Thật Thiếu Gia Từ Cổ Đại Xuyên Trở Về Rồi

Chương 19

Trước Sau
Tuy rằng việc Chung Ý nói không trở về nhà họ tần đã an ủi tâm hồn của hai cô gái nhỏ, nhưng hai chị em vẫn là bất bình thay cho anh trai mình.

Những tài nguyên của nhà họ Tần cùng với cuộc sống giàu sang sung sướng từ bé đến lớn đều hẳn là của anh trai, nhưng tất cả đều bị Tần Vĩnh Tư trộm đi mất. Nhưng càng đáng nói hơn chính là, Tần Vĩnh Tư lấy những tài nguyên mà hắn đã trộm tới được để đối phó với chính chủ là Chung Ý, làm hại anh trai của hai người phải chịu biết bao nhiêu cực khổ.

Nghĩ đến những chuyện mà Chung Ý đã gặp phải, đôi song sinh tức giận đến nắm chặt nắm tay, hận không thể lập tức đấm bể đầu Tần Vĩnh Tư cho hả giận.

Chung Linh lập tức sửa đổi nguyện vọng thi đại học của chính mình: “Em sẽ đi học luật, học xong liền kiện chết cả nhà của hắn!”

Chung Ý đè lại cô gái nhỏ đang tức giận: “Có chí hướng đó, chỉ là đợi cho tới khi em tốt nghiệp đại học thì còn phải mất mấy năm nữa, anh trai lại luyến tiếc để cho Tần Vĩnh Tư nhảy nhót lâu như vậy nha.”

Chung Duyệt chà xát cánh tay của mình, tiếp lời: “Anh hai, anh đừng có dùng ngữ khí nhẹ nhàng mà nói những lời hung tàn như vậy được không.” Thậm chí trong lời nói của anh cô còn mang theo mấy phần khí phách, nghe vào giống như chẳng mấy chốc nữa là có thể chơi chết Tần Vĩnh Tư vậy.

Đồng thời còn nhắc nhở Cuung Ý một chút: “Anh ơi, bây giờ là xã hội pháp trị đó nha, anh phải bình tĩnh, Tần Vĩnh Tư có thể làm chuyện trái pháp luật, nhưng chúng ta không thể giống như hắn được đâu nha.”

“Ừa, đã biết đã biết, anh nhất định sẽ tuân thủ pháp luật, tuyệt đôi sẽ không làm chuyện xấu đâu.”

Sau đó hắn liền bỏ qua cái đề tài này, tống cổ hai chị em đi ra vườn rau để hái một ít rau: “Nhớ hái cà tím nhiều một chút, anh sẽ làm món thịt nhồi cà tím chiên để cho mấy đứa đem lên trường ăn.”

Nghĩ tới mỹ vị lúc trưa, hai chị em liền vô cùng hưng phấn, sau khi liên tục bảo đảm với Chung Ý là sẽ giữ bí mật cho hắn, liên vui sướng chạy đi hái rau.

Chung Ý cũng không tiếp tục ở không, đi đổi nước cho mấy con nghêu sọc đang nhả cát, sau đó hắn đi xử lí mấy con bào ngư mà hắn đã mua lúc sáng.

Món cơm bào ngư ở nhà hàng hôm qua đã thành công câu ra con sâu thèm ăn ở trong bụng Chung Ý, chỉ là món cơm bào ngư đó không vừa bụng Chung Ý, cho nên hôm nay hắn quyết định tự tay xuống bếp để nấu ăn.

Bào ngư thiên về vị tanh, cho nên yêu cầu phải ướp thật kỹ, sau khi Chung Ý xử lý sạch sẽ xong thì đem bào ngư khứa thành hoa rồi bỏ vào cái tô lớn để ướp gia vị.

Chung Ý đi ra ngoài để mần thỏ, nhờ bà ngoại cắt ớt cay giúp hắn.

Ông ngoại với ba hắn đã đi ra ruộng làm việc rồi, cây trồng ở ngoài ruộng cần phải trồng luân phiên, bây giờ các thành viên trong nhà muốn ăn, còn phải đen ra ngoài bán, có thời gian rảnh họ liền ra ruộng trồng rau.

Chung Kiến Quốc còn muốn nuôi thêm một ít gà, gà nhà mình nuôi vẫn là ăn ngon nhất, thích hợp đem đi nấu canh, kia chỉ có thể gọi là 'thơm ngon vô cùng'.

Nếu có thể có một ngọn đồi nhỏ hoặc là một mảnh rừng, để nuôi một ít gà thả vườn thì càng tốt.

Chung Ý còn không biết mục tiêu 'to lớn' của ba hắn, hắn vừa xử lí xong hai con thỏ, thì ba mẹ con nhà mợ của hắn cũng đã đến.

Mợ là tự mình chạy xe tới, tính ra Chung Ý đã rất lâu chưa gặp mợ hắn rồi, so với trong trí nhớ của Chung Ý thì mợ hắn bây giờ nhìn còn tiều tụy hơn rất nhiều, chuyện Diêu Vạn Lâm cờ bạc rồi gây nợ đã ảnh hưởng rất lớn đối với mợ.

Mợ hắn tên là Giang Thanh, nhỏ hơn mẹ hắn 3 4 tuổi, là con gái út trong nhà, mới tuổi đôi mươi đã gả cho cậu của hắn.

Trước khi cờ bạc thì Diêu Vạn Lâm cũng ra hình ra dạng lắm, cũng xem như là người có chút bản lĩnh, nhưng mà ai cũng không nghĩ tới sau này hắn lại trở thành con ma cờ bạc hết.

Chung Ý đi qua chào hỏi: “Mợ.”

Giang Thanh cười với Chung Ý: “Tiểu Ý, đã lâu không gặp, bây giờ nhìn con càng đẹp trai hơn lúc trước nữa.”

“Đương nhiên nha, anh trai con chính là đẹp trai nhất thế giới!” Hai đứa nhỏ ở bên cạnh liền tiếp lời.

Thấy hai đứa nhỏ hoạt bát, không bị ảnh hưởng bởi chuyện cha mình thiếu nợ, Giang Thanh cũng vui vẻ, liền theo hai đứa nói vài câu có lệ, sau đó ngồi bên cạnh bà ngoại để vừa làm phụ vừa tám chuyện với bà.

Hai đứa nhỏ tự nhiên là quấn lấy Chung Ý, Chung Ý đang bận cho nên cũng tống cổ hai đứa ra vườn với đôi song sinh để cùng nhau hái rau.

Vừa đi là hơn nữa ngày trời, chờ tới khi trở về còn dẫn theo một đám đàn em ở phía sau, có lớn có bé, cười cười nói nói vô cùng náo nhiệt.

Lúc này Chung Ý đã nấu cơm xong rồi, đang đổi chảo để chiên ớt cay.



Ớt cay đã được trụng nước sôi vài phút, để cho ráo nước liền nhúng qua trứng gà với bột chiên thì có thể trực tiếp cho vào nồi để chiên.

Chung Ý chiên hai loại, một loại không nêm gia vị để lát nữa có thể ăn với thịt thỏ xào, còn một loại là có nêm nếm gia vị, vừa ra lò là có thể ăn ngay.

Nhóm trẻ con này trở về vừa đúng lúc, Chung Ý kêu Chung Duyệt bưng cái mâm to bằng gốm sứ đựng đồ ăn ra, để hơn phân nữa đồ ăn mà hắn làm vào để cho tụi nhỏ ăn.

Sau đó Chung Ý liền thu hoạch được tiếng ăn ngon hết đợt này đến đợt khác, còn có mấy đứa nhỏ ngồi vừa quạt lưỡi vừa kêu cay, nhưng tay vẫn thành thật mà duỗi qua chộp thêm đồ ăn, làm cho người ta vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười.

Ở trong sân có nhiều trẻ con làm ầm ĩ như vậy, cho nên mấy nhà hàng xóm tự nhiên đều đi ra ngó xem, sau đó lục tục đi tới cửa nhà họ Chung tám chuyện. Còn có người thèm món ớt cay chiên, muốn mua của Chung Ý để ăn.

Chỉ là số lượng ớt cay chiên chỉ vừa đủ ăn thôi, Chung Ý muốn bán cũng không có mà bán, cho nên hắn liền hỏi xem nhà ai có đậu phộng không, hắn đem đi làm một nồi đậu phộng chiên, để làm món tửu quỷ đậu phộng.

Sau đó mọi người đều mỹ vô cùng mỹ mãn mà bưng đậu phộng về nhà, lại cảm thấy mấy đứa nhỏ quá ồn ào, cho nên kêu mấy đứa lớn dẫn mấy đứa nhỏ đi chỗ khác chơi.

Diêu Cao Phi xung phong gánh vác trọng trách này, lập tức điều binh khiển tướng dẫn tụi nhóc phần phật chạy đi chỗ khác chơi, đương nhiên, nhóc cũng không quên dặn dò Chung Ý, tới giờ cơm nhất định phải kêu nhóc về.

Mấy đứa nhỏ vừa đi, quả thật là thanh tịnh hơn nhiều. Nhà có nhiều trẻ em thì có nhiều sức sống, không ồn ào quá thì cũng là yên lặng, nhưng mặc kệ là ồn ào náo nhiệt hay yên tĩnh thì có con nít trong nhà cảm giác đều không tệ.

Mặt trời bắt đầu nghiêng dần về phía Tây, Chung Ý bắt đầu làm món thịt nhồi cà tím chiên, Giang Thanh với bà ngoại cùng nhau hỗ trợ cho hắn.

Chắc là do lúc ở cổ đại đã quen xài nồi to với bếp củi, cho nên bây giờ Chung Ý yêu nhất chính là cái nồi to này, đồ ăn tối nay đều dùng nồi to để nấu hết.

Thỏ hầm, thịt nhồi ca tím chiên giòn, nghêu sọc xào cay, sườn heo chua ngọt, trân châu gạo nếp, thăng bò song ớt, địa tam tiên, lại thêm một nồi canh xương hầm, tối nay chính là một bàn cơm lớn.

Giang Thanh cười luôn miệng khen: “Nhìn một bàn cơm phong phú này xem, nếu là ăn nhiều thêm mấy bữa nữa, chắc chắn mợ sẽ mập lên vài cân cho coi.”

Liền ở bữa trua hôm nay, rõ ràng cô đã ăn một cái bánh mì để lót bụng rồi, cho nên cũng không quá đói. Nhưng khi hai đứa nhỏ đưa cơm tới thì cô đã ăn sạch không còn thừa một chút nào luôn, lúc đó cô còn đang ở văn phòng, làm cho những người khác thèm không chịu được, túm tụm lại quây quanh cô xin cô cho nếm thử một miếng.

Giang Thanh cũng không cho họ được nhiều lắm, mỗi người chỉ được ăn thử một miếng, gắp món nào liền tính món đó, sau đó cô liền thu hoạch được một đống ánh nhìn trìu mến của đồng nghiệp. Cô cũng không dám nán lại công ty lâu, nhanh chóng lùa xong cơm trưa liền dọn dẹp xách bình giữ nhiệt rồi chuồn lẹ.

Ngày mai đi làm chắc chắn sẽ bị mọi người chất vấn, chỉ là không có việc gì, dù có chất vấn như thế nào thì bọn họ chỉ có thể hâm mộ cô thôi. Nhất là những món ăn của đêm nay bọn họ đều không được ăn thử, nói không chừng sẽ làm cho bọn họ hâm mộ tới nỗi nước mắt chảy tuôn tuôn ra từ khóe miệng luôn không chừng.

Giang Thanh đắm chìm trong mùi hương thơm lừng ở trong sân, hơn nữa trong đầu còn hiện lên hình ảnh các đồng nghiệp thèm chảy nước mắt, thiếu chút nữa là cười ra tiếng luôn rồi.

Chung Ý bên này phân riêng ra trước mấy phần thịt nhồi cà tím chiên, sau đó liền đem thỏ hầm cùng với thịt nhồi cà tím chiên bưng để qua một bên.

Đây là cho mấy đứa nhỏ đem lên trường ăn, tính như là đồ ăn vặt, không phải món chính, cho nên chờ khi cơm nước xong xuôi mà tụi nhỏ vẫn còn bụng để ăn, thì Chung Ý đương nhiên sẽ không ngăn cản tụi nhỏ ăn.

Cơm bào ngư cũng còn chưa được bưng lên bàn, Chung Ý lấy chén bày thành một hành, rồi múc cơm vào từng chén một, sau đó cho bào ngư cùng với các loại đồ ăn kèm vào, lại rưới nước sốt của bào ngư lên. Tiếp theo liền vung tay lên, chỉ huy mấy đứa nhỏ: “Lên mâm!”

Lúc Chung Ý đang bày chén thì Chung Duyệt liền đã quay video lại, lúc này vẫn còn chưa ngừng quay, cho nên người bưng cơm bào ngư đầu tiên chính là Chung Linh.

Video thời lượng chỉ có 3 phút, Chung Duyệt quay xong liền gửi cho mẹ xem, sau đó lại gửi vào nhóm chat của phòng kí túc xá.

【 Chung Duyệt Duyệt: Anh trai tôi làm!” 】

Chỉ ngắn ngủn bốn chữ, liền lộ ra kiêu ngạo cùng với tự hào của cô.

Sau khi Chung Linh nhìn thấy tin nhắn đương nhiên cũng không cam lòng yếu thế, nhanh tay lẹ mắt chụp một tấm ảnh toàn bàn cơm gửi vào nhóm.

【 Chung Linh Linh: Anh trai tôi làm! 】

Kết thúc công cuộc khoe anh trai, hai chị em buông điên thoại xuống cầm chén cơm lên, vào bàn ăn cơm.

Mỗi người đều có sở thích riêng, Chung Linh thích ăn sườn heo chua ngọt, Chung duyệt thích trân châu gạo nếp, bà ngoại với Giang Thanh thì uống trước một chén canh để khai vị.



Chung Ý trước tiên nếm món thăn bò song ớt, hắn tính ngày mai bán cơm chiên thăn bò và cơm chiên bắp noãn tôm, cùng với rau trộn bạch tuộc mini.

Còn về phần canh thì Chung Ý nghĩ cũng không có nhiều thời gian, cho nên dứt khoát làm canh xương hầm, bên trong bỏ thêm vào bắp, bí đao, củ mài này kia. Chung Ý không có ý định kiếm thêm bao nhiêu tiền từ canh hết, vì phải xài thêm hộp nên 1 phần 3 tệ, trừ tới trừ lui cũng không lời bao nhiêu.

Lần đầu tiên thêm món vào thực đơn, thì thêm 4 món như này là đủ rồi.

Canh xương hầm Chung Ý đã nếm thử rồi, thực thanh đạm, vô cùng thanh đạm, bởi vì trong canh không có quá nhiều dầu, hương vị cũng không quá đậm đà, thậm chí an vào còn có cảm giác thanh đạm tươi mới nữa.

Chung Ý xào thăn bò rất mềm, những vấn đề có thể sử dụng mức lửa để giải quyết thì Chung Ý đều sẽ không sử dụng những biện pháp khác, cho nên Chung Ý cũng không đem thăn bò áo qua bột.

Thăn bò này chính là chọn phần thịt thăn ngon nhất của con bò, cắt thành từng miếng thon dài đều nhau, sau khi đã ướp bằng hành tây xong, thì cho vào dầu nóng trực tiếp xào lên. Lại cho vào ớt xanh ớt đỏ cắt xợi xào cùng, sau khi ớt cay đã được xào chín, nêm nếm một chút gia vị cho vừa ăn thì có thể cho ra lò rồi.

Ớt đỏ cắt sợi là dùng ớt chuông, còn ớt xanh cắt sợi chính là dùng ớt cay Tứ Xuyên, thăn bò song ớt làm xong thì thăn bò vừa mềm vừa thơm. Còn rất bén cơm, Chung Ý tự mình nếm hai đũa, cảm thấy vô cùng hài lòng.

Hắn cảm thấy nếu như không bán cơm chiên, mà trực tiếp đi bán cơm phần món thăn bò xào song ớt này thì việc buôn bán chắc chắn cũng sẽ không tệ, Chung Ý càng nghĩ càng cảm thấy chuyện bán cơm phần này có thể suy xét một chút.

Trên bàn cơm không một ai nói chuyện, chỉ có tiếng chén đũa va chạm với nhau liên tục được vang lên, tất cả mọi người đều đang chuyên tâm lùa cơm duêtj mồi. Ngay cả ông bà ngoại ngày thường đều ăn chậm nhai kỹ cũng đều bị mấy đứa nhỏ làm cho tăng lên tốc độ ăn cơm.

Chung Ý thấy vậy đành phải bất đắc dĩ lên tiếng nhắc nhở tụi nhỏ: “Ăn từ từ thôi, không có ai dành với tụi em đâu, đừng lo bị đói.”

Diêu Cao Phi nhân lúc gắp đồ ăn rảnh miệng trả lời hắn: “Anh, chỉ có thể trách trù nghệ của anh sao mà đỉnh quá trời, em căn bản là không thể nào ăn chậm được hết luôn á.”

Thậm chí cậu còn cảm thấy nếu như tốc độ ăn chậm một chút chính là không tôn trọng với nguyên bàn đồ ăn này.

Diêu Tâm Nghiên cũng liên tục gật đầu: “Anh họ, ăn ngon quả thật là ngon dữ lắm luôn, em dừng lại không được, thậm chí còn hận chính mình tại sao chỉ có một đôi bàn tay với một cái miệng đây nè.”

Hai chị em song sinh cũng đang vùi đầu ăn đồ ăn do anh trai đặc biệt nấu cho mình, khi Chung Ý nhìn qua hai người liền tỏ vẻ, tụi em tuyệt đối không thể cô phụ tâm ý của anh trai được.

Vì vậy, nhắc nhở của Chung Ý không có chút tác dụng nào hết trơn.

“Không có việc gì, Tiểu Ý con cứ ăn đi, trong lòng của hai ông bà già chúng ta hiểu rõ, con đừng lo lắng quá.”

“Đúng đó” Giang Thanh nói tiếp: “Tiểu Ý con đã bận rộn cả buổi chiều rồi, cho nên con ăn nhiều thêm một chút đi, nếu không đồ ăn đều bị mấy đứa nhỏ này ăn hết rồi.”

Mỗi một món ăn trên bàn đều lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được mà giảm bớt, cơm bào ngư đều bị bọn họ để qua một bên, ở thời điểm này có đồ ăn ngon thì phải ăn cùng với cơm trắng mới đúng bài, không ăn hết 3 chén cơm tuyệt đối không rời bàn.

Ông bà ngoại thì chuyên chú với món địa tam tiên, Chung Kiến Quốc thì thích mấy món đậm đà một chút, cho nên đôi đũa của hắn ưu tiên hai món thăn bò xào song ớt với nghêu sọc xào cay hơn.

Người đầu tiên ăn món cơm bào ngư lại là Giang Thanh, nước sốt trộn đều cùng với cơm, sau đó múc một muỗng cho vào miệng, tức khắc vị giác liền bùng nổ, làm cho người ăn kinh ngạc vô cùng.

Món này cũng quá thơm quá tươi ngon rồi!

Nước sốt của bào ngư có vị hơi mặn, Chung Ý cũng không có nêm đường, chỉ là thay đổi loại gạo khác, loại gạo mà hắn sử dụng chính là gạo thơm được sản xuất trồng trọt tại thành phố H.

Gạo này còn có cái tên nghe rất êm tai, gọi là gạo hoa đào, dùng đất đen để trồng ra, rất nổi tiếng ở thành phố H này. Gạo hoa đào này từng hạt đều có mùi thơm, sau khi nấu xong cơm cũng cứng hơn một các loại gạo khác một chút, thích hợp để ăn với các món nước, lấy đem đi kết hợp với nước sốt của bào ngư thì đã ngon nay lại càng ngon hơn nữa.

Gạo hoa đào có vị ngọt hơn một chút so với các loại gạo khác, cho nên khi ăn cùng với nước sốt bào ngư, hương vị trong khoang miệng cũng biến thành mằn mặn ngòn ngọt. Hương vị nguyên bản của đồ ăn vốn sẽ không có xung đột gì cả, luôn là sẽ tự nhiên hòa quyện lại với nhau, kết hợp lại càng tăng thêm sự thơm ngon cho món ăn.

Sau khi Giang Thanh ăn xong muỗng cơm thì cắn thêm một miếng bào ngư, hương vị cũng không tệ, nhưng cô cảm thấy bào ngư này chỉ là làm nền thôi, cơm với nước sốt của bào ngư mới là vai chính trong món này.

Hơn nữa ăn xong hết nguyên một chén cơm cũng không có cảm giác bị ngán, chỉ là bụng cô không cho phép cô lại ăn thêm một chén cơm nữa, bằng không thì cô nhất định sẽ ăn thêm cho đã thèm.

Mấy đứa nhỏ hình như không có nhiều phiền não như vậy, ăn đến nỗi kêu ngao ngao, ăn xong hết lại quấn lấy Chung Ý, kêu hắn lại làm cho bọn họ thêm một chén cơm nữa.

Dù sao thì ngày mai nếu như trèo lên cân một cái, tuyệt đối có thể tăng lên 2 3 cân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau