Thật Không Uổng Công Cậu Là Chồng Tớ
Chương 17: Đứa ngốc đáng thương
Năm tháng trôi qua, con người vẫn lặng lẽ sống qua tuổi đời của mình. Nhưng có người việc ở dương thế chưa làm xong đã phải trở về với hư vô.
Cố Tu Mạnh được sinh ra trên đời là một may mắn lớn, nhưng không có cha mẹ là thiệt thòi của anh. Ngay từ lúc anh còn khát sữa thì bà chính là người khuấy nước đường cho anh uống.
Hoa Kỳ Nhiên lặng lẽ ngồi cạnh người bà của Cố Tu Mạnh, còn anh thì vẫn khấn khít ngồi ở bên cậu. Ngây ngô ăn túi kẹo Kỳ Nhiên đã cho, ngoan ngoãn nghe hai người kia tâm sự.
Bà của Tu Mạnh tên thật là Cố Ý Vân, là một bà lão đã tầm bảy mươi tuổi. Trên khuôn mặt nhiều nếp nhăn của bà nở nụ cười với cậu, chậm rãi nói.
" Kỳ thực, lúc đầu nghe thằng bé có bạn ta rất vui. Nó sống mười chín năm trên quãng đời này, ngoại trừ ta và mấy dì ở chợ ra thì con chính là người đối xử tốt với nó"
Cố Tu Mạnh ngồi bên cạnh sờ tóc Kỳ Nhiên, lặp lại lời bà.
" Đối xử tốt với tớ là chỉ có mình Nhiên Nhiên đó... Oh yeahhh"
Hoa Kỳ Nhiên vỗ nhẹ đùi anh, ý bảo anh ngoan ngoãn cho cậu nói chuyện.
Cố Tu Mạnh bĩu môi, nhỏ giọng nói như là tủi thân.
" Nhiên Nhiên xấu tính, có bà quên tớ... Nhiên Nhiên làm tớ tủi thân"
Cố Ý Vân bật cười trêu chọc anh.
" Này tiểu tử ngốc, ai giành bạn của con đâu mà oán trách. Ngồi im đó, bà và Nhiên Nhiên nói chuyện một chút thôi"
" Dạ ~"
Bà đã lên tiếng, Cố Tu Mạnh liền ngoan ngoãn không lầm bầm nữa, mà chuyển hẳn sang hết nghịch tóc rồi đến nghịch tai Kỳ Nhiên.
Mà Kỳ Nhiên lần nãy cũng để anh nghịch ngợm, không làm thêm hành động gì nữa.
Cố Ý Vân lại một lần nữa nói.
" Nhiên Nhiên, cảm ơn con đã làm bạn với thằng bé... Bà già này cảm thấy thật sự rất vui, con còn cho kẹo nó... Ta biết con không phải người xấu gì"
Hoa Kỳ Nhiên mỉm cười, thành thật đáp.
"Bà đừng nói vậy, làm bạn với Tu Mạnh thật sự rất vui, cậu ấy ngoan ngoãn... Rất biết nghe lời."
Nam nhân ngốc đệm vào một câu.
" Biết nghe lời "
Hoa Kỳ Nhiên tò mò, nhìn bà của Tu Mạnh mà hỏi.
" Bà ơi... Cố Tu Mạnh là ngốc bẩm sinh sao?"
Cố Ý Vân gật đầu, ánh mắt bà nặng trĩu nhìn về xa xăm, khóe lệ hơi ửng nước trả lời.
" Số thằng bé này rất khổ, năm xưa... Cha mẹ nó mở một công ty bất động sản, làm ăn khấm khá... Tiền bạc cũng có. Nhưng đến tháng thứ bảy khi mang bầu Tu Mạnh, con trai của ta làm ăn thua lỗ bị người ta lừa hết tiền bạc, nợ nần chồng chất. Vợ nó sau khi hay tin liền sốc mà xỉu mấy lần, mỗi ngày đều đối mặt với áp lực khiến Tình Anh mẹ nó rơi vào trầm cảm, sức khỏe không tốt. Đến tháng thứ chín, chỉ còn vài ngày nữa là sinh Cố Tu Mạnh ra thì cha nó nhảy cầu tự tử... Ta lúc đó vừa chạy đi tìm nhờ người vớt xác con trai, vừa lo cho con dâu. Đến khi sinh Tu Mạnh ra thì bác sĩ bảo nó sức khỏe yếu, mẹ nó cũng chỉ nằm cạnh con có hai ngày trong bệnh viện rồi cũng lén trốn đi... Nhảy từ trên lầu cao của bệnh viện xuống đất để tự vẫn, chắc là đã lên thiên đàng tìm chồng nó rồi"
Hoa Kỳ Nhiên lặng người không nói một hồi, cậu chợt hiểu ra... Ở cuộc sống này đôi khi nó quá khắc nghiệt, không thể trách người ta không đủ mạnh mẽ để vượt qua... Mà chỉ là cảm thấy thương họ vì cuộc sống này phải gánh chịu nhiều cú sốc đến độ không thể chống cự được, phải giải thoát chính bản thân mình... Tìm về chốn hư vô để bình yên.
Lén lau đi khóe lệ đã ướt của mình, Cố Ý Vân lại nói tiếp.
" Tu Mạnh sinh ra không đủ dinh dưỡng, lại bị mấy cơn sốt hành hạ cho nên thành ra như bấy giờ. Ta cứ thế vừa bán nhà trả nợ, vừa chăm lo cho cháu mình... Không còn khả năng để chữa bệnh cho nó nữa. Đứa ngốc đáng thương đó... Không biết nó đã tạo nghiệp gì ở kiếp trước để kiếp này phải trả hết như vậy... Nhiên Nhiên, cảm ơn con đã xuất hiện trong cuộc sống của nó, khiến nó mỗi ngày đều vui hơn một chút"
Sau đó, hai người ngồi lặng thinh nhìn Cố Tu Mạnh đang nghịch đất ở ngoài sân vườn, Hoa Kỳ Nhiên không hiểu vì sao... Khóe lệ mình cũng cay theo.
Mãi đến chạng vạng tầm chiều tối, Hoa Kỳ Nhiên mới dắt xe đạp ra về, Cố Tu Mạnh lon ton chạy ra tiễn.
" Nhiên Nhiên... Mai cậu đưa tớ về nhà nữa nhé? Có được hông? Được hông?'
Hoa Kỳ Nhiên mỉm cười gật đầu trả lời.
" Được chứ, tớ sẽ đưa cậu về"
Đoạn, cậu hỏi anh.
" Thích quần áo mới không? Ngày mai mua cho cậu vài bộ nhé?"
Nam nhân ngốc phồng má cười trả lời.
" Thích Nhiên Nhiên thôi "
Hoa Kỳ Nhiên bật cười, cậu dựng xe tiến lại gần Cố Tu Mạnh, cố gắng chui rúc vào lòng nam nhân, nhỏ giọng nói.
" Ôm tớ đi"
Cố Tu Mạnh trả lời.
" Ôm... Ôm chứ, Nhiên Nhiên cục cưng của tớ là phải ôm"
Hoa Kỳ Nhiên thở nhẹ một hơi, úp mặt vào ngực Cố Tu Mạnh nói nhỏ.
" Mạnh Mạnh ngốc, sau này có tớ bảo vệ cậu"
Tu Mạnh bật cười khúc khích, hồn nhiên trả lời.
" Còn tớ thì muốn bảo vệ cậu cả đời. Cậu là cục cưng của tớ."
Cố Tu Mạnh được sinh ra trên đời là một may mắn lớn, nhưng không có cha mẹ là thiệt thòi của anh. Ngay từ lúc anh còn khát sữa thì bà chính là người khuấy nước đường cho anh uống.
Hoa Kỳ Nhiên lặng lẽ ngồi cạnh người bà của Cố Tu Mạnh, còn anh thì vẫn khấn khít ngồi ở bên cậu. Ngây ngô ăn túi kẹo Kỳ Nhiên đã cho, ngoan ngoãn nghe hai người kia tâm sự.
Bà của Tu Mạnh tên thật là Cố Ý Vân, là một bà lão đã tầm bảy mươi tuổi. Trên khuôn mặt nhiều nếp nhăn của bà nở nụ cười với cậu, chậm rãi nói.
" Kỳ thực, lúc đầu nghe thằng bé có bạn ta rất vui. Nó sống mười chín năm trên quãng đời này, ngoại trừ ta và mấy dì ở chợ ra thì con chính là người đối xử tốt với nó"
Cố Tu Mạnh ngồi bên cạnh sờ tóc Kỳ Nhiên, lặp lại lời bà.
" Đối xử tốt với tớ là chỉ có mình Nhiên Nhiên đó... Oh yeahhh"
Hoa Kỳ Nhiên vỗ nhẹ đùi anh, ý bảo anh ngoan ngoãn cho cậu nói chuyện.
Cố Tu Mạnh bĩu môi, nhỏ giọng nói như là tủi thân.
" Nhiên Nhiên xấu tính, có bà quên tớ... Nhiên Nhiên làm tớ tủi thân"
Cố Ý Vân bật cười trêu chọc anh.
" Này tiểu tử ngốc, ai giành bạn của con đâu mà oán trách. Ngồi im đó, bà và Nhiên Nhiên nói chuyện một chút thôi"
" Dạ ~"
Bà đã lên tiếng, Cố Tu Mạnh liền ngoan ngoãn không lầm bầm nữa, mà chuyển hẳn sang hết nghịch tóc rồi đến nghịch tai Kỳ Nhiên.
Mà Kỳ Nhiên lần nãy cũng để anh nghịch ngợm, không làm thêm hành động gì nữa.
Cố Ý Vân lại một lần nữa nói.
" Nhiên Nhiên, cảm ơn con đã làm bạn với thằng bé... Bà già này cảm thấy thật sự rất vui, con còn cho kẹo nó... Ta biết con không phải người xấu gì"
Hoa Kỳ Nhiên mỉm cười, thành thật đáp.
"Bà đừng nói vậy, làm bạn với Tu Mạnh thật sự rất vui, cậu ấy ngoan ngoãn... Rất biết nghe lời."
Nam nhân ngốc đệm vào một câu.
" Biết nghe lời "
Hoa Kỳ Nhiên tò mò, nhìn bà của Tu Mạnh mà hỏi.
" Bà ơi... Cố Tu Mạnh là ngốc bẩm sinh sao?"
Cố Ý Vân gật đầu, ánh mắt bà nặng trĩu nhìn về xa xăm, khóe lệ hơi ửng nước trả lời.
" Số thằng bé này rất khổ, năm xưa... Cha mẹ nó mở một công ty bất động sản, làm ăn khấm khá... Tiền bạc cũng có. Nhưng đến tháng thứ bảy khi mang bầu Tu Mạnh, con trai của ta làm ăn thua lỗ bị người ta lừa hết tiền bạc, nợ nần chồng chất. Vợ nó sau khi hay tin liền sốc mà xỉu mấy lần, mỗi ngày đều đối mặt với áp lực khiến Tình Anh mẹ nó rơi vào trầm cảm, sức khỏe không tốt. Đến tháng thứ chín, chỉ còn vài ngày nữa là sinh Cố Tu Mạnh ra thì cha nó nhảy cầu tự tử... Ta lúc đó vừa chạy đi tìm nhờ người vớt xác con trai, vừa lo cho con dâu. Đến khi sinh Tu Mạnh ra thì bác sĩ bảo nó sức khỏe yếu, mẹ nó cũng chỉ nằm cạnh con có hai ngày trong bệnh viện rồi cũng lén trốn đi... Nhảy từ trên lầu cao của bệnh viện xuống đất để tự vẫn, chắc là đã lên thiên đàng tìm chồng nó rồi"
Hoa Kỳ Nhiên lặng người không nói một hồi, cậu chợt hiểu ra... Ở cuộc sống này đôi khi nó quá khắc nghiệt, không thể trách người ta không đủ mạnh mẽ để vượt qua... Mà chỉ là cảm thấy thương họ vì cuộc sống này phải gánh chịu nhiều cú sốc đến độ không thể chống cự được, phải giải thoát chính bản thân mình... Tìm về chốn hư vô để bình yên.
Lén lau đi khóe lệ đã ướt của mình, Cố Ý Vân lại nói tiếp.
" Tu Mạnh sinh ra không đủ dinh dưỡng, lại bị mấy cơn sốt hành hạ cho nên thành ra như bấy giờ. Ta cứ thế vừa bán nhà trả nợ, vừa chăm lo cho cháu mình... Không còn khả năng để chữa bệnh cho nó nữa. Đứa ngốc đáng thương đó... Không biết nó đã tạo nghiệp gì ở kiếp trước để kiếp này phải trả hết như vậy... Nhiên Nhiên, cảm ơn con đã xuất hiện trong cuộc sống của nó, khiến nó mỗi ngày đều vui hơn một chút"
Sau đó, hai người ngồi lặng thinh nhìn Cố Tu Mạnh đang nghịch đất ở ngoài sân vườn, Hoa Kỳ Nhiên không hiểu vì sao... Khóe lệ mình cũng cay theo.
Mãi đến chạng vạng tầm chiều tối, Hoa Kỳ Nhiên mới dắt xe đạp ra về, Cố Tu Mạnh lon ton chạy ra tiễn.
" Nhiên Nhiên... Mai cậu đưa tớ về nhà nữa nhé? Có được hông? Được hông?'
Hoa Kỳ Nhiên mỉm cười gật đầu trả lời.
" Được chứ, tớ sẽ đưa cậu về"
Đoạn, cậu hỏi anh.
" Thích quần áo mới không? Ngày mai mua cho cậu vài bộ nhé?"
Nam nhân ngốc phồng má cười trả lời.
" Thích Nhiên Nhiên thôi "
Hoa Kỳ Nhiên bật cười, cậu dựng xe tiến lại gần Cố Tu Mạnh, cố gắng chui rúc vào lòng nam nhân, nhỏ giọng nói.
" Ôm tớ đi"
Cố Tu Mạnh trả lời.
" Ôm... Ôm chứ, Nhiên Nhiên cục cưng của tớ là phải ôm"
Hoa Kỳ Nhiên thở nhẹ một hơi, úp mặt vào ngực Cố Tu Mạnh nói nhỏ.
" Mạnh Mạnh ngốc, sau này có tớ bảo vệ cậu"
Tu Mạnh bật cười khúc khích, hồn nhiên trả lời.
" Còn tớ thì muốn bảo vệ cậu cả đời. Cậu là cục cưng của tớ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất