gì không thử tự phát triển thương hiệu của riêng mình chứ? Nói không chừng sẽ có cục diện khác hẳn ấy chứ!”
Lý Lập Bang sửng sốt, bất quá rất nhanh liền trào phúng nói: “Thôi đi, nói ai vậy chứ a? Còn thương hiệu độc quyền, nào có dễ dàng như vậy? Cậu tưởng hiện tại chỉ thị trường Trung Quốc bị phân chia hay sao? Các quốc gia khác cũng thế mà thôi! Nhất là Apple, cả địa cầu đều sắp bị nó chiếm lĩnh hết! Mấy thương hiệu ít nhiều có nền tảng cũng đều bám không nổi lên đùi người ta, bằng cái xưởng nát của bố tớ, lại còn muốn bỗng nhiên nổi tiếng sao? Sớm thôi mộng mơ đi các ngài ạ!”
Lý Lập Bang nói xong, ba người khác cũng không có lời nào phản bác, đều cúi đầu đi đường.
Cho nên nói, khoảng cách giữa lý tưởng cùng sự thật a, là một cái vực sâu không thể vượt qua được! Thường thường là tôi ở bờ này, cậu ở bến kia, khuyết thiếu chính là, một cái vé tàu nho nhỏ......
“Cho nên nói, thượng đế thực công bằng nha.” Thái Dương cuối cùng tổng kết, “Nếu không thế nào lại sớm triệu đồng chí Jobs lên thiên đường như vậy chứ? Ngài ấy là không đành lòng trơ mắt nhìn thấy nhiều xưởng di động trên nhân gian đóng cửa như vậy a!”
“Cái gì mà thượng đế a, đồng chí Jobs người ta chính là phật gia đệ tử, đừng nói bừa được không?” Lý Lập Bang nói.
“Bất quá quả thật quá đáng tiếc, thật sự là mất khi còn trẻ quá, ai biết nếu ông ấy tiếp tục còn sống, sẽ mang đến cho ngành công nghiệp điện tử thông tin những thúc đẩy nào nữa đây?” Trương Gia vẫn thực sùng bái Steve Jobs, nghe đến đó không khỏi thổn thức, “Ai, như thế nào lại đi sớm như vậy chứ?”
“Ừm, có lẽ là bởi vì thượng đế cũng muốn dùng Apple.” Cố Văn Vũ vẫn luôn im hơi lặng tiếng bình tĩnh nói.
Trương Gia, Lý Lập Bang, Thái Dương: “......”
Đến tận đây, bạn học Trương Gia cùng Lý Lập Bang vốn dĩ không biết gì rốt cục lần đầu tiên lĩnh hội sự hài hước thâm nho của Cố Văn Vũ đại thần.
Mấy người vừa nói chuyện phiếm vừa chậm rãi ra khỏi sân bay. Để thuận tiện tiễn đưa Quách Minh Viễn, bọn họ là lái xe đến, lúc này đang đi về phía bãi đỗ xe.
Trong đống ô tô đỗ chi chít thật vất vả mới tìm được chiếc Excelle không bắt mắt kia của Quách Minh Viễn, ánh mắt Thái Dương lơ đãng quét sang bên cạnh, sau đó thân thể nháy mắt liền cứng lại! Im lìm đóng đinh tại chỗ. Mấy người khác nhận thấy được sự khác thường của cậu, cũng theo ánh mắt cậu nhìn qua, sắc mặt đều trầm xuống. Đặc biệt là Cố Văn Vũ, trên người nháy mắt mở tung trận lãnh khí cơ hồ có thể đem người bên cạnh đông chết.
Liền thấy cách chiếc Excelle không xa, đỗ một chiếc Porsche thời trang. Vừa vặn đêm khuya, thân xe màu lam ngọc thạch dưới ánh đèn siêu cường ở bãi đỗ xe lộ thiên chiếu rọi mơ hồ ánh sáng lưu động nhu hòa lộng lẫy, rõ ràng là của gã phó giám đốc Thiên Độ thối tha Hạ Thần Đông, lúc này mặc một thân thường phục màu xám, đang dựa xe cúi đầu yên lặng hút thuốc, từ mặt nghiêng xem chừng lại có chút chán nản.
Đại khái là nghe được động tĩnh, Hạ Thần Đông ngẩng đầu nhìn thoáng về hướng bọn Thái Dương, lông mày hơi nhướn lên, cười vẫy tay với bọn họ: “Hey, khéo quá nha!” Sau đó ánh mắt lại dời về phía Thái Dương, nheo đôi mắt dài nhỏ nói: “Nha, lâu rồi không gặp, vẫn còn nhớ rõ cái lần chúng ta gặp nhau......”
“Phó giám đốc, nguyên lai ngài hôm nay cũng đưa tiễn bằng hữu sao?” Trương Gia nhanh chóng trước khi Hạ Thần Đông tiếp tục nói mấy câu ghê tởm gì đó chặn lời hắn. Thứ nhất cậu còn muốn ở lại Thiên Độ, chẳng muốn không nể mặt Hạ Thần Đông, thứ hai cậu đã cảm giác được cảm xúc của Thái Dương cùng Cố Văn Vũ đang dần không khống chế nổi, chỉ e lại làm loạn ra chuyện khó coi gì, cật lực nghĩ muốn khống chế tình hình.
“Đúng vậy.” Hạ Thần Đông nhún nhún vai, ngập tràn ý cười liếc Thái Dương một cái, lắc lắc đầu chép miệng hai tiếng, “Thật là, vì cái gì lại muốn rời đi chứ? Thế giới bên ngoài có gì hay đâu? Công ty nhỏ đáng yêu kia của các cậu gần đây hình như phát kiến ra được một phần mềm thú vị hả? Nghe nói vẫn đang tìm nhà hợp tác? Hẳn là vẫn chưa tìm được nhỉ......”
Hạ Thần Đông thong dong nói châm chọc đến tận chốn nào, nắm tay của Lý Lập Bang xiết đến vang răng rắc, lại bị Trương Gia gắt gao đè lại. Nhưng mà, cuối cùng ngoài dự kiến của mọi người chính là, một trận gió nhanh chóng xẹt qua, người thứ nhất xông lên liều mạng cho Hạ Thần Đông một quyền, lại là Thái Dương!
Một tiếng vang thật mạnh, Hạ Thần Đông bị một quyền của Thái Dương đánh vào mặt, đầu quay đi chỗ khác.
Đôi mắt Thái Dương hồng hồng, nhào đến còn muốn đánh, lại bị Cố Văn Vũ tiến lên giữ chặt.
Hạ Thần Đông đem khuôn mặt chậm rãi xoay chuyển lại, trên khuôn mặt đẹp đẽ lập tức sưng lên. Bất quá hắn chẳng những không giận dữ, ngược lại nhẹ giọng cười váng lên, vừa nhẹ nhàng xoa mặt vừa không nhanh không chậm nói: “Ai, cậu bé, nóng nảy như thế là không hay đâu. Sao không cẩn thận cân nhắc chút, bản thân có lập trường gì mà đánh tôi chứ? Lúc trước chính là đôi bên tình nguyện, ai bức ép cậu đâu.”
“Thúi lắm! Sự kiện lúc trước, nhà ngươi có dám nói không ở sau lưng giở trò không?”
“Ể? Chuyện này không phải rõ ràng rồi sao? Tôi còn tưởng rằng cậu đã sớm biết rồi chứ!” Hạ Thần Đông vô tội nói, “Chính là bất kể cậu có biết hay không, cuối cùng vẫn không phải là chẳng biết làm sao, phải đáp ứng với tôi...... ừm..... cùng qua một đêm ư? Xét từ góc độ kết quả, có khác nhau gì đâu.”
Thái Dương bị gã phó giám đốc biến thái làm tức giận đến thiếu chút nữa nghẹn khí, hận không thể cho thêm một cú nữa vào bên mặt kia của hắn, nhưng Cố Văn Vũ gắt gao ôm lấy thắt lưng cậu, không cho cậu nhào qua. Vì thế cậu hổn hển quay đầu trừng Cố Văn Vũ, song Cố Văn Vũ chính là thần sắc lạnh nhạt mà đem nắm đấm nhe nhanh múa vuốt của cậu chặn lại, nắm ở trong tay, sau đó thực nghiêm túc thấp giọng hỏi câu: “Đánh có đau không?”
Thái Dương: “......”
Hạ Thần Đông: “......”
Trong lòng gã hồ ly bị đánh sưng mặt đột nhiên ê ẩm.
Cố Văn Vũ đem Thái Dương đẩy ra sau mình, đi lên phía trước, yên lặng liếc nhìn vô số tàn thuốc xếp đống dưới chân Hạ Thần Đông, hơi hơi nhíu mày, khi hắn nâng mắt lên đối diện cùng Hạ Thần Đông, trong ánh mắt lại mang một tia sáng tỏ.
Cố Văn Vũ: “Máy bay đã đi rồi.”
Hạ Thần Đông: “?”
Cố Văn Vũ: “Người đã đi rồi, sẽ không trở về đâu.”
Hạ Thần Đông: “......”
Cố Văn Vũ: “Bởi vì không còn gì đáng giá để lưu luyến cả.”
Hạ Thần Đông: “............”
Cố Văn Vũ: “Cũng có khả năng, là có điều gì đó, làm cho bọn họ e sợ mà trốn tránh.”
Hạ Thần Đông: “..................”
Nói xong câu đó, Cố Văn Vũ liền kéo Thái Dương lên chiếc Excelle của Quách Minh Viễn, Trương Gia cùng Lý Lập Bang có chút xấu hổ qua loa gật đầu với Hạ Thần Đông, cũng leo lên theo. Cuối cùng chỉ để lại một mình Hạ Thần Đông, giữa ngón tay kẹp đầu thuốc lá ngơ ngẩn đứng tại chỗ.
Viên quản lý bãi đỗ xe tránh ở một bên xem chừng hồi lâu, rốt cục cố lấy dũng khí đi lên, nhát gan nói: “Tiên tiên tiên sinh...... chỗ này của chúng tôi...... Không thể hút thuốc...... sẽ...... sẽ phạt tiền đó......”
Hạ Thần Đông xoay người, mặt không chút thay đổi liếc nhìn viên quản lý một cái, từ ví tiền rút ra mấy tờ giấy bạc đưa cho hắn, sau đó lên xe mình.
Hắn không nhúc nhích ngồi thật lâu trong xe.
Viên quản lý thập phần khẩn trương, sợ vị tiên sinh thoạt nhìn đầu óc không bình thường này sẽ làm ra hành động nguy hiểm gì, nắm chặt bộ đàm, sẵn sàng chuẩn bị gọi an ninh. Bất quá cuối cùng, hắn chính là kinh ngạc nhìn thấy Hạ Thần Đông đột nhiên ngồi sau tay lái mỉm cười quỷ dị, giống như tâm tình đột nhiên trở nên rất tốt.
Trong chiếc Porsche màu lam, Hạ Thần Đông qua kính chiếu hậu sờ sờ bên mặt bị đánh sưng phồng, cảm thán lẩm bẩm: “Ha ha, bị người đánh một cái, quả nhiên tâm tình tốt hơn rất nhiều rồi......”
Nếu anh nhớ không nhầm, trong những người anh quen, có một người trong đó hình nền máy tính quanh năm không đổi, thủy chung vẫn duy trì một tấm hình quỷ dị mù mịt. Hơn nữa bất luận ai nảy sinh nghi vấn, chủ nhân máy tính sẽ đều vô tội mà chớp chớp đôi măt dài nhỏ, sau đó đáp lại bằng nụ cười biến thái mà quỷ mị, người nhìn thấy hận không thể tự chọc mù hai mắt. Bất quá Quách Minh Viễn cảm thấy, suy xét đến hành vi tồi tệ cùng tâm tính tiểu nhân chi ly tính toán của người này, cho đến tận bây giờ, có lẽ cũng chỉ có mình anh lộ vẻ nghi ngờ đối với cái hình nền khác người của người này.
Tuy Quách Minh Viễn cả vạn lần cũng không muốn thừa nhận, nhưng lúc này cầm trong tay tấm hình đột nhiên xuất hiện, anh không thể không đối mặt với một sự thật:
Bóng quỷ trắng trên hình nền, đúng là bóng lưng chính anh mặc sơ mi trắng trong tấm ảnh trên tay bị zoom lên vô hạn sau khi được cắt riêng ra. Bởi vì ảnh chụp chỉ có một màu trắng, bóng dáng phóng đại vô hạn phi thường không rõ ràng, khiến người ta có một cảm giác mông lung mờ ảo không giống người sống, trắng lóa chiếm cứ cả màn hình.
Tưởng tượng đến trước kia mỗi lần đi qua văn phòng người đó, đều nhìn thấy hắn chống cằm đối diện hình nền máy tính bộ dáng phong tao hạ lưu, Quách Minh Viễn liền nhịn không được nổi da gà một trận. Hơn nữa Quách Minh Viễn thập phần xác định, từ khi anh quen người này, hình nền của hắn chưa từng thay đổi, đến tận thời điểm hai tháng trước anh từ chức tại Thiên Độ cũng đều không có thay đổi. Nói cách khác, ảnh chụp của anh bị một gã biến thái mỗi ngày nhìn chằm chằm, hơn nữa lại còn nhìn hết năm sáu năm!
Cái đệt...... chuyện này quả thực quá mức dọa người! Ai biết thời điểm tên biến thái kia nhìn ảnh chụp của anh, trong đầu óc dơ bẩn xấu xa đó là suy nghĩ cái gì!
Quách Minh Viễn nháy mắt cảm thấy lông tơ sau gáy đều dựng thẳng lên! Mà tựa hồ muốn thêm một liều thuốc mạnh nữa cho tâm tình kinh hãi lúc này của anh, di động của anh lúc này lại rung lên, vẫn là dãy số gửi tin chúc mừng Giáng Sinh cho anh lần trước. Lần này nội dung tin nhắn là:
Hẹn gặp lại, bảo bối, mỗi lần tự sướng sẽ đều nhớ đến kưng.
Quách Minh Viễn:......
Nhanh chóng đem tin nhắn xóa khỏi di động tắt máy, tựa hồ như sợ có thứ gì đó sẽ thuận theo tín hiệu di động leo lên máy bay. Điều may mắn duy nhất lúc này của Quách Minh Viễn chính là, anh rốt cục trước khi phát hiện ra bí mật này đã rời khỏi nơi đây, rời xa gã biến thái, ngăn trở ở giữa là Thái Bình Dương mênh mông tuyệt đẹp đến rơi lệ. Từ nay về sau một người một phương, nước giếng không phạm nước sông.
......
Thời điểm đám người Thái Dương tiễn bước Quách Minh Viễn từ đại sảnh sân bay đi ra ngoài, đáy lòng nhiều ít đều có một chút thương cảm, tuy rằng hiện tại internet phát triển, chỉ cần không chui rúc vào cái chốn chim không đẻ trứng nào, thì ở bất cứ ngõ ngách nào trên địa cầu này cũng sẽ không trở ngại sự liên lạc của mọi người. Nhưng cùng Quách sư huynh ở chung sớm chiều gần một năm, cho dù là dây thần kinh tình cảm của đám con trai có phần thô ráp, song chung quy vẫn có điểm khó chịu. Nhất là đối với ba người Thái Dương, Lý Lập Bang cùng Trương Gia mà nói, thuở còn bỡ ngỡ tới đế đô khi trước, là Quách sư huynh đã an bài cuộc sống sinh hoạt lúc ban đầu cho bọn họ, hơn nữa ở trong Thiên Độ cũng chiếu cố bọn họ không ít. Phần cảm tình dìu dắt này, vô luận như thế nào cũng muốn ghi nhớ trong lòng.
“Ai, không biết sư huynh đi lần này, phải bao lâu mới có thể trở về đây!” Lý Lập Bang cảm thán, “Tớ sao cứ cảm thấy nhìn tư thế kia của anh ấy, giống như hận không thể suốt đời chết già ở trong trường học vậy chứ? Sẽ không trực tiếp lưu lại bên đó chứ?”
“Nói thế là không được, trình độ tổng thể ngành IT trong nước dù sao so với nước ngoài kém hơn rất nhiều, hơn nữa loại chênh lệch này càng lên cao lại càng rõ ràng.” Trương Gia nói.
“Không yêu nước a......” Lý Lập Bang lắc đầu, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Kỳ thật tớ cảm thấy cũng không chắc chắn đâu, ” Thái Dương nói tiếp nói, “Tuy rằng kỹ thuật ta so ra kém nước ngoài, nhưng quốc nội lại thắng ở phát triển không gian rộng lớn, hơn nữa so ra lại có nhiều cơ hội hơn. Bất quá chờ Quách sư huynh đến khi học thành trở về, chỉ e cái miếu nhỏ Thiên Độ này cũng không thể chứa được nữa.”
“Thế thì khác quái gì, đến lúc đó vào công ty nước ngoài, còn không phải thành làm công cho người ngoại quốc hay sao?” Lý Lập Bang khinh thường.
Trương Gia nhìn Lý Lập Bang liếc mắt một cái, “Đừng bi quan như vậy, mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, chuyện ngày sau ai nói chính xác được. Có ngày mình bảo cậu rằng mình đặc biệt coi trọng xưởng di động sơn trại nhà cậu thì thế nào?”
Hà Đông, Hà Tây: thế nào mà Tung Của lại có mấy tỉnh tên giống bên mình thế nhỉ?
Lý Lập Bang biết Trương Gia lại cố tình sỉ nhục hắn, vừa muốn mắng chửi người, ai ngờ lúc này Cố Văn Vũ một mực im thin thít bên cạnh cư nhiên cũng mở miệng, nhưng lại thực nghiêm túc: “Ừ, tôi cũng rất coi trọng.”
Mọi người đều kinh ngạc, phải biết rằng, Cố Văn Vũ ngoại trừ Thái Dương, bình thường kỳ thật rất ít chủ động nói chuyện với bọn họ, luôn giữ yên lặng nhạt nhòa tồn tại ở bên cạnh. Cho nên lúc ban đầu mới bị Thái Dương chụp cho danh hiệu “Muộn Du Bình”, Lý Lập Bang vì thế còn cực bất mãn một trận, cảm thấy Thái Dương đây là bôi nhọ thần tượng trong lòng hắn.
“Ý? Cố Văn Vũ, cậu không phải từ trước đến nay đều cùng Thái Dương câu kết làm việc xấu hay sao? Sao lúc này lại thông đồng với Trương Gia thế?”
Cố Văn Vũ trầm mặc, lại không nói gì nữa.
Thái Dương đang nhìn nhìn Trương Gia cùng Cố Văn Vũ, nghĩ nghĩ, cũng gật đầu nói: “Kỳ thật lời Cố Văn Vũ nói rất có đạo lý. Cẩn thận ngẫm lại, quang cảnh thương hiệu di động độc quyền Trung Quốc ta hiện giờ thật sự có thể nói thập phần thảm đạm. Mấy năm trước, di động TCL gì đó còn có thể miễn cưỡng nhắc đến trên thị trường. Nhưng hiện tại cậu nhìn coi, khắp thế giới nhìn qua đều là Apple, HTC, NOKIA, mấy ông trùm lớn cơ hồ lũng đoạn cả thị trường di động, di động Trung Quốc cơ hồ không có không gian sinh tồn. Hơn nữa mấy thương hiệu hơi có chút danh tiếng, đều là lập nghiệp từ những mảng khác, di động chính là sản nghiệp phụ sau này, không giống thương hiệu nổi tiếng nước ngoài, đều là chuyên nghiệp sản xuất di động mà thành danh. Cậu không phải vẫn luôn coi khinh xưởng sơn trại di động nhà cậu sao? Nếu dây chuyền sản xuất hoàn thiện, cũng có cơ cấu nghiên cứu hoàn chỉnh của bản thân, vì cái gì không thử tự phát triển thương hiệu của riêng mình chứ? Nói không chừng sẽ có cục diện khác hẳn ấy chứ!”
Lý Lập Bang sửng sốt, bất quá rất nhanh liền trào phúng nói: “Thôi đi, nói ai vậy chứ a? Còn thương hiệu độc quyền, nào có dễ dàng như vậy? Cậu tưởng hiện tại chỉ thị trường Trung Quốc bị phân chia hay sao? Các quốc gia khác cũng thế mà thôi! Nhất là Apple, cả địa cầu đều sắp bị nó chiếm lĩnh hết! Mấy thương hiệu ít nhiều có nền tảng cũng đều bám không nổi lên đùi người ta, bằng cái xưởng nát của bố tớ, lại còn muốn bỗng nhiên nổi tiếng sao? Sớm thôi mộng mơ đi các ngài ạ!”
Lý Lập Bang nói xong, ba người khác cũng không có lời nào phản bác, đều cúi đầu đi đường.
Cho nên nói, khoảng cách giữa lý tưởng cùng sự thật a, là một cái vực sâu không thể vượt qua được! Thường thường là tôi ở bờ này, cậu ở bến kia, khuyết thiếu chính là, một cái vé tàu nho nhỏ......
“Cho nên nói, thượng đế thực công bằng nha.” Thái Dương cuối cùng tổng kết, “Nếu không thế nào lại sớm triệu đồng chí Jobs lên thiên đường như vậy chứ? Ngài ấy là không đành lòng trơ mắt nhìn thấy nhiều xưởng di động trên nhân gian đóng cửa như vậy a!”
“Cái gì mà thượng đế a, đồng chí Jobs người ta chính là phật gia đệ tử, đừng nói bừa được không?” Lý Lập Bang nói.
“Bất quá quả thật quá đáng tiếc, thật sự là mất khi còn trẻ quá, ai biết nếu ông ấy tiếp tục còn sống, sẽ mang đến cho ngành công nghiệp điện tử thông tin những thúc đẩy nào nữa đây?” Trương Gia vẫn thực sùng bái Steve Jobs, nghe đến đó không khỏi thổn thức, “Ai, như thế nào lại đi sớm như vậy chứ?”
“Ừm, có lẽ là bởi vì thượng đế cũng muốn dùng Apple.” Cố Văn Vũ vẫn luôn im hơi lặng tiếng bình tĩnh nói.
Trương Gia, Lý Lập Bang, Thái Dương: “......”
Đến tận đây, bạn học Trương Gia cùng Lý Lập Bang vốn dĩ không biết gì rốt cục lần đầu tiên lĩnh hội sự hài hước thâm nho của Cố Văn Vũ đại thần.
Mấy người vừa nói chuyện phiếm vừa chậm rãi ra khỏi sân bay. Để thuận tiện tiễn đưa Quách Minh Viễn, bọn họ là lái xe đến, lúc này đang đi về phía bãi đỗ xe.
Trong đống ô tô đỗ chi chít thật vất vả mới tìm được chiếc Excelle không bắt mắt kia của Quách Minh Viễn, ánh mắt Thái Dương lơ đãng quét sang bên cạnh, sau đó thân thể nháy mắt liền cứng lại! Im lìm đóng đinh tại chỗ. Mấy người khác nhận thấy được sự khác thường của cậu, cũng theo ánh mắt cậu nhìn qua, sắc mặt đều trầm xuống. Đặc biệt là Cố Văn Vũ, trên người nháy mắt mở tung trận lãnh khí cơ hồ có thể đem người bên cạnh đông chết.
Liền thấy cách chiếc Excelle không xa, đỗ một chiếc Porsche thời trang. Vừa vặn đêm khuya, thân xe màu lam ngọc thạch dưới ánh đèn siêu cường ở bãi đỗ xe lộ thiên chiếu rọi mơ hồ ánh sáng lưu động nhu hòa lộng lẫy, rõ ràng là của gã phó giám đốc Thiên Độ thối tha Hạ Thần Đông, lúc này mặc một thân thường phục màu xám, đang dựa xe cúi đầu yên lặng hút thuốc, từ mặt nghiêng xem chừng lại có chút chán nản.
Đại khái là nghe được động tĩnh, Hạ Thần Đông ngẩng đầu nhìn thoáng về hướng bọn Thái Dương, lông mày hơi nhướn lên, cười vẫy tay với bọn họ: “Hey, khéo quá nha!” Sau đó ánh mắt lại dời về phía Thái Dương, nheo đôi mắt dài nhỏ nói: “Nha, lâu rồi không gặp, vẫn còn nhớ rõ cái lần chúng ta gặp nhau......”
“Phó giám đốc, nguyên lai ngài hôm nay cũng đưa tiễn bằng hữu sao?” Trương Gia nhanh chóng trước khi Hạ Thần Đông tiếp tục nói mấy câu ghê tởm gì đó chặn lời hắn. Thứ nhất cậu còn muốn ở lại Thiên Độ, chẳng muốn không nể mặt Hạ Thần Đông, thứ hai cậu đã cảm giác được cảm xúc của Thái Dương cùng Cố Văn Vũ đang dần không khống chế nổi, chỉ e lại làm loạn ra chuyện khó coi gì, cật lực nghĩ muốn khống chế tình hình.
“Đúng vậy.” Hạ Thần Đông nhún nhún vai, ngập tràn ý cười liếc Thái Dương một cái, lắc lắc đầu chép miệng hai tiếng, “Thật là, vì cái gì lại muốn rời đi chứ? Thế giới bên ngoài có gì hay đâu? Công ty nhỏ đáng yêu kia của các cậu gần đây hình như phát kiến ra được một phần mềm thú vị hả? Nghe nói vẫn đang tìm nhà hợp tác? Hẳn là vẫn chưa tìm được nhỉ......”
Hạ Thần Đông thong dong nói châm chọc đến tận chốn nào, nắm tay của Lý Lập Bang xiết đến vang răng rắc, lại bị Trương Gia gắt gao đè lại. Nhưng mà, cuối cùng ngoài dự kiến của mọi người chính là, một trận gió nhanh chóng xẹt qua, người thứ nhất xông lên liều mạng cho Hạ Thần Đông một quyền, lại là Thái Dương!
Một tiếng vang thật mạnh, Hạ Thần Đông bị một quyền của Thái Dương đánh vào mặt, đầu quay đi chỗ khác.
Đôi mắt Thái Dương hồng hồng, nhào đến còn muốn đánh, lại bị Cố Văn Vũ tiến lên giữ chặt.
Hạ Thần Đông đem khuôn mặt chậm rãi xoay chuyển lại, trên khuôn mặt đẹp đẽ lập tức sưng lên. Bất quá hắn chẳng những không giận dữ, ngược lại nhẹ giọng cười váng lên, vừa nhẹ nhàng xoa mặt vừa không nhanh không chậm nói: “Ai, cậu bé, nóng nảy như thế là không hay đâu. Sao không cẩn thận cân nhắc chút, bản thân có lập trường gì mà đánh tôi chứ? Lúc trước chính là đôi bên tình nguyện, ai bức ép cậu đâu.”
“Thúi lắm! Sự kiện lúc trước, nhà ngươi có dám nói không ở sau lưng giở trò không?”
“Ể? Chuyện này không phải rõ ràng rồi sao? Tôi còn tưởng rằng cậu đã sớm biết rồi chứ!” Hạ Thần Đông vô tội nói, “Chính là bất kể cậu có biết hay không, cuối cùng vẫn không phải là chẳng biết làm sao, phải đáp ứng với tôi...... ừm..... cùng qua một đêm ư? Xét từ góc độ kết quả, có khác nhau gì đâu.”
Thái Dương bị gã phó giám đốc biến thái làm tức giận đến thiếu chút nữa nghẹn khí, hận không thể cho thêm một cú nữa vào bên mặt kia của hắn, nhưng Cố Văn Vũ gắt gao ôm lấy thắt lưng cậu, không cho cậu nhào qua. Vì thế cậu hổn hển quay đầu trừng Cố Văn Vũ, song Cố Văn Vũ chính là thần sắc lạnh nhạt mà đem nắm đấm nhe nhanh múa vuốt của cậu chặn lại, nắm ở trong tay, sau đó thực nghiêm túc thấp giọng hỏi câu: “Đánh có đau không?”
Thái Dương: “......”
Hạ Thần Đông: “......”
Trong lòng gã hồ ly bị đánh sưng mặt đột nhiên ê ẩm.
Cố Văn Vũ đem Thái Dương đẩy ra sau mình, đi lên phía trước, yên lặng liếc nhìn vô số tàn thuốc xếp đống dưới chân Hạ Thần Đông, hơi hơi nhíu mày, khi hắn nâng mắt lên đối diện cùng Hạ Thần Đông, trong ánh mắt lại mang một tia sáng tỏ.
Cố Văn Vũ: “Máy bay đã đi rồi.”
Hạ Thần Đông: “?”
Cố Văn Vũ: “Người đã đi rồi, sẽ không trở về đâu.”
Hạ Thần Đông: “......”
Cố Văn Vũ: “Bởi vì không còn gì đáng giá để lưu luyến cả.”
Hạ Thần Đông: “............”
Cố Văn Vũ: “Cũng có khả năng, là có điều gì đó, làm cho bọn họ e sợ mà trốn tránh.”
Hạ Thần Đông: “..................”
Nói xong câu đó, Cố Văn Vũ liền kéo Thái Dương lên chiếc Excelle của Quách Minh Viễn, Trương Gia cùng Lý Lập Bang có chút xấu hổ qua loa gật đầu với Hạ Thần Đông, cũng leo lên theo. Cuối cùng chỉ để lại một mình Hạ Thần Đông, giữa ngón tay kẹp đầu thuốc lá ngơ ngẩn đứng tại chỗ.
Viên quản lý bãi đỗ xe tránh ở một bên xem chừng hồi lâu, rốt cục cố lấy dũng khí đi lên, nhát gan nói: “Tiên tiên tiên sinh...... chỗ này của chúng tôi...... Không thể hút thuốc...... sẽ...... sẽ phạt tiền đó......”
Hạ Thần Đông xoay người, mặt không chút thay đổi liếc nhìn viên quản lý một cái, từ ví tiền rút ra mấy tờ giấy bạc đưa cho hắn, sau đó lên xe mình.
Hắn không nhúc nhích ngồi thật lâu trong xe.
Viên quản lý thập phần khẩn trương, sợ vị tiên sinh thoạt nhìn đầu óc không bình thường này sẽ làm ra hành động nguy hiểm gì, nắm chặt bộ đàm, sẵn sàng chuẩn bị gọi an ninh. Bất quá cuối cùng, hắn chính là kinh ngạc nhìn thấy Hạ Thần Đông đột nhiên ngồi sau tay lái mỉm cười quỷ dị, giống như tâm tình đột nhiên trở nên rất tốt.
Trong chiếc Porsche màu lam, Hạ Thần Đông qua kính chiếu hậu sờ sờ bên mặt bị đánh sưng phồng, cảm thán lẩm bẩm: “Ha ha, bị người đánh một cái, quả nhiên tâm tình tốt hơn rất nhiều rồi......”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất