Thật Không Uổng Công Cậu Là Chồng Tớ
Chương 35: Bệnh của Tu Mạnh có thể chữa
Chiếc xe ô tô màu đỏ đỗ ở đầu hẻm, Lưu Điềm Điềm rất tự nhiên dẫn đầu tiến về phía ngôi nhà của Tu Mạnh hay ở, theo sau chính là Hoa Kỳ Nhiên đang được nam nhân ngốc dẫn đi.
Cố Ý Vân ngồi ở trước cửa nhà trên chiếc ghế gỗ đã cũ kĩ đợi cháu mình về. Người già sức khỏe không còn như trước cho nên đôi mắt của Ý Vân cũng đã bắt đầu lim dim muốn ngủ.
Tiếng cười nói vô tư hồn nhiên của đứa cháu trai vang vọng vào nhà, còn chưa kịp nhìn thấy người mà Ý Vân đã nhanh chóng đứng lên, bật đèn sân rồi đi ra mở cửa.
Ánh đèn màu vàng từ chiếc bóng cũ kĩ hiu hắt tạo nên sự yên tĩnh vào buổi tối của một xóm nhỏ. Âm thanh nói cười kia mỗi lúc một gần.
Lưu Điềm Điềm mở miệng, giọng nói mang theo trách cứ phát ra.
" Ốm đau thì ở nhà nằm nghỉ đi, ngày mai mẹ mang Tu Mạnh sang chơi. Giờ nhìn xem, đi còn đi không nổi kia kìa"
Tu Mạnh cũng cố bắt chước bà, miệng luôn mồm nói.
" Kỳ Nhiên hư, Kỳ Nhiên hư quá. Kỳ Nhiên không ngoan, có Tu Mạnh là ngoan thôi"
Hoa Kỳ Nhiên hiện tại đến sức lực nói còn không có, cậu chỉ có thể đành hừ hừ vài tiếng rồi mặc kệ hau người kia muốn nói gì thì nói. Bản thân lại tiếp tục được Tu Mạnh dìu đi.
Ba người từ xa tiến vào trong, Cố Ý Vân vừa nhìn thấy bọn họ liền mở lời.
" Tu Mạnh, con lại làm phiền nhà người ta rồi có phải không?"
" Bà ơi, Mạnh Mạnh chào bà, con mới đi chơi về rồi này >
Cố Ý Vân ngồi ở trước cửa nhà trên chiếc ghế gỗ đã cũ kĩ đợi cháu mình về. Người già sức khỏe không còn như trước cho nên đôi mắt của Ý Vân cũng đã bắt đầu lim dim muốn ngủ.
Tiếng cười nói vô tư hồn nhiên của đứa cháu trai vang vọng vào nhà, còn chưa kịp nhìn thấy người mà Ý Vân đã nhanh chóng đứng lên, bật đèn sân rồi đi ra mở cửa.
Ánh đèn màu vàng từ chiếc bóng cũ kĩ hiu hắt tạo nên sự yên tĩnh vào buổi tối của một xóm nhỏ. Âm thanh nói cười kia mỗi lúc một gần.
Lưu Điềm Điềm mở miệng, giọng nói mang theo trách cứ phát ra.
" Ốm đau thì ở nhà nằm nghỉ đi, ngày mai mẹ mang Tu Mạnh sang chơi. Giờ nhìn xem, đi còn đi không nổi kia kìa"
Tu Mạnh cũng cố bắt chước bà, miệng luôn mồm nói.
" Kỳ Nhiên hư, Kỳ Nhiên hư quá. Kỳ Nhiên không ngoan, có Tu Mạnh là ngoan thôi"
Hoa Kỳ Nhiên hiện tại đến sức lực nói còn không có, cậu chỉ có thể đành hừ hừ vài tiếng rồi mặc kệ hau người kia muốn nói gì thì nói. Bản thân lại tiếp tục được Tu Mạnh dìu đi.
Ba người từ xa tiến vào trong, Cố Ý Vân vừa nhìn thấy bọn họ liền mở lời.
" Tu Mạnh, con lại làm phiền nhà người ta rồi có phải không?"
" Bà ơi, Mạnh Mạnh chào bà, con mới đi chơi về rồi này >
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất