Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?
Chương 6
Chu Kì Nghiêu đảm bảo Long Bạch Bạch nghe hiểu, lúc này hắn mới an tâm, không bị đánh là được, sau khi nghĩ thông liền len lén nhìn Chu Kì Nghiêu một cái, lại lén nhìn thêm cái nữa, cuối cùng yên lặng xê dịch mông, đem khoảng cách lúc trước kéo ra xóa sạch sẽ.
Chu Kì Nghiêu nhận ra động tác mờ ám của hắn, làm như không thấy, khóe miệng cũng nhịn không được cong lên: thật đúng là một ngốc tử.
Mà cúi đầu đi theo long liễn Tô Toàn nghe hai người nói chuyện thì ngạc nhiên không thôi, hắn đi theo tân đế nửa năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng kiên nhẫn của tân đế.
Ngày thường tân đế rất ít lời, hình như từ khi Vân tam công tử xuất hiện, cơ hội nói chuyện của tân đế mới nhiều hơn.
Tô Toàn hơi có chút đăm chiêu, sợ là tam công tử này….. quả nhiên là không giống với người khác, sau này hắn nên để bụng cẩn thận quan tâm một chút.
Long Bạch Bạch đi theo Chu Kì Nghiêu tới thư phòng, sau khi ăn một chút bởi vì lúc trước ở chỗ thái hậu chạy tới chạy lui sợ là đã mệt nên đành đi hậu điện nghỉ ngơi, còn Chu Kì Nghiêu thì ở phía trước phê duyệt tấu chương.
Chờ Chu Kì Nghiêu phê xong mới nhớ tới còn một người nữa, vừa hỏi Tô Toàn, còn ngủ.
Thật sự là…. Ngoại trừ ăn chỉ có ngủ.
Nhưng trong khoảnh khắc khuôn mặt kia hiện lên trong đầu Chu Kì Nghiêu, biết rõ không thể nhưng vẫn kiềm chế không được mà đi tới phía sau điện, Tô Toàn nhìn thấy, liền nhanh chóng cúi đầu đi theo, khóe miệng cũng không nhịn được mà hơi cong lên, hoàng thượng thật để bụng Vân công tử, lúc này mới không bao lâu đã nhớ rồi?
Chu Kì Nghiêu đi qua liền nhìn thấy Long Bạch Bạch còn đang ngủ như một con heo nhỏ, hắn đứng ở trước nhuyễn tháp, nhưng khi vừa cúi đầu nhìn kỹ, mày lại nhíu chặt.
Long Bạch Bạch cuộn tròn lại mà ngủ, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, không biết là đang gặp ác mộng gì, càng ngày càng co lại, cả người thậm chí còn run rẩy.
Chu Kì Nghiêu không nhúc nhích, lẳng lặng đứng ở kia, ngón tay đặt ở bên người hơi co lại, vẫn không nhịn được ngồi xuống bên cạnh, giơ tay mặt không có biểu tình gì mà vỗ vỗ.
Cũng thật ngạc nhiên, lòng bàn tay hắn vừa chạm vào lưng ngốc tử này, thân thể đang phát run của đối phương thế nhưng lại không run nữa, hơn nữa vẻ mặt cũng buông lỏng ra, đầu hơi lệch qua một bên, hô hấp cũng vững vàng hơn.
Không chỉ có Chu Kì Nghiêu mà Tô Toàn ở phía sau cũng kinh ngạc không thôi, hắn nhìn Chu Kì Nghiêu lại nhìn Long Bạch Bạch, nghĩ thầm nếu hắn không biết Vân tam công tử này là bị ngốc thật, hắn còn tưởng rằng đối phương là đang giả vờ muốn dùng loại thủ đoạn nhỏ này để có được lực chú ý của hoàng thượng.
Nhưng một người có thể giả vờ được một lúc cũng không thể giả vờ được vài năm.
Hắn đã tìm hiểu chuyện của Vân gia, cũng không phải người bình thường có thể chịu được như vậy.
Hơn nữa…. lúc trước hoàng thượng cũng chỉ là một ngốc tử, sau đó cũng không biết vì sao đột nhiên lại tốt lên.
Hơn nữa giả ngu trước mặt một kẻ ngốc cũng không dễ dàng, hoàng thượng nếu tin, vậy nói Vân tam công tử này là khờ thật, hiện giờ Vân công tử tin tưởng hoàng thượng như vậy, chứ không phải là hoàng thượng biết an ủi cảm xúc của một tên ngốc như thế nào?
Đương nhiên Chu Kì Nghiêu không biết, khi hắn mới sinh ra rất tốt, nhưng sau đó bị đụng vào đầu nên mới trở nên ngu ngốc, lúc hắn ngu ngốc hắn căn bản không biết chuyện gì bên ngoài cả, cho đến khi người nọ cứu hắn, phục hồi tâm trí của hắn bằng phép thuật, sau khi hắn tỉnh táo lại mới từ miệng người ngoài biết được những chuyện mà hắn trải qua.
Chu Kì Nghiêu nhìn ngốc tử một lần nữa ngủ an ổn, cau mày rồi đi ra ngoài.
Tô Toàn không dám hé răng, có thể cảm giác được tâm tình của hoàng thượng không tốt.
Chu Kì Nghiêu vừa đi ra vừa nói: “Hỏi rõ ràng toàn bộ những chuyện xảy ra với hắn những năm nay, trẫm phải biết được chi tiết.” Lúc trước chỉ tìm hiểu được thân phận và lai lịch của hắn ở Vân gia, nhưng thời gian gấp gáp cũng không tìm hiểu được rõ ràng, cũng không thấu đáo. Nhưng đêm nay nhìn thấy bộ dạng này của Long Bạch Bạch, làm cho hắn cảm thấy sợ là còn chuyện mà mình chưa biết?
Tô Toàn đáp: “Vâng.”
Chu Kì Nghiêu cũng không cho người đi quấy rầy Long Bạch Bạch, mà Long Bạch Bạch liền ngủ thẳng tới khi trời tối đen, lúc tỉnh lại lại là một tiểu ngốc tử vui vẻ, vui vẻ chạy tới bên Chu Kì Nghiêu cọ cọ một bữa ngự thiện, mới bị Tô Toàn đưa về Phi Vân điện của mình.
Buổi tối Chu Kì Nghiêu trở lại tẩm điện của mình, trong điện thật lạnh lẽo.
Lúc trước không để ý, sau khi ngốc tử kia đến đây liền ríu rít liên tục, nói liên tục bên tai hắn, hiện giờ lại cảm thấy Dưỡng Tâm điện thật quạnh quẽ.
Chu Kì Nghiêu cho mọi người lui đi, tự mình đi tới bể tắm sau điện.
Đứng ở trong ao, nước ôn tuyền còn chưa tới thắt lưng hắn, vai rộng eo hẹp nhìn rất tốt, thế nhưng giờ phút này quanh thân lại bao phủ một tầng hơi mỏng màu bạc, lượn lờ xung quanh người hắn khiến cho bể tắm có vẻ lạnh lẽo quỷ dị.
Chu Kì Nghiêu từ từ nhắm hai mắt, vận khí, hạ phúc có một dòng khí trào lên trên, mắt thường có thể nhìn thấy một ánh sáng màu bạc chạy khắp cơ thể hắn, cuối cùng trào ra khỏi miệng, đúng là một hạt châu có ánh sáng màu bạc.
Chờ ánh sáng xung quanh hạt châu này tan đi, chỉ còn lại một viên ngọc lưu ly trong suốt, rất là đẹp.
Chu Kì Nghiêu mở mắt ra, lẳng lặng nhìn long châu nằm trong tay, đáy mắt hiện lên một mảnh hoài niệm, ba năm, long châu này nằm ở trong tay hắn, vì sao còn chưa tới lấy?
Là đã quên, hay là…. Không muốn đặt chân tới trần thế nữa?
Ba năm này hắn đã nghĩ tới vô số loại khả năng, cũng không có loại nào có thể thuyết phục được bản thân mình.
Ba năm trước, người nọ xuất hiện rồi biến mất, ở bên hắn ba tháng, cứu hắn thoát khỏi vực sâu, khi đó hắn đã sắp tốt rồi, vẫn một mực lo lắng đối phương khi nào sẽ rời khỏi.
Đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ thiếu niên hình như có việc gấp phải ra ngoài, nhưng đối phương vẫn chưa lấy lại long châu, hắn nghĩ đối phương khẳng định sẽ trở về.
Hắn cứ đợi, đợi cả một ngày, từ hừng đông tới tối đen lại tới hừng đông.
Thiếu niên không trở về nữa.
Hắn vẫn nắm chặt long châu thiếu niên để lại đợi ba ngày ba đêm, không ngủ không nghỉ, rốt cục xác định…. Hắn sẽ không về nữa.
Đêm đó Chu Kì Nghiêu lại nằm mơ, mơ thấy ba năm trước, mơ thấy ở chung với thiếu niên ba tháng, nhưng sau khi tỉnh mộng, ngoại trừ long châu trong cơ thể hắn nhắc nhở hắn chuyện năm đó thật sự xảy ra, còn lại chỉ là một tòa cung điện trống rỗng như cũ, vắng lặng hiu quạnh, lẻ loi một mình.
Chu Kì Nghiêu đứng dậy để cho Tô Toàn hầu hạ mặc long bào, nhìn cung điện trống rỗng đột nhiên nghĩ tới khi tiểu ngốc tử tới đây, ít nhất khi đối phương ở trong này khiến hắn cảm thấy không phải có một mình, còn có chút hơi người.
Chắc là đối phương cùng người nọ lớn lên giống nhau, hơn nữa năm đó hắn cũng là một ngốc tử bị bắt nạt, Chu Kì Nghiêu có một cảm giác không thể giải thích với tên ngốc tử này, lúc này ngày đầu tiên nhìn thấy đối phương mới mềm lòng, liền lưu lại hắn ở bên người.
Khi Chu Kì Nghiêu mặc long bào đi ra đại điện, Tô Toàn còn theo sát ở phía sau, nhỏ giọng bẩm báo chuyện tối hôm qua hoàng thượng dặn dò đi tìm hiểu.
Tô Toàn bẩm báo là chuyện vì sao Long Bạch Bạch xuất hiện ở Vân gia và những ngày tháng mà Vân tam công tử đã trải qua.
Có thể hình dung bằng một chữ thảm, thế nhưng cũng tìm hiểu được lại lịch của Long Bạch Bạch.
Ba năm trước lão thái gia Vân gia từ nơi khác trở về mang theo một tiểu ngốc tử, nghe nói là tình cờ gặp được một ngôi làng bị lũ lụt, lúc ấy cả thôn đều bị chôn vùi, cũng chỉ tiểu ngốc tử này may mắn, chôn ở trong nước bùn lâu như vậy vựa vặn bị một cái cây ngã xuống cản lại, mới giữ lại được mạng sống.
Thế nhưng không biết có phải là lúc ở trong nước bị đụng đầu hay không, lúc tỉnh lại cũng đã ngốc nghếch, nhưng không phải là cái gì cũng không biết, chỉ là không được thông minh mà thôi, dạy cái gì cũng hiểu, nhưng không dạy sẽ không hiểu.
Bởi vì thôn đã bị nhấn chìm nên không tìm được người để hỏi, khẳng định cha mẹ cũng không còn, Vân lão thái gia liền dẫn Long Bạch Bạch trở về, đặt tên là Vân Bạch Liệt, còn đưa tới dưới danh nghĩa Vân tướng quân.
Tô Toàn cẩn thận bẩm báo: “…. Ban đầu khi Vân lão thái gia còn sống thì Vân công tử qua cũng rất tốt, nhưng hai năm sau thì không được như vậy, giống như hạ nhân, tùy ý đánh chửi, lần này là ỷ vào đầu óc Vân công tử….. liền lừa hắn báo ân, Vân công tử liền nhớ kỹ từng câu từng chữ, thật đúng là muốn có được thánh sủng để báo ân. Lần này nếu không phải Vân công tử đói quá trốn ra ngoài, sợ là…..” cho dù chết ở Phi Vân điện cũng không có người biết.
Đáy mắt Chu Kì Nghiêu hiện lên một mạt hung ác, ừ một tiếng, suy nghĩ càng rõ ràng hơn lúc trước, nháy mắt khi bước vào điện Kim Loan liền dặn dò Tô Toàn: “ngươi đi đem người đón tới đây.” Cũng không nói rõ là nơi nào, liền nhanh chóng đi vào.
Tô Toàn sờ sờ đầu, nghĩ nghĩ liền cảm thấy hoàng thượng là thấy thân thể của Vân công tử đáng thương nên mới đồng tình, nhịn không được lắc đầu: thật đúng là người ngốc có ngốc phúc.
Người khác không biết, hắn đi theo bên người tân đế nửa năm, kỳ thật rất rõ ràng tâm địa của tân đế không xấu, nửa năm trước một trận chiến mà thành danh bị truyền ra cũng là vì tồn tại, hoàng cung này là nơi ăn thịt người…. không đứng ở chỗ cao, vậy chỉ có thể trở thành bùn đất cho người ta dẫm lên, trở thành một cỗ xương trắng trên con đường công thành danh toại của người khác.
Long Bạch Bạch vừa tỉnh liền nghe có chuyện tốt tới cửa, nghe nói có thể đi tìm hoàng thượng liền vui vẻ không thôi, tuy răng Phi Vân điện đã thay đổi rất nhiều, người sau này đều cho hắn ăn ngon mặc tốt.
Nhưng đồ ăn ở Phi Vân điện cho một hậu phi hơn nữa còn là nam phi đương nhiên là không bằng của hoàng đế.
Long Bạch Bạch lại không cảm thấy mấy món này ngon miệng, trước kia đói còn miễn cưỡng có thể cho vào miếng mấy miếng, nhưng từ khi ăn đồ ăn ở bên Chu Kì Nghiêu, liền cảm thấy thật là thơm, liền ngày ngày nhớ mong….. không nghĩ tới vừa mới được cọ hôm nay còn có thể đi tiếp.
Long Bạch Bạch theo sát Tô Toàn, lúc tới ngự thư phòng vừa vặn gặp Chu Kì Nghiêu vừa mới hạ triều, người trong triều đình còn có chút chuyện phải thương lượng cụ thể, Chu Kì Nghiêu đi về ngự thư phòng phía sau cũng có vài vị đại nhân đi theo.
Người đi đầu phía sau Chu Kì Nghiêu đúng là Đống tướng gia, cũng là cha của Đổng phi, là ca ca của Đổng thái hậu.
Mà vị đứng sau một chút chính là Vân tướng quân, cũng chính là nghĩa phụ trên danh nghĩa của Long Bạch Bạch.
Cũng là do Vân tướng quân đưa Long Bạch Bạch vào trong cung, đã nhiều ngày nghe ngóng chuyện trong cung, nhất là khi biết được Long Bạch Bạch thật sự có được sự chú ý của hoàng thượng liền vẫn nghĩ cách muốn gặp Long Bạch Bạch. Vốn trong cung còn có một ma ma trong phủ có thể truyền tin tức, nhưng cũng không biết ma ma này đã làm cái gì mà bị hoàng thượng nhốt vào trong mật thất rồi không có đi ra.
Tin tức bị chặt đứt, Vân tướng quân không nhận được tin tức rất là nóng vội, không nghĩ tới lúc này lại gặp được, ánh mắt của Vân tướng quân lập tức sáng lên, nhìn chằm chằm Long Bạch Bạch hận không thể lập tức kéo người qua dạy cho một khóa nói nhiều lời tốt cho Vân gia bọn họ.
Long Bạch Bạch nhìn thấy Chu Kì Nghiêu ánh mắt liền sáng lên đang muốn chạy tới, cũng may bị Tô Toàn nhanh chóng ngăn lại, mới chậm lại bước chân, liền thấy được Vân tướng quân.
Thân thể Long Bạch Bạch run lên, yên lặng trốn ở phía sau cây cột: không nhìn thấy không nhìn thấy không nhìn thấy!
Chu Kì Nghiêu nhận ra động tác mờ ám của hắn, làm như không thấy, khóe miệng cũng nhịn không được cong lên: thật đúng là một ngốc tử.
Mà cúi đầu đi theo long liễn Tô Toàn nghe hai người nói chuyện thì ngạc nhiên không thôi, hắn đi theo tân đế nửa năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng kiên nhẫn của tân đế.
Ngày thường tân đế rất ít lời, hình như từ khi Vân tam công tử xuất hiện, cơ hội nói chuyện của tân đế mới nhiều hơn.
Tô Toàn hơi có chút đăm chiêu, sợ là tam công tử này….. quả nhiên là không giống với người khác, sau này hắn nên để bụng cẩn thận quan tâm một chút.
Long Bạch Bạch đi theo Chu Kì Nghiêu tới thư phòng, sau khi ăn một chút bởi vì lúc trước ở chỗ thái hậu chạy tới chạy lui sợ là đã mệt nên đành đi hậu điện nghỉ ngơi, còn Chu Kì Nghiêu thì ở phía trước phê duyệt tấu chương.
Chờ Chu Kì Nghiêu phê xong mới nhớ tới còn một người nữa, vừa hỏi Tô Toàn, còn ngủ.
Thật sự là…. Ngoại trừ ăn chỉ có ngủ.
Nhưng trong khoảnh khắc khuôn mặt kia hiện lên trong đầu Chu Kì Nghiêu, biết rõ không thể nhưng vẫn kiềm chế không được mà đi tới phía sau điện, Tô Toàn nhìn thấy, liền nhanh chóng cúi đầu đi theo, khóe miệng cũng không nhịn được mà hơi cong lên, hoàng thượng thật để bụng Vân công tử, lúc này mới không bao lâu đã nhớ rồi?
Chu Kì Nghiêu đi qua liền nhìn thấy Long Bạch Bạch còn đang ngủ như một con heo nhỏ, hắn đứng ở trước nhuyễn tháp, nhưng khi vừa cúi đầu nhìn kỹ, mày lại nhíu chặt.
Long Bạch Bạch cuộn tròn lại mà ngủ, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, không biết là đang gặp ác mộng gì, càng ngày càng co lại, cả người thậm chí còn run rẩy.
Chu Kì Nghiêu không nhúc nhích, lẳng lặng đứng ở kia, ngón tay đặt ở bên người hơi co lại, vẫn không nhịn được ngồi xuống bên cạnh, giơ tay mặt không có biểu tình gì mà vỗ vỗ.
Cũng thật ngạc nhiên, lòng bàn tay hắn vừa chạm vào lưng ngốc tử này, thân thể đang phát run của đối phương thế nhưng lại không run nữa, hơn nữa vẻ mặt cũng buông lỏng ra, đầu hơi lệch qua một bên, hô hấp cũng vững vàng hơn.
Không chỉ có Chu Kì Nghiêu mà Tô Toàn ở phía sau cũng kinh ngạc không thôi, hắn nhìn Chu Kì Nghiêu lại nhìn Long Bạch Bạch, nghĩ thầm nếu hắn không biết Vân tam công tử này là bị ngốc thật, hắn còn tưởng rằng đối phương là đang giả vờ muốn dùng loại thủ đoạn nhỏ này để có được lực chú ý của hoàng thượng.
Nhưng một người có thể giả vờ được một lúc cũng không thể giả vờ được vài năm.
Hắn đã tìm hiểu chuyện của Vân gia, cũng không phải người bình thường có thể chịu được như vậy.
Hơn nữa…. lúc trước hoàng thượng cũng chỉ là một ngốc tử, sau đó cũng không biết vì sao đột nhiên lại tốt lên.
Hơn nữa giả ngu trước mặt một kẻ ngốc cũng không dễ dàng, hoàng thượng nếu tin, vậy nói Vân tam công tử này là khờ thật, hiện giờ Vân công tử tin tưởng hoàng thượng như vậy, chứ không phải là hoàng thượng biết an ủi cảm xúc của một tên ngốc như thế nào?
Đương nhiên Chu Kì Nghiêu không biết, khi hắn mới sinh ra rất tốt, nhưng sau đó bị đụng vào đầu nên mới trở nên ngu ngốc, lúc hắn ngu ngốc hắn căn bản không biết chuyện gì bên ngoài cả, cho đến khi người nọ cứu hắn, phục hồi tâm trí của hắn bằng phép thuật, sau khi hắn tỉnh táo lại mới từ miệng người ngoài biết được những chuyện mà hắn trải qua.
Chu Kì Nghiêu nhìn ngốc tử một lần nữa ngủ an ổn, cau mày rồi đi ra ngoài.
Tô Toàn không dám hé răng, có thể cảm giác được tâm tình của hoàng thượng không tốt.
Chu Kì Nghiêu vừa đi ra vừa nói: “Hỏi rõ ràng toàn bộ những chuyện xảy ra với hắn những năm nay, trẫm phải biết được chi tiết.” Lúc trước chỉ tìm hiểu được thân phận và lai lịch của hắn ở Vân gia, nhưng thời gian gấp gáp cũng không tìm hiểu được rõ ràng, cũng không thấu đáo. Nhưng đêm nay nhìn thấy bộ dạng này của Long Bạch Bạch, làm cho hắn cảm thấy sợ là còn chuyện mà mình chưa biết?
Tô Toàn đáp: “Vâng.”
Chu Kì Nghiêu cũng không cho người đi quấy rầy Long Bạch Bạch, mà Long Bạch Bạch liền ngủ thẳng tới khi trời tối đen, lúc tỉnh lại lại là một tiểu ngốc tử vui vẻ, vui vẻ chạy tới bên Chu Kì Nghiêu cọ cọ một bữa ngự thiện, mới bị Tô Toàn đưa về Phi Vân điện của mình.
Buổi tối Chu Kì Nghiêu trở lại tẩm điện của mình, trong điện thật lạnh lẽo.
Lúc trước không để ý, sau khi ngốc tử kia đến đây liền ríu rít liên tục, nói liên tục bên tai hắn, hiện giờ lại cảm thấy Dưỡng Tâm điện thật quạnh quẽ.
Chu Kì Nghiêu cho mọi người lui đi, tự mình đi tới bể tắm sau điện.
Đứng ở trong ao, nước ôn tuyền còn chưa tới thắt lưng hắn, vai rộng eo hẹp nhìn rất tốt, thế nhưng giờ phút này quanh thân lại bao phủ một tầng hơi mỏng màu bạc, lượn lờ xung quanh người hắn khiến cho bể tắm có vẻ lạnh lẽo quỷ dị.
Chu Kì Nghiêu từ từ nhắm hai mắt, vận khí, hạ phúc có một dòng khí trào lên trên, mắt thường có thể nhìn thấy một ánh sáng màu bạc chạy khắp cơ thể hắn, cuối cùng trào ra khỏi miệng, đúng là một hạt châu có ánh sáng màu bạc.
Chờ ánh sáng xung quanh hạt châu này tan đi, chỉ còn lại một viên ngọc lưu ly trong suốt, rất là đẹp.
Chu Kì Nghiêu mở mắt ra, lẳng lặng nhìn long châu nằm trong tay, đáy mắt hiện lên một mảnh hoài niệm, ba năm, long châu này nằm ở trong tay hắn, vì sao còn chưa tới lấy?
Là đã quên, hay là…. Không muốn đặt chân tới trần thế nữa?
Ba năm này hắn đã nghĩ tới vô số loại khả năng, cũng không có loại nào có thể thuyết phục được bản thân mình.
Ba năm trước, người nọ xuất hiện rồi biến mất, ở bên hắn ba tháng, cứu hắn thoát khỏi vực sâu, khi đó hắn đã sắp tốt rồi, vẫn một mực lo lắng đối phương khi nào sẽ rời khỏi.
Đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ thiếu niên hình như có việc gấp phải ra ngoài, nhưng đối phương vẫn chưa lấy lại long châu, hắn nghĩ đối phương khẳng định sẽ trở về.
Hắn cứ đợi, đợi cả một ngày, từ hừng đông tới tối đen lại tới hừng đông.
Thiếu niên không trở về nữa.
Hắn vẫn nắm chặt long châu thiếu niên để lại đợi ba ngày ba đêm, không ngủ không nghỉ, rốt cục xác định…. Hắn sẽ không về nữa.
Đêm đó Chu Kì Nghiêu lại nằm mơ, mơ thấy ba năm trước, mơ thấy ở chung với thiếu niên ba tháng, nhưng sau khi tỉnh mộng, ngoại trừ long châu trong cơ thể hắn nhắc nhở hắn chuyện năm đó thật sự xảy ra, còn lại chỉ là một tòa cung điện trống rỗng như cũ, vắng lặng hiu quạnh, lẻ loi một mình.
Chu Kì Nghiêu đứng dậy để cho Tô Toàn hầu hạ mặc long bào, nhìn cung điện trống rỗng đột nhiên nghĩ tới khi tiểu ngốc tử tới đây, ít nhất khi đối phương ở trong này khiến hắn cảm thấy không phải có một mình, còn có chút hơi người.
Chắc là đối phương cùng người nọ lớn lên giống nhau, hơn nữa năm đó hắn cũng là một ngốc tử bị bắt nạt, Chu Kì Nghiêu có một cảm giác không thể giải thích với tên ngốc tử này, lúc này ngày đầu tiên nhìn thấy đối phương mới mềm lòng, liền lưu lại hắn ở bên người.
Khi Chu Kì Nghiêu mặc long bào đi ra đại điện, Tô Toàn còn theo sát ở phía sau, nhỏ giọng bẩm báo chuyện tối hôm qua hoàng thượng dặn dò đi tìm hiểu.
Tô Toàn bẩm báo là chuyện vì sao Long Bạch Bạch xuất hiện ở Vân gia và những ngày tháng mà Vân tam công tử đã trải qua.
Có thể hình dung bằng một chữ thảm, thế nhưng cũng tìm hiểu được lại lịch của Long Bạch Bạch.
Ba năm trước lão thái gia Vân gia từ nơi khác trở về mang theo một tiểu ngốc tử, nghe nói là tình cờ gặp được một ngôi làng bị lũ lụt, lúc ấy cả thôn đều bị chôn vùi, cũng chỉ tiểu ngốc tử này may mắn, chôn ở trong nước bùn lâu như vậy vựa vặn bị một cái cây ngã xuống cản lại, mới giữ lại được mạng sống.
Thế nhưng không biết có phải là lúc ở trong nước bị đụng đầu hay không, lúc tỉnh lại cũng đã ngốc nghếch, nhưng không phải là cái gì cũng không biết, chỉ là không được thông minh mà thôi, dạy cái gì cũng hiểu, nhưng không dạy sẽ không hiểu.
Bởi vì thôn đã bị nhấn chìm nên không tìm được người để hỏi, khẳng định cha mẹ cũng không còn, Vân lão thái gia liền dẫn Long Bạch Bạch trở về, đặt tên là Vân Bạch Liệt, còn đưa tới dưới danh nghĩa Vân tướng quân.
Tô Toàn cẩn thận bẩm báo: “…. Ban đầu khi Vân lão thái gia còn sống thì Vân công tử qua cũng rất tốt, nhưng hai năm sau thì không được như vậy, giống như hạ nhân, tùy ý đánh chửi, lần này là ỷ vào đầu óc Vân công tử….. liền lừa hắn báo ân, Vân công tử liền nhớ kỹ từng câu từng chữ, thật đúng là muốn có được thánh sủng để báo ân. Lần này nếu không phải Vân công tử đói quá trốn ra ngoài, sợ là…..” cho dù chết ở Phi Vân điện cũng không có người biết.
Đáy mắt Chu Kì Nghiêu hiện lên một mạt hung ác, ừ một tiếng, suy nghĩ càng rõ ràng hơn lúc trước, nháy mắt khi bước vào điện Kim Loan liền dặn dò Tô Toàn: “ngươi đi đem người đón tới đây.” Cũng không nói rõ là nơi nào, liền nhanh chóng đi vào.
Tô Toàn sờ sờ đầu, nghĩ nghĩ liền cảm thấy hoàng thượng là thấy thân thể của Vân công tử đáng thương nên mới đồng tình, nhịn không được lắc đầu: thật đúng là người ngốc có ngốc phúc.
Người khác không biết, hắn đi theo bên người tân đế nửa năm, kỳ thật rất rõ ràng tâm địa của tân đế không xấu, nửa năm trước một trận chiến mà thành danh bị truyền ra cũng là vì tồn tại, hoàng cung này là nơi ăn thịt người…. không đứng ở chỗ cao, vậy chỉ có thể trở thành bùn đất cho người ta dẫm lên, trở thành một cỗ xương trắng trên con đường công thành danh toại của người khác.
Long Bạch Bạch vừa tỉnh liền nghe có chuyện tốt tới cửa, nghe nói có thể đi tìm hoàng thượng liền vui vẻ không thôi, tuy răng Phi Vân điện đã thay đổi rất nhiều, người sau này đều cho hắn ăn ngon mặc tốt.
Nhưng đồ ăn ở Phi Vân điện cho một hậu phi hơn nữa còn là nam phi đương nhiên là không bằng của hoàng đế.
Long Bạch Bạch lại không cảm thấy mấy món này ngon miệng, trước kia đói còn miễn cưỡng có thể cho vào miếng mấy miếng, nhưng từ khi ăn đồ ăn ở bên Chu Kì Nghiêu, liền cảm thấy thật là thơm, liền ngày ngày nhớ mong….. không nghĩ tới vừa mới được cọ hôm nay còn có thể đi tiếp.
Long Bạch Bạch theo sát Tô Toàn, lúc tới ngự thư phòng vừa vặn gặp Chu Kì Nghiêu vừa mới hạ triều, người trong triều đình còn có chút chuyện phải thương lượng cụ thể, Chu Kì Nghiêu đi về ngự thư phòng phía sau cũng có vài vị đại nhân đi theo.
Người đi đầu phía sau Chu Kì Nghiêu đúng là Đống tướng gia, cũng là cha của Đổng phi, là ca ca của Đổng thái hậu.
Mà vị đứng sau một chút chính là Vân tướng quân, cũng chính là nghĩa phụ trên danh nghĩa của Long Bạch Bạch.
Cũng là do Vân tướng quân đưa Long Bạch Bạch vào trong cung, đã nhiều ngày nghe ngóng chuyện trong cung, nhất là khi biết được Long Bạch Bạch thật sự có được sự chú ý của hoàng thượng liền vẫn nghĩ cách muốn gặp Long Bạch Bạch. Vốn trong cung còn có một ma ma trong phủ có thể truyền tin tức, nhưng cũng không biết ma ma này đã làm cái gì mà bị hoàng thượng nhốt vào trong mật thất rồi không có đi ra.
Tin tức bị chặt đứt, Vân tướng quân không nhận được tin tức rất là nóng vội, không nghĩ tới lúc này lại gặp được, ánh mắt của Vân tướng quân lập tức sáng lên, nhìn chằm chằm Long Bạch Bạch hận không thể lập tức kéo người qua dạy cho một khóa nói nhiều lời tốt cho Vân gia bọn họ.
Long Bạch Bạch nhìn thấy Chu Kì Nghiêu ánh mắt liền sáng lên đang muốn chạy tới, cũng may bị Tô Toàn nhanh chóng ngăn lại, mới chậm lại bước chân, liền thấy được Vân tướng quân.
Thân thể Long Bạch Bạch run lên, yên lặng trốn ở phía sau cây cột: không nhìn thấy không nhìn thấy không nhìn thấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất