Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

Chương 49

Trước Sau
Chu Kì Nghiêu tự mình giám sát đám người Tô Toàn đem toàn bộ thức ăn bưng lên xong, sau đó mới cho toàn bộ lui ra, còn hắn trở về Dưỡng Tâm điện.

Khi Chu Kì Nghiêu tới tẩm điện, liền phất tay cho mọi người đi ra ngoài, còn lại một mình hắn liền chạy tới trước cửa điện, nghĩ tới ngốc tử này chắc là chưa có tỉnh, động tác của Chu Kì Nghiêu rất nhẹ.

Khi cửa cạch một tiếng mở ra, Chu Kì Nghiêu đi vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, chỉ là còn chưa xoay người, liền cảm giác trên đỉnh đầu hình như có tiếng hít thở, rất nhẹ rất chậm, khiến cho hắn cảnh giác nhăn mày lại. Chu Kì Nghiêu rất bình tĩnh xoay người lại, trong nháy mắt xoay người, một tay tóm lấy, tay còn lại thì tạo thành nắm đắm nện qua, chỉ là chờ nhìn thấy người trước mặt liền sửng sốt, động tác chậm lại, liền bị người đẩy ngã.

Chu Kì Nghiêu còn chưa lấy lại tinh thần, cái ót liền đập vào trên mặt đất, hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt của người kia vừa vặn bị ánh sáng che mất, không thể nhìn rõ biểu cảm, chỉ là trong hơi thở thổi vào mặt mang theo mùi rượu, chắc là nhận ra ánh mắt của Chu Kì Nghiêu  nhìn qua, thì thào một tiếng: “Chu, Kì, Nghiêu…..”

Mỗi một chữ nói ra đều rất chậm còn mang theo mờ mịt không xác định, còn có chút ngốc nghếch, giống như là người say rượu muốn xác nhận người trước mặt.

Chu Kì Nghiêu là lần đầu tiên nghe Long Bạch Bạch gọi tên của hắn, hắn giật mình một lúc sau đó mới duỗi tay ra sau cổ tên ngốc kia, véo phần thịt mềm mại sau cổ ngốc tử này,  thanh âm khàn khàn: “Chu Viêm nói không được cho ngươi uống rượu, nhưng trẫm sao lại thấy ngươi uống rượu xong lại thông minh ra? Còn biết gọi tên của trẫm?”

Lúc trước hắn dạy ngốc tử này học tên của ngốc tử, kết quả ngốc tử này học một ngày cũng không học được, giờ phút này nghe Long Bạch Bạch gọi tên của hắn, loại cảm giác kỳ dị này làm cho cả người hắn rất thoải mái, tuy rằng cảm thấy ngốc tử này kỳ quái, sau khi say rượu lại không giống bình thường, hắn chỉ cho rằng đây là do uống say, hắn kề trán mình lên trán Long Bạch Bạch, dụ dỗ: “Lại gọi thêm một lần nữa được không?”

Người đè nặng trên người ngoan ngoãn gọi một tiếng, chỉ là ngay sau đó, đột nhiên cúi người xuống, cắn một cái vào cổ Chu Kì Nghiêu, nhưng không cắn mạnh cũng không chảy máu, ngược lại khiến cho Chu Kì Nghiêu có một loại cảm giác kì quái.

Chu Kì Nghiêu đẩy đẩy: “Tỉnh rồi thì đứng lên, đừng ầm ĩ, trẫm đã cho người chuẩn bị tốt đồ ăn cho ngươi, những đồ ăn lúc trước ngươi gọi tên đều đã chuẩn bị xong, lần này cho ngươi ăn đủ.”

Chu Kì Nghiêu tưởng tượng đến bộ dáng tham ăn của Long Bạch Bạch nhịn không được cười ra tiếng, ngón tay hắn xoa nắn bàn tay người trong lòng, mang theo an ủi, còn tưởng rằng Long Bạch Bạch đang làm nũng với hắn.

Kết quả ngốc tử này cũng không buông tha, mà còn trực tiếp cắn lưỡi rồi còn liếm khối da thịt kia, Chu Kì Nghiêu: “…..”

Chu Kì Nghiêu rốt cục cảm thấy không đúng, nắm chặt cổ tay Long Bạch Bạch kéo người lên, kết quả chợt nghe người trong lòng rầm rì một tiếng, “người tốt ngươi làm gì, cho ta cắn một miếng trước, cắn một miếng thôi là tốt rồi…..”

Chu Kì Nghiêu nắm cổ tay Long Bạch Bạch xoay người đem người đè dưới thân, chờ hai người thay đổi vị trí, hắn cúi đầu, nhìn vào đôi mắt màu đỏ của Long Bạch Bạch, người phía dưới còn đang cười ngây ngô với hắn, giống như một con heo nhỏ đang muốn tới gần cổ hắn, nói trên người hắn có mùi rất thơm, ủi ủi một hồi liền hôn lên khóe miệng Chu Kì Nghiêu, tiếp tục đi lên trên, cắn xuống.

Đáy mắt Chu Kì Nghiêu trầm xuống, hung tợn nhìn hắn, cuối cùng vẫn là cúi đầu hôn xuống, chỉ là Chu Kì Nghiêu không biết khi hắn vừa hôn xuống, đôi mắt của người dưới thân đang tỉnh táo bỗng nhiên trở thành màu đỏ tươi, giây lát sau lại khôi phục tỉnh táo, đổi tới đổi lui sau mấy lần, lại trở thành màu đỏ tươi, liều chết nhìn chằm chằm vào một chỗ, sau đó từ từ nhắm mắt lại….

……

Vân Bạch Liệt cảm thấy hắn có một giấc mộng rất dài, nhưng mơ thì luôn luôn sẽ tỉnh lại, chỉ là hắn tỉnh lại có chút đặc biệt, qua lại giữa quên và nhớ, sau khi hai loại trí nhớ hòa vào nhau, ngoài sức mạnh của long châu khi bước vào tuổi trưởng thành hơn nữa còn có tác dụng của rượu, làm cho hắn không biết bản thân mình đang ở nơi nào.

Nhưng hai loại trí nhớ cuối cùng vẫn hòa hợp vào nhau, cuối cùng trong suy nghĩ của hắn toàn một màu đỏ tươi, hắn nhìn thấy người gần mình nhất, liền há miệng cắn xuống…..

…..

Tô Toàn vẫn chờ ở thiên điện, chờ hoàng thượng đem Vân chủ tử qua, kết quả đợi hơn nữa canh giờ cũng không thấy người tới.

Tô Toàn nhìn đồ ăn đã dọn xong sắp bị nguội,  nôn nóng không chịu được, nhưng hắn lại không dám đi quấy nhiễu hoàng thượng, nhưng nếu đợi thêm lát nữa thì trời đã tối đen, hắn chỉ có thể kiên trì đi Dưỡng Tâm điện.



Hắn một mình đi vào, chỉ là còn chưa tới gần, chợt nghe thấy thanh âm từ trong điện truyền ra, Tô Toàn nghe xong, nét mặt già nua liền đỏ lên, nhanh chóng lui ra ngoài Dưỡng Tâm điện.

Cung nhân canh giữ bên ngoài khó hiểu: “Tô công công, hoàng thượng vẫn không ra, những món ăn này phải làm sao bây giờ?”

“Cái gì mà làm sao bây giờ? Hoàng thượng kêu chờ thì phải chờ…. Hoàng thượng làm việc cần ngươi dạy sao?” Tô Toàn phất tay, nói xong liền  đứng thẳng canh giữ ở nơi đó, hắn phải canh giữ thật tốt, không cho bất cứ kẻ nào đi vào, cũng không thể phá hỏng chuyện tốt của hoàng thượng được.

Sau nửa đêm Chu Kì Nghiêu mới tỉnh lại, lúc tỉnh lại là nằm trên long tháp, chắc là nghĩ tới tình cảnh lúc trước, khóe miệng liền cong cong, từ từ nhắm hai mắt lại muốn giơ tay đem người ở bên cạnh kéo vào trong lòng lại phát hiện trống không.

Hắn sửng sốt, lúc này liền thanh tỉnh hoàn toàn, quay đầu qua, bên cạnh long tháp cũng không có người, hắn ngồi dậy, phủ thêm ngoại bào, đầu tiên ở trong tẩm điện nhìn một vòng không thấy người, không phải lại chạy đi ăn vụng đó chứ?

Ngay khi Chu Kì Nghiêu định mặc quần áo đi ra ngoài tẩm điện, lỗ tai liền động, hậu điện có tiếng nước truyền tới, nghe thấy tiếng nước khiến cho khuôn mặt của Chu Kì Nghiêu bình tĩnh lại, hắn chạy qua, làm ầm ĩ như vậy thế mà vẫn còn tinh thần, sớm biết vậy lúc trước không mềm lòng.

Chu Kì Nghiêu chạy tới hậu điện, đẩy ra cửa đại điện, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Long Bạch Bạch ngồi bên ao đưa lưng về phía hắn, mặc một chiếc áo choàng trắng, lỏng lẻo ở trên người, hai chân cho vào trong ao.

Hơi nước ấm áp tràn ngập, đối phương lười nhác ngồi ở chỗ kia, rõ ràng là đang nghịch nước, cũng không biết vì sao lại cho người ta có cảm giác đang mơ.

Ánh mắt Chu Kì Nghiêu dịu lại, đi qua, ngồi xuống, ôm lấy người từ phía sau: “Tỉnh từ bao giờ? Sao không ngủ thêm chút nữa? hay là đói bụng? lúc trước trẫm đã chuẩn bị đồ ăn cho ngươi, chỉ là lúc này sợ là đã lạnh, trẫm cho người đi hâm lại cho người điền bụng được không?”

Giọng của Chu Kì Nghiêu rất nhẹ nhàng, giống như sợ quấy nhiễu một màn này.

Nam tử nghe lời của hắn cũng không quay đầu lại, mà lại tiếp tục nghịch nước, một đầu tóc đen rối tung, có một ít rơi vào trong ao, trôi nổi ở nơi đó, hơi nước thật dày che lấp hai chân ở dưới nước, ngay từ đầu Chu Kì Nghiêu vẫn chưa chú ý tới, nhưng giờ phút này nghe tiếng nước lại cảm thấy không đúng.

Hắn cúi đầu, liền nhìn thấy vảy màu ngân bạch ở dưới hồ như ẩn như hiện, mà khi hắn nhìn qua, cái đuôi màu ngân bạch dưới nước đột nhiên nhảy lên, trực tiếp vung vẩy, lập tức sóng to gió lớn, cuộn tất cả nước trong hồ tạo thành một màn nước, sau đó toàn bộ nước được đổ lên, làm ướt cả người Chu Kì Nghiêu và nam tử.

Chu Kì Nghiêu sửng sờ ở nơi đó, hắn không hề động, rốt cục cảm thấy không thích hợp, bọt nước trên mặt từng giọt từng giọt rơi xuống dưới, từ khuôn mặt tuấn mĩ kia cuối cùng thấm vào ngoại bào ướt nhẹp.

Mà đồng dạng người bên người hắn cũng cả người ướt đẫm, trên người che kín dấu vết lúc trước hắn để lại, cuối cùng người này cũng quay đầu qua, đuôi mắt hơi con lên, khi nhìn qua khóe miệng cũng cong lên, đáy mắt trong suốt sáng ngời, nhưng rõ ràng vẫn là khuôn mặt này, khí chất lại khác nhau rất lớn.

Nếu lúc trước hắn lần đầu tiên nhìn thấy Long Bạch Bạch cũng là khuôn mặt này, nhưng hiện giờ hắn liếc mặt một cái là có thể nhận ra, đây là người nọ……

Nhưng người trước mặt này không giống Long Bạch Bạch, cũng không giống với người ba năm trước đây, giống như hai người tổng hợp lại sau khi trải qua những tang thương, mặt mày đều mang nét cười nhưng trong mắt lại không có ý cười, làm cho người ta có ảo giác lạnh lùng.

Cánh tay của Chu Kì Nghiêu ban đầu đặt lên vai nam từ lặng lẽ thu về: “Ngươi…..” trong đầu hắn hiện lên rất nhiều loại ý tưởng, hắn ý thức được sợ là ngốc tử kia nhớ ra rồi, cho nên trước mặt hắn chính là Long Bạch Bạch sau khi khôi phục sao?

Chu Kì Nghiêu không biết tại sao, nhìn người trước mắt trong lòng lại cảm thấy khủng hoảng và bất an, hắn nghẹn giọng, một lúc lâu sau mới cứng ngắc nói: “Ngươi…. Khỏe lại?”

Nam tử cười cười, không trả lời Chu Kì Nghiêu, ánh sáng màu ngân bạch nhoáng lên một cái, cái đuôi của hắn liền biến thành hai chân thon dài, liền cứ để chân trần như vậy đứng ở nơi đó, mặc ngoại bào rộng thùng thình, đứng trước mặt Chu Kì Nghiêu, từ trên cao nhìn xuống Chu Kì Nghiêu: “Chu Kì Nghiêu, đã lâu không gặp.”

Chu Kì Nghiêu ngửa đầu, cứ đứng ở nơi đó như vậy, không hề động, cũng không mở miệng.



Kỳ thật trên đường hắn mang theo Long Bạch Bạch từ Lệ Sơn trở về đã từng nghĩ tới, hoặc là hắn đã nghĩ nhưng lại không dám nghĩ, cho dù Long Bạch Bạch thật sự khôi phục, ở trong tưởng tượng của hắn, bọn họ ở chung lâu như vậy, ít nhất cũng phải có cảm tình, hắn đã đồng ý với đại cữu tử tương lại sẽ chăm sóc Long Bạch Bạch cả đời, nên sẽ không nuốt lời.

Hắn đã nghĩ rất nhiều lần, chờ ngốc tử kia khôi phục, tuy rằng bọn họ sẽ cần một chút thời gian để hòa hợp lại, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ là cục diện hiện tại, thậm chí bọn họ vừa mới…..

Nhưng người trước mặt này lại nhìn hắn lạnh nhạt như vậy, nói với hắn lâu rồi không gặp?

Chu Kì Nghiêu từ từ đứng lên, hắn bình tĩnh nhìn nam tử vẫn cong khóe miệng trước mặt hắn: “ngươi là có ý gì? Chúng ta là tình nhân, là phu phu, cần phải xa cách như vậy sao?”

Nam tử cười cười không nói gì: “Đúng là không cần như vậy.” hắn nói xong liền ôm lấy Chu Kì Nghiêu,  nghiêng đầu muốn hôn lên, lại bị Chu Kì Nghiêu nắm cổ tay.

Nam tử cười cười: “Ngươi xem, xa cách không chỉ có ta, cũng có ngươi.”

Chu Kì Nghiêu nhìn người gần trong gang tấc, không buông tay ra, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi nhớ lại khi nào?”

Hắn nhớ tới khi vào cửa điện Long Bạch Bạch liền khác thường, nhưng rõ ràng lúc ấy trí nhớ của đối phương còn chưa khôi phục.

Nam tử thật ra không lừa gạt hắn: “Lúc ngươi vào cửa điện, đúng là thời điểm hai loại trí nhớ đang dung hợp vào nhau, là hắn cũng là ta. Chúng ta vốn chính là một người, chỉ là sau khi nhớ lại ta không còn ngốc như vậy nữa, cũng không có gì khác có phải hay không?”

Chu Kì Nghiêu: “Nếu không khác nhau, vì sao ngươi lại?”

Nam tử nhìn Chu Kì Nghiêu cười cười: “Kỳ thật ngươi là muốn hỏi, nếu ta đã khôi phục trí nhớ sao lại xa cách với người như vậy, vì sao ta phải tu thành chính quả với ngươi?”

Chu Kì Nghiêu mím môi không hề hé răng.

Hắn nhìn người trước mặt, rõ ràng có loại dự cảm đối phương sẽ nói gì đó mà hắn không muốn nghe, nhưng hắn không thể ngăn cản.

Vân Bạch Liệt nhìn Chu Kì Nghiêu, miệng hắn vẫn mang theo ý cười, đáy mắt cũng rất lạnh lùng, chỉ là dưới sự lạnh nhạt này, ngón tay hắn trong tay áo nắm chặt lại, cho tới khi long châu trong tay hắn cảm nhận được cảm xúc của hắn nóng rực lên, làm cho cả người lạnh lẽo của hắn cảm nhận được ấm áp, mới có thể khiến cho hắn đem những lời kế tiếp nói ra khỏi miệng.

Từ sau khi thanh tỉnh hắn liền ngồi ở chỗ này, hắn để mặc cho nước ao bao phủ mình, nhưng hắn là rồng, hắn vốn sinh ra ở trong nước, hắn ngồi ở trong này nửa canh giờ, cho tới khi nghe được động tĩnh, hắn mới quyết định hạ quyết tâm.

Năm đó long tộc gặp chuyện không may, một màn đầy trời đều là biển máu giống như vừa mới xảy ra, hắn có trách nhiệm của hắn, huyết hai thâm thù, nhưng thù này không thể kéo người trước mặt này liên lụy vào trong được.

Cho nên những lời kế tiếp, hắn vẫn phải nói ra.

Vân Bạch Liệt nhìn Chu Kì Nghiêu, đột nhiên nâng tay lên, lộ ra long châu trong lòng bàn tay, ánh sáng màu ngân bạch lúc trước bao quanh long châu giờ phút này càng thêm cường thịnh, còn có một tầng màu đỏ mờ ảo bao xung quanh.

“Ngươi có nhìn thấy long châu này có sự khác nhau không? Đây chính là sự khác biệt của long tộc chúng ta giữa trước và sau khi hai trăm tuổi.” Vân Bạch Liệt nghe được thanh âm lạnh lùng vô tình của mình, hắn như là cầm một cây đao trong tay, chọc vô số nhát vào trái tim của người trước mặt hắn, đồng thời cũng đâm vào trên người mình, “lúc trước Chu Viêm nói với ngươi có một phần đúng, một ngày này, tộc nhân của long tộc xác thật không thể uống rượu, hai trăm tuổi trưởng thành, pháp lực tăng mạnh, nhưng  đây cũng là một quá trình chuyển đổi, nếu chạm vào rượu liền chỉ biết tuân theo thú tính, sẽ mất toàn bộ lý trí, cũng là lý do trước khi ta rời đi lại làm ra một chuyện như vậy…..”

Vân Bạch Liệt hơi dừng lại, hắn nghe được lời nói kế tiếp của mình, hoàn toàn cắt đứt quan hệ của hai người, hắn nghe thanh âm không có cảm tình của mình nói: “Cho dù không phải ngươi, cũng sẽ là người khác.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau