Thật Sự Không Muốn Biến Thành Đại Mỹ Nhân Tuyệt Sắc
Chương 20:
“Được, ăn cơm ăn cơm! Chị Từ, mang hết đồ ăn lên đi.” Tô Mạn vui vẻ nói, bà đã sớm bảo chị Từ chuẩn bị rồi, quay lại thấy Ngu Nùng vẫn đứng im không nhúc nhích thì lén véo cô một cái: “Con chào hỏi đi, cậu ấy nói ăn cơm, tức là giữ con lại ăn cơm đấy, nhanh lên.”
Mặt Ngu Nùng đỏ bừng như lửa đốt nhưng tình thế bắt buộc, cô do dự một chút, vẫn tháo quai túi ra, cô đã đến đây rồi, dù sao cũng phải thử xem có lấy được chút dương khí rồi đi không, nếu không thì uổng công đến một chuyến.
“Chào” cô vừa mở miệng thì nghe thấy một tiếng “Tạch... ù...”
Mẹ kiếp, trước mắt lại tối đen.
Ngu Nùng đứng trong một con hẻm tối đen, xa xa có thể nghe thấy tiếng xe chạy qua.
Điều duy nhất có thể xác định được là, bây giờ hẳn là buổi tối.
Bởi vì trên đầu có sao.
Mặc dù là mùa hè nóng nực nhưng nửa đêm vẫn khá mát mẻ, tất nhiên sự mát mẻ này, có thể một nửa là do Ngu Nùng sợ hãi.
Xung quanh yên tĩnh đến mức khiến da đầu cô tê dại, bóng tối như thể có thể nuốt chửng linh hồn của con người.
Cô đứng tại chỗ một lúc, chỉ một lúc thôi, lông tơ trên người đã dựng đứng hết cả lên.
Đó là điềm báo trước khi nguy hiểm ập đến.
Ngu Nùng cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, cô sờ túi tại chỗ, may mà túi vẫn cầm trên tay. Chết tiệt, lần trước dùng hết bình xịt phòng dê mà quên mua, cô vừa dựng tai lên, lắng nghe tiếng động xung quanh, vừa từ từ lấy điện thoại ra khỏi túi, dùng túi che ánh sáng, nhanh chóng mở màn hình xem giờ, quả nhiên, 22 giờ 32 phút đêm.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy thời gian năm, cô ngạc nhiên, tưởng mình nhìn nhầm, lại nhìn thêm lần nữa.
Một trong những con số đã thay đổi, thời gian trên điện thoại, nó đã lùi lại mười năm?
Nếu là thật.
Vậy thì bây giờ cô thì sao? Đang đứng trong một con hẻm tối đen mười năm trước? Một mình một bóng...
Trực giác mách bảo cô, con hẻm này có lẽ rất nguy hiểm!
Cô do dự một chút, không bật chức năng đèn pin của điện thoại, mục tiêu quá rõ ràng, bật điện thoại lên, cô giống như đom đóm trong đêm tối.
Cô chỉ có thể mượn chút ánh sáng của những vì sao, đi về phía trước, cho dù có nguy hiểm, ở lại đây cũng không phải là cách, vẫn phải đi ra khỏi con hẻm này.
Cô đi đôi giày cao gót màu bạc, gót giày mảnh khảnh giẫm xuống đất, lập tức phát ra tiếng kêu giòn tan.
Trong con hẻm không một bóng người, nghe rõ mồn một.
Ngu Nùng vô cùng bực bội, biết thế đã đi giày thể thao, đi giày cao gót làm gì? Bước thứ hai, cô cố gắng đặt chân xuống nhẹ nhất có thể nhưng gót giày quá cao, rất khó kiểm soát.
Đi được ba bước, cô biết như vậy không được, quá ồn.
Ngay khi cô định cởi giày, đi chân đất.
Ngay khoảnh khắc đó, lông tơ sau gáy cô đột nhiên dựng đứng, không biết một bóng đen ẩn nấp ở đâu, từ phía sau, đột nhiên lao về phía cô.
Ngu Nùng vì có thuật Uẩn Khí trên sổ tay, cảm giác vô cùng nhạy bén.
Lúc đó, mặc dù cô rất kinh ngạc nhưng lý trí vẫn còn, phản ứng cực nhanh, cô lập tức đưa tay trái ra, che sau tai, vì cô biết đàn ông tấn công phụ nữ từ phía sau, phần lớn là để trút giận, khả năng đâm sau lưng đến chết không lớn lắm.
Còn lại là một số thủ đoạn dùng thuốc mê bịt miệng, cô có thể nín thở, cô nín thở rất lâu nhưng Ngu Nùng không ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, nếu có, cô chắc chắn có thể ngửi thấy.
Vì vậy vào khoảnh khắc đó, cô đã thực hiện một động tác duy nhất.
Đó là ngăn đối phương siết cổ từ phía sau.
Quả nhiên, đối phương từ phía sau siết cổ cô.
Mặt Ngu Nùng đỏ bừng như lửa đốt nhưng tình thế bắt buộc, cô do dự một chút, vẫn tháo quai túi ra, cô đã đến đây rồi, dù sao cũng phải thử xem có lấy được chút dương khí rồi đi không, nếu không thì uổng công đến một chuyến.
“Chào” cô vừa mở miệng thì nghe thấy một tiếng “Tạch... ù...”
Mẹ kiếp, trước mắt lại tối đen.
Ngu Nùng đứng trong một con hẻm tối đen, xa xa có thể nghe thấy tiếng xe chạy qua.
Điều duy nhất có thể xác định được là, bây giờ hẳn là buổi tối.
Bởi vì trên đầu có sao.
Mặc dù là mùa hè nóng nực nhưng nửa đêm vẫn khá mát mẻ, tất nhiên sự mát mẻ này, có thể một nửa là do Ngu Nùng sợ hãi.
Xung quanh yên tĩnh đến mức khiến da đầu cô tê dại, bóng tối như thể có thể nuốt chửng linh hồn của con người.
Cô đứng tại chỗ một lúc, chỉ một lúc thôi, lông tơ trên người đã dựng đứng hết cả lên.
Đó là điềm báo trước khi nguy hiểm ập đến.
Ngu Nùng cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, cô sờ túi tại chỗ, may mà túi vẫn cầm trên tay. Chết tiệt, lần trước dùng hết bình xịt phòng dê mà quên mua, cô vừa dựng tai lên, lắng nghe tiếng động xung quanh, vừa từ từ lấy điện thoại ra khỏi túi, dùng túi che ánh sáng, nhanh chóng mở màn hình xem giờ, quả nhiên, 22 giờ 32 phút đêm.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy thời gian năm, cô ngạc nhiên, tưởng mình nhìn nhầm, lại nhìn thêm lần nữa.
Một trong những con số đã thay đổi, thời gian trên điện thoại, nó đã lùi lại mười năm?
Nếu là thật.
Vậy thì bây giờ cô thì sao? Đang đứng trong một con hẻm tối đen mười năm trước? Một mình một bóng...
Trực giác mách bảo cô, con hẻm này có lẽ rất nguy hiểm!
Cô do dự một chút, không bật chức năng đèn pin của điện thoại, mục tiêu quá rõ ràng, bật điện thoại lên, cô giống như đom đóm trong đêm tối.
Cô chỉ có thể mượn chút ánh sáng của những vì sao, đi về phía trước, cho dù có nguy hiểm, ở lại đây cũng không phải là cách, vẫn phải đi ra khỏi con hẻm này.
Cô đi đôi giày cao gót màu bạc, gót giày mảnh khảnh giẫm xuống đất, lập tức phát ra tiếng kêu giòn tan.
Trong con hẻm không một bóng người, nghe rõ mồn một.
Ngu Nùng vô cùng bực bội, biết thế đã đi giày thể thao, đi giày cao gót làm gì? Bước thứ hai, cô cố gắng đặt chân xuống nhẹ nhất có thể nhưng gót giày quá cao, rất khó kiểm soát.
Đi được ba bước, cô biết như vậy không được, quá ồn.
Ngay khi cô định cởi giày, đi chân đất.
Ngay khoảnh khắc đó, lông tơ sau gáy cô đột nhiên dựng đứng, không biết một bóng đen ẩn nấp ở đâu, từ phía sau, đột nhiên lao về phía cô.
Ngu Nùng vì có thuật Uẩn Khí trên sổ tay, cảm giác vô cùng nhạy bén.
Lúc đó, mặc dù cô rất kinh ngạc nhưng lý trí vẫn còn, phản ứng cực nhanh, cô lập tức đưa tay trái ra, che sau tai, vì cô biết đàn ông tấn công phụ nữ từ phía sau, phần lớn là để trút giận, khả năng đâm sau lưng đến chết không lớn lắm.
Còn lại là một số thủ đoạn dùng thuốc mê bịt miệng, cô có thể nín thở, cô nín thở rất lâu nhưng Ngu Nùng không ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, nếu có, cô chắc chắn có thể ngửi thấy.
Vì vậy vào khoảnh khắc đó, cô đã thực hiện một động tác duy nhất.
Đó là ngăn đối phương siết cổ từ phía sau.
Quả nhiên, đối phương từ phía sau siết cổ cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất