Thật Sự Không Muốn Biến Thành Đại Mỹ Nhân Tuyệt Sắc

Chương 41:

Trước Sau
Ngu Nùng đi theo anh vào trong, bố cục phòng khách giống với tầng dưới nhưng cả căn phòng rộng rãi hơn nhiều, không phải là nhà trống trơn, chỉ là không có đồ đạc thừa thãi, có lẽ là nơi Sở Du thường ở, trong nhà dương khí dồi dào, có một mùi hương đặc biệt trên người anh.

Người khác ngửi thấy không biết cảm giác thế nào nhưng Ngu Nùng ngửi thấy, giống như được dương khí bao bọc, nóng hổi ấm áp, là hương vị khiến cô cảm thấy thoải mái và an toàn.

Cô nhìn Sở Du đặt những quả dâu tây trong đĩa vào hộp đựng thức ăn trên bàn.

Có lẽ anh thường gọi đồ ăn bên ngoài nên bếp cũng ít khi nấu nướng.

Ngu Nùng xem xong căn nhà, ánh mắt lại chuyển sang khuôn mặt nghiêng của anh, trong lòng vừa nghi ngờ vừa buồn phiền.

Anh thực sự giống hệt Sở Du ngoài đời, ngay cả thanh kiếm nhỏ ở xương quai xanh cũng giống nhau.

Nhưng Sở Du trong mơ và ngoài đời lại không giống nhau chút nào.

Sở Du trong mơ, đối xử với cô rất nhiệt tình, dịu dàng, luôn sẵn sàng giúp đỡ mà không cần đền đáp gì cả.

Thế nhưng đây dù sao cũng chỉ là một giấc mơ, anh có tốt đến đâu, cũng chỉ là Sở Du trong mơ... Một khi tỉnh mộng, trở về thực tại, anh trong mơ sẽ biến mất.

Luồng khí trong cơ thể cô yên tĩnh một lúc, rồi lại bắt đầu hoạt động.

Sở Du đặt dâu tây xong, lau sạch đĩa đựng trái cây và tay, lúc này trong nhà tràn ngập hương thơm của dâu tây.

Mùi dương khí và mùi thơm ngọt của dâu tây biến dị hòa quyện vào nhau.

Anh vừa quay người.

Ngu Nùng đã đứng dậy.

Thôi, trong mơ thì cứ trong mơ, thời gian không đợi mình, phải tranh thủ từng phút từng giây. Dương khí khó tìm như vậy, vất vả lắm mới gặp được, bỏ lỡ thì tiếc lắm!



Xoạt, cô chui vào lòng anh.

Trời ơi! Ai có thể từ chối một spa dương khí tuyệt vời như vậy chứ, cô như thể đang mặc bộ bikini màu sắc sặc sỡ, nằm tắm nắng trên ghế nằm ở bãi biển có nước biển xanh hơn cả bầu trời.

So với dương khí ở sau lưng, dương khí trong lòng Sở Du ở phía trước nồng đậm hơn, cuồn cuộn hơn, mãnh liệt hơn...

Chân Ngu Nùng mềm nhũn.

Lúc đầu Sở Du luống cuống tay chân, một lát sau liền cong người muốn kéo giãn khoảng cách nhưng lại không nỡ buông tay, vừa muốn kéo giãn khoảng cách, vừa muốn ôm chặt vào lòng, cuối cùng anh kiềm chế nhẫn nhịn, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra? Sao vậy...”

Không, không có chuyện gì xảy ra.

Chỉ là thèm dương khí của anh thôi!

Nếu có thể, cô có thể ở trong vòng tay thoải mái như thế này, cho đến khi trời đất sụp đổ, phi thăng tại chỗ.

Hai người áp sát vào nhau, Ngu Nùng vận hành thuật Song Tu trong cơ thể, đang dung hợp dương khí cuồn cuộn, phiêu phiêu như tiên, Sở Du đưa tay ra, vừa mới khẽ vuốt vai cô, còn chưa kịp hồi tưởng.

Bỗng nhiên có tiếng hét truyền đến từ dưới lầu.

Tiếp theo là một tiếng mở cửa lớn và tiếng ồn ào.

Vì là nhà cũ nên cách âm rất kém, tiếng động ở hành lang cầu thang gần như nghe rõ mồn một.

Cảm giác đầu tiên của Ngu Nùng là có chuyện rồi!

Đây là cơn ác mộng của cô, một khi có chuyện xảy ra thì có thể liên quan đến cô.

Cô lý trí ép mình thoát khỏi vòng tay ấm áp của Sở Du, sau đó chạy đến cửa sổ phòng khách, mở cửa sổ nhìn xuống.



Quả nhiên!

Là ở dưới lầu.

“Trời ơi, người ở 402 nhảy lầu rồi!”

Không biết ai hét lên một tiếng phá giọng.

Không ít người thò đầu ra khỏi cửa sổ nhìn xuống, dưới lầu còn có tiếng khóc lóc.

“Xuống xem một chút đi.”

Sở Du cảm thấy không ổn, sắc mặt đanh lại, anh kéo Ngu Nùng đang ở cửa sổ ra ngoài cửa.

Ngu Nùng xuống lầu không nói một lời, 402 nhảy lầu? Ai nhảy? Khi cô ra ngoài, người phụ nữ gầy gò ở nhà, nam chủ nhà cũng ở nhà, cô em gái ở giường trên đang nghỉ ngơi trong phòng, sao lại nhảy lầu được?

Cô chỉ mới rời đi chưa đầy nửa tiếng.

Đợi hai người nhanh chân xuống đến tầng dưới, phát hiện trước cửa phòng 402 đã tụ tập không ít người, đều là những người hàng xóm ở tầng trên tầng dưới.

Có người thò cổ nhìn vào trong nhà, cũng có người đứng ở cửa nói chuyện rôm rả.

Những người đi theo sau không rõ tình hình, còn có người hỏi: “Người nhảy lầu là ai? Phòng 402 à? Là ai?”

“Không phải nhảy lầu, là ngã từ cửa sổ xuống, thật là dọa chết người, được người ở dưới lầu cứu rồi, may mà không sao, cô gái nhỏ tự đứng dậy đi về.”

“Ồ, đúng là mạng lớn.”

“... Không phải tôi nói cô Mỹ Quyên, cô con gái út của cô cũng thật gan dạ, lớn thế rồi mà còn trèo ra ngoài cửa sổ, may mà có cái sào phơi đồ nhà tôi đỡ một cái, ngã xuống ban công, đây là tầng bốn đấy, nếu ngã xuống thì mất mạng rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau