Thật Không Uổng Công Cậu Là Chồng Tớ
Chương 10: Cố Tu Mạnh buồn bã
Cố Tu Mạnh vừa nghe Trịnh Tử An nhắc đến Hoa Kỳ Nhiên liền mở mắt, anh ngờ nghệch nghiêng đầu hỏi.
" Nhiên Nhiên muốn nói gì với tớ sao? Tại sao Nhiên Nhiên không tìm tớ?"
Trịnh Tử An nở nụ cười xã giao đến giả tạo, một kẻ bình thường đi lừa gạt một người ngu ngốc. Hành động thật đáng xấu hổ.
" Haizz... Chuyện này khó nói nên cậu ấy mới nhờ tớ. Cậu đừng đợi Kỳ Nhiên nữa, cậu ấy đã đi về từ sớm rồi"
Cố Tu Mạnh trợn to mắt, vừa bất ngờ vừa tủi thân nói.
" Tớ đứng đây từ sớm cơ, có thấy cậu ấy về đâu. Mọi người đang lừa tớ có phải không?"
" Tớ lừa kẻ ngốc như cậu làm gì? Chính bọn tớ đây đều thấy cậu ấy đi về từ cửa sau mà, Cố Tu Mạnh....cậu có muốn nghe những gì Kỳ Nhiên nhắn với mình không?"
Trịnh Tử An dụ dỗ con mồi vào bẫy của mình, mà Cố Tu Mạnh dẫu sao cũng chỉ là một người có trí não không được bình thường. Làm sao tránh khỏi ma trải của cô nàng?
" Nhiên Nhiên đã nói gì? Cậu mau nói Mạnh Mạnh nghe đi"
Cô bạn họ Trịnh mỉm cười, bày ra vẻ mặt vờ thương cảm nói.
" Hoa Kỳ Nhiên thật sự đã rất chán ghét cậu, mỗi ngày cậu đều đu bám Kỳ Nhiên khiến cậu ấy cảm thấy rất phiền phức. Cậu ấy còn nói... Cậu là một đồ ngốc khó chơi. Cho nên... Nhiên Nhiên muốn cậu tránh xa cậu ấy càng xa càng tốt, hoặc tốt nhất là đừng xuất hiện ở trường này luôn cũng được."
Cố Tu Mạnh quả đúng là kẻ ngốc, là một kẻ ngốc không ai bằng. Lời của Tử An anh làm sao mà nghe không hiểu cho được, chỉ là lúc vừa nghe xong... Anh cảm thấy bụng và ngực mình rất đau, hai tay cũng mất cả cảm giác. Nước mắt không kìm được nhìn cô, một lần nữa hỏi.
" Nhiên Nhiên thật sự ghét tớ sao? Cậu ấy nói như vậy thật sao?"
Trịnh Tử An nhìn thấy nước mắt của Tu Mạnh cũng không xót, một lời nói dối cũng không bị vấp.
" Đúng vậy, chuyện này Kỳ Nhiên nói ra thì sợ tội nghiệp cậu, cho nên cậu ấy nhờ tớ nói. Mà cậu bị ngốc tớ thèm lừa cậu làm gì?"
" Mạnh Mạnh về đây, tạm biệt các cậu"
Cố Tu Mạnh cúi gầm mặt khóc nức nở, cậu lấy cái mũ của Kỳ Nhiên tặng cho mình ở trên đầu xuống ôm vào lòng. Cả người xoay đến hướng ngược ánh nắng, lủi thủi đi về con hẻm nhỏ...
Một bóng lưng rộng lớn nhưng chứa đầy tủi thân và đau lòng dần dần khuất xa.
- ----****----
Hoa Kỳ Nhiên sau khi đến phòng giáo vụ thì thấy cửa đã khóa, không hề có một bóng dáng của thầy cô nào ở đây. Cậu cứ cho rằng, có lẽ giáo viên đợi mình lâu quá nên đã về trước. Vì vậy cũng không nán lại lâu, nhanh chân chạy xuống nhà xe dắt xe đạp ra... Rồi lại lao ra ngoài cổng trường.
Lúc này, vẫn còn rất nhiều học sinh tan học. Cậu bắt đầu đưa mắt tìm bóng dáng quen thuộc, âm thanh ngô nghê của người kia... Nhưng mà lại chẳng thấy đâu.
Hoa Kỳ Nhiên nhìn xung quanh cổng trường học...cũng chẳng thấy đâu. Cuối cùng, cậu quyết định đứng ở góc mọi ngày bọn họ thường hay nói chuyện chờ đợi Cố Tu Mạnh.
Chỉ là... Cậu không biết rằng có kẻ đã cao tay hơn mình, làm cho nam nhân ngốc kia bật khóc bỏ đi.
Hoa Kỳ Nhiên cứ đứng đợi, đợi mãi... Đợi đến khi trời ngã về chiều, cổng trường đã đóng, chẳng còn học sinh nào nữa thì cậu mới hụt hẫng thở dài. Miệng thì thầm.
" Hôm nay bận gì? Không đến sao?"
Hoa Kỳ Nhiên bật chân chóng xe đạp, trước khi ngồi lên xe. Cậu còn không quên quay đầu lại nhìn một lần nữa như chờ đợi phép màu....chỉ là...vẫn chẳng có ai cả.
- -----*****------
Ngày thứ hai đi học, Hoa Kỳ Nhiên cũng chỉ trông ngóng đến giờ về để gặp người kia, hỏi cho ra lẽ tại sao hôm qua không đến.... Vậy mà lúc ra về, cậu đứng đợi mãi vẫn không thấy ai cả.
Ngày thứ ba Hoa Kỳ Nhiên vẫn đợi, Cố Tu Mạnh cũng không có đến.
Ngày thứ tư... Cố Tu Mạnh không xuất hiện, Hoa Kỳ Nhiên vẫn chờ đợi...
Ngày thứ năm, thứ sáu, thứ bảy.... Cho đến thứ hai tuần sau. Hoa Kỳ Nhiên vẫn không hề thấy Cố Tu Mạnh đâu.
Loại cảm giác buồn phiền, trống vắng này mỗi ngày một gia tăng trong lòng Hoa Kỳ Nhiên, hình ảnh nam nhân ngốc của ngày nào cũng xuất hiện trong đầu cậu.
Cùng lúc này, trên web trường xuất hiện một dòng trạng thái có tên là: Kẻ ngốc đứng xuất hiện bao nhiêu năm nay ở trường ta cuối cùng cũng đã biến mất.
Có người vào bình luận cảm thấy thiếu vắng, cũng có kẻ bình luận ác ý rằng Tu Mạnh biến mất, trả lời cho trường một sự bình yên đáng có.
Mà những bình luận ác ý như thế đều bị Hoa Kỳ Nhiên và Từ Hoa bấm nút dislike, cô bạn họ Từ còn không ngại thức đến sáng để chửi nhau với đám não tàn kia.
- ------****----
Hôm nay là ngày thứ mười lăm Cố Tu Mạnh không xuất hiện, Hoa Kỳ Nhiên cũng chẳng hiểu vì lí do gì mà xuống tinh thần tột độ. Cả ngày đến trường cứ nhìn ra ngoài cánh cổng to lớn ấy đến độ mất tập trung.
Hoa Kỳ Nhiên ánh mắt thẩn thờ nhìn ra cửa số, gió vẫn khẽ đu đưa nhịp nhàng nhưng không thể lay động được tâm trạng của cậu. Lần đầu tiên, Hoa Kỳ Nhiên bị mất hồn như vậy.
Từ Hoa đưa tay xua xua trước mặt cậu, lo lắng hỏi.
" Này Kỳ Nhiên, cậu làm sao thế?"
Hoa Kỳ Nhiên ngẩng nhìn cô nàng, chậm chạp trả lời.
" Mấy ngày nay tớ không thấy Tu Mạnh đâu cả, cậu ấy bỗng nhiên biến mất không xuất hiện nữa"
Từ Hoa bĩu môi, trêu ghẹo cậu.
" Aizzz... Có người nhớ chồng đây mà"
- ------****-----
Chương sau ngược khúc đầu, khúc sau xem Kỳ Nhiên bảo vệ " bạn thân" Cố Tu Mạnh nhé(`ε')
" Nhiên Nhiên muốn nói gì với tớ sao? Tại sao Nhiên Nhiên không tìm tớ?"
Trịnh Tử An nở nụ cười xã giao đến giả tạo, một kẻ bình thường đi lừa gạt một người ngu ngốc. Hành động thật đáng xấu hổ.
" Haizz... Chuyện này khó nói nên cậu ấy mới nhờ tớ. Cậu đừng đợi Kỳ Nhiên nữa, cậu ấy đã đi về từ sớm rồi"
Cố Tu Mạnh trợn to mắt, vừa bất ngờ vừa tủi thân nói.
" Tớ đứng đây từ sớm cơ, có thấy cậu ấy về đâu. Mọi người đang lừa tớ có phải không?"
" Tớ lừa kẻ ngốc như cậu làm gì? Chính bọn tớ đây đều thấy cậu ấy đi về từ cửa sau mà, Cố Tu Mạnh....cậu có muốn nghe những gì Kỳ Nhiên nhắn với mình không?"
Trịnh Tử An dụ dỗ con mồi vào bẫy của mình, mà Cố Tu Mạnh dẫu sao cũng chỉ là một người có trí não không được bình thường. Làm sao tránh khỏi ma trải của cô nàng?
" Nhiên Nhiên đã nói gì? Cậu mau nói Mạnh Mạnh nghe đi"
Cô bạn họ Trịnh mỉm cười, bày ra vẻ mặt vờ thương cảm nói.
" Hoa Kỳ Nhiên thật sự đã rất chán ghét cậu, mỗi ngày cậu đều đu bám Kỳ Nhiên khiến cậu ấy cảm thấy rất phiền phức. Cậu ấy còn nói... Cậu là một đồ ngốc khó chơi. Cho nên... Nhiên Nhiên muốn cậu tránh xa cậu ấy càng xa càng tốt, hoặc tốt nhất là đừng xuất hiện ở trường này luôn cũng được."
Cố Tu Mạnh quả đúng là kẻ ngốc, là một kẻ ngốc không ai bằng. Lời của Tử An anh làm sao mà nghe không hiểu cho được, chỉ là lúc vừa nghe xong... Anh cảm thấy bụng và ngực mình rất đau, hai tay cũng mất cả cảm giác. Nước mắt không kìm được nhìn cô, một lần nữa hỏi.
" Nhiên Nhiên thật sự ghét tớ sao? Cậu ấy nói như vậy thật sao?"
Trịnh Tử An nhìn thấy nước mắt của Tu Mạnh cũng không xót, một lời nói dối cũng không bị vấp.
" Đúng vậy, chuyện này Kỳ Nhiên nói ra thì sợ tội nghiệp cậu, cho nên cậu ấy nhờ tớ nói. Mà cậu bị ngốc tớ thèm lừa cậu làm gì?"
" Mạnh Mạnh về đây, tạm biệt các cậu"
Cố Tu Mạnh cúi gầm mặt khóc nức nở, cậu lấy cái mũ của Kỳ Nhiên tặng cho mình ở trên đầu xuống ôm vào lòng. Cả người xoay đến hướng ngược ánh nắng, lủi thủi đi về con hẻm nhỏ...
Một bóng lưng rộng lớn nhưng chứa đầy tủi thân và đau lòng dần dần khuất xa.
- ----****----
Hoa Kỳ Nhiên sau khi đến phòng giáo vụ thì thấy cửa đã khóa, không hề có một bóng dáng của thầy cô nào ở đây. Cậu cứ cho rằng, có lẽ giáo viên đợi mình lâu quá nên đã về trước. Vì vậy cũng không nán lại lâu, nhanh chân chạy xuống nhà xe dắt xe đạp ra... Rồi lại lao ra ngoài cổng trường.
Lúc này, vẫn còn rất nhiều học sinh tan học. Cậu bắt đầu đưa mắt tìm bóng dáng quen thuộc, âm thanh ngô nghê của người kia... Nhưng mà lại chẳng thấy đâu.
Hoa Kỳ Nhiên nhìn xung quanh cổng trường học...cũng chẳng thấy đâu. Cuối cùng, cậu quyết định đứng ở góc mọi ngày bọn họ thường hay nói chuyện chờ đợi Cố Tu Mạnh.
Chỉ là... Cậu không biết rằng có kẻ đã cao tay hơn mình, làm cho nam nhân ngốc kia bật khóc bỏ đi.
Hoa Kỳ Nhiên cứ đứng đợi, đợi mãi... Đợi đến khi trời ngã về chiều, cổng trường đã đóng, chẳng còn học sinh nào nữa thì cậu mới hụt hẫng thở dài. Miệng thì thầm.
" Hôm nay bận gì? Không đến sao?"
Hoa Kỳ Nhiên bật chân chóng xe đạp, trước khi ngồi lên xe. Cậu còn không quên quay đầu lại nhìn một lần nữa như chờ đợi phép màu....chỉ là...vẫn chẳng có ai cả.
- -----*****------
Ngày thứ hai đi học, Hoa Kỳ Nhiên cũng chỉ trông ngóng đến giờ về để gặp người kia, hỏi cho ra lẽ tại sao hôm qua không đến.... Vậy mà lúc ra về, cậu đứng đợi mãi vẫn không thấy ai cả.
Ngày thứ ba Hoa Kỳ Nhiên vẫn đợi, Cố Tu Mạnh cũng không có đến.
Ngày thứ tư... Cố Tu Mạnh không xuất hiện, Hoa Kỳ Nhiên vẫn chờ đợi...
Ngày thứ năm, thứ sáu, thứ bảy.... Cho đến thứ hai tuần sau. Hoa Kỳ Nhiên vẫn không hề thấy Cố Tu Mạnh đâu.
Loại cảm giác buồn phiền, trống vắng này mỗi ngày một gia tăng trong lòng Hoa Kỳ Nhiên, hình ảnh nam nhân ngốc của ngày nào cũng xuất hiện trong đầu cậu.
Cùng lúc này, trên web trường xuất hiện một dòng trạng thái có tên là: Kẻ ngốc đứng xuất hiện bao nhiêu năm nay ở trường ta cuối cùng cũng đã biến mất.
Có người vào bình luận cảm thấy thiếu vắng, cũng có kẻ bình luận ác ý rằng Tu Mạnh biến mất, trả lời cho trường một sự bình yên đáng có.
Mà những bình luận ác ý như thế đều bị Hoa Kỳ Nhiên và Từ Hoa bấm nút dislike, cô bạn họ Từ còn không ngại thức đến sáng để chửi nhau với đám não tàn kia.
- ------****----
Hôm nay là ngày thứ mười lăm Cố Tu Mạnh không xuất hiện, Hoa Kỳ Nhiên cũng chẳng hiểu vì lí do gì mà xuống tinh thần tột độ. Cả ngày đến trường cứ nhìn ra ngoài cánh cổng to lớn ấy đến độ mất tập trung.
Hoa Kỳ Nhiên ánh mắt thẩn thờ nhìn ra cửa số, gió vẫn khẽ đu đưa nhịp nhàng nhưng không thể lay động được tâm trạng của cậu. Lần đầu tiên, Hoa Kỳ Nhiên bị mất hồn như vậy.
Từ Hoa đưa tay xua xua trước mặt cậu, lo lắng hỏi.
" Này Kỳ Nhiên, cậu làm sao thế?"
Hoa Kỳ Nhiên ngẩng nhìn cô nàng, chậm chạp trả lời.
" Mấy ngày nay tớ không thấy Tu Mạnh đâu cả, cậu ấy bỗng nhiên biến mất không xuất hiện nữa"
Từ Hoa bĩu môi, trêu ghẹo cậu.
" Aizzz... Có người nhớ chồng đây mà"
- ------****-----
Chương sau ngược khúc đầu, khúc sau xem Kỳ Nhiên bảo vệ " bạn thân" Cố Tu Mạnh nhé(`ε')
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất