Thầy À! Thuốc Ức Chế Của Thầy Hết Rồi

Chương 12: Ép Buộc

Trước Sau
Đàm Tư Cẩm bị cánh tay kiên cố của chàng trai giam cầm trong ngực, cả người anh mềm nhũn như không xương, căn bản không né được.

"Cậu bị điên rồi à? Còn đang trong thời gian thi, không được làm bậy..."

Đàm Tư Cẩm chỉ có thể dùng ngôn ngữ mỏng yếu làm cảnh cáo cuối cùng, nhưng Trình Khiêm lại chỉ coi như gió thoảng bên tai, tay cởi thắt lưng da của anh, thở ra bên tai: "Thầy, chẳng lẽ anh muốn dẫn Alpha của cả toà nhà này nhào tới cắn anh sao?"

Đàm Tư Cẩm bị nói đến cả người rùng mình, thừa dịp khoảng trống này, Trình Khiêm kéo quần tây của anh xuống. Một chiếc quần lót chống thấm nước màu trắng đập vào mắt hắn, thì ra Đàm Tư Cẩm đã có chuẩn bị từ sớm.

Quần chống thấm nước dùng một lần, rất giống với quần lót hình tam giác thông thường, làm từ cotton dày thấm nước, hai bên có nút bấm thuận tiện để tháo rời. Trình Khiêm kéo cúc hai bên ra, quả nhiên bên trong đã có vệt nước dính dính.

Hắn dùng ngón trỏ vòng vo giữa khe đùi Đàm Tư Cẩm, liếm liếm ngón tay dính đầy mật dịch, mặt Đàm Tư Cẩm trong nháy mắt đỏ bừng, môi run rẩy nói: "Cậu..."

Vừa mới nói được một chữ thì thứ đồ vật thật lớn cứng rắn chen vào, Đàm Tư Cẩm há to miệng muốn kêu lại không dám kêu, cả người bị chậm rãi xỏ xuyên từ phía sau, chỉ có thể giống như chết đuối thở hổn hển từng hơi từng hơi.

Trình Khiêm đâm lút cán từ hành lang trơn trượt xuống tận đáy, cánh tay mạnh mẽ gắt gao siết chặt người, trước ngực phập phồng dán vào lưng đối phương, thấp giọng nói bên tai anh: "Em sẽ cố gắng làm nhanh để đè xuống đợt nhiệt nóng này."

Dứt lời, phòng vệ sinh trống rỗng lập tức vang lên tiếng nước ba ba, tư thế từ sau tiến vào rất sâu, làm đến Đàm Tư Cẩm đứng không vững, nhiều lần thiếu chút nữa đụng đầu vào vách ngăn, lại được Trình Khiêm mạnh mẽ kéo trở lại trong ngực. Mà tư thế đứng thẳng cũng làm cho tiểu huyệt ướt át kẹp chặt hơn, hơn nữa trước mắt còn có nguy cơ tùy thời bị người ta bắt gặp, càng tăng thêm một phần lo được lo mất, một chút gió thổi cỏ lay cũng làm cho Đàm Tư Cẩm sụp đổ nên tiểu huyệt cũng co rút theo, Trình Khiêm sảng khoái đến da đầu tê dại, một tay ôm lấy người trong ngực, tay kia thì sờ vào tiểu Đàm Tư Cẩm.

Kích thích cực lớn trước sau giáp công làm cho trước mắt Đàm Tư Cẩm trắng bệch lập tức xuất ra, tinh dịch phía trước bắn lên tường, phía sau thì không ngừng chảy nước, từng đợt từng đợt phủ lên quy đầu, lại bị côn thịt rút ra chặn ngược về, tràn ra thì theo chân chảy xuống. Trình Khiêm bị kẹp đến kêu lên hai tiếng đau đớn, không khỏi ôm người càng chặt, trước sau còn đang cùng nhau động kéo cao trào của Đàm Tư Cẩm cực dài.

Đàm Tư Cẩm muốn nhịn để không kêu thành tiếng vì thế giơ tay cắn mu bàn tay, không để cho tiếng rên rỉ khó chịu tuôn ra khỏi miệng, Trình Khiêm thấy thế bẻ mặt hôn môi anh, dùng đầu lưỡi khuấy đảo khoang miệng vừa hút vừa cắn, chặn lại những tiếng rên rỉ kia.

Đâm chọc được một lát thì Trình Khiêm tăng tốc độ, trong tiếng va chạm kịch liệt xuất ra, côn thịt trong cơ thể nhảy dựng lên làm cho đùi Đàm Tư Cẩm bắt đầu phát run, anh sợ tới mức thân thể căng thẳng, vội vàng đưa tay sờ sờ chỗ hai người giao hợp.

Sau cao trào, Trình Khiêm chống đầu lên cổ Đàm Tư Cẩm thở hổn hển, lồng ngực phập phồng thoáng cái đụng vào sống lưng gầy gò của đối phương, trong mắt Đàm Tư Cẩm long lanh ánh nước, đầu ngón tay sờ được một vòng dấu vết lồi lên có độ co giãn ở chỗ giao hợp dính dính.

Người bên tai vừa thở vừa thấp giọng nói: "Đừng sợ, em đeo bao cao su."

Dứt lời, dương vật bán cương trượt ra từ trong huyệt nhỏ, Trình Khiêm rút khăn giấy lau chân và mông Đàm Tư Cẩm, đóng cúc quần lót rồi lại mặc quần tây cho anh.

Một tiếng đàn hồi vang lên, Trình Khiêm tháo bao cao su rồi thắt nút, thuận tay ném vào bồn cầu. Đàm Tư Cẩm còn đang ở trong cao trào choáng váng chậm chạp không hoàn hồn, mềm nhũn nằm sấp mặc cho Trình Khiêm bày bố, sau đó ngửa đầu ngả vào trong ngực đối phương tìm kiếm điểm tựa.

Trình Khiêm ghé vào tuyến thể của anh ngửi ngửi, sau đó lấy miếng dán ngăn cách trong túi áo dán lên, Đàm Tư Cẩm lập tức cảm giác được làn da bị thắt chặt, chỗ vết cắn nóng rát đau nhức, giơ tay muốn gãi.



Trình Khiêm lập tức bắt lấy bàn tay muốn làm loạn này, kéo cánh tay đối phương gác lên cổ mình, ôm Đàm Tư Cẩm đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Giáo viên giám thị ở cuối hành lang nhìn thấy bóng dáng của hai người thì vội vàng chạy đến gần hỏi chuyện gì đã xảy ra. Trình Khiêm khẽ nâng mắt nhìn ông, mặt không đỏ tim không loạn bắt đầu nói dối: "Thưa thầy, vừa nãy em ở trong nhà vệ sinh nhìn thấy tình trạng thầy Đàm không tốt lắm, vừa ôm bụng vừa nôn, có thể là tái phát viêm dạ dày, em muốn dẫn thầy ấy đến phòng y tế."

Giáo viên giám thị khẩn trương nhìn Đàm Tư Cẩm một cái, trên mặt anh có một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt trắng bệch còn ửng đỏ, đúng là một bộ dáng bị bệnh, vội vàng nói: "Đau đến như vậy, để thầy đưa đi..."

"Không cần đâu thầy." Trình Khiêm kiên quyết cắt ngang, nhanh chóng nhìn thoáng qua thẻ trước ngực đối phương "Em đã nộp bài rồi, thầy còn phải giám thị mà, lỡ có tình huống bất ngờ khác, thầy không có ở đây cũng rất phiền toái. Thầy Đàm dạy lớp chúng em, em đưa đi là được."

Giáo viên giám thị nghĩ lại cảm thấy cũng đúng, đây là bài thi cuối cùng chiều nay, mà loại tình huống bất ngờ này cũng chỉ là một chuyện nhỏ không quan trọng, nhưng ngộ nhỡ trong lúc thi cử hoặc trong phòng thi xảy ra chuyện ông không có ở đây thì liền biến thành thất trách của mình.

Ông đánh giá học sinh này một cái, nhìn rất thành thật đáng tin cậy, vì thế dặn dò: "Vậy mau đến phòng y tế đi, nếu mà nghiêm trọng quá thì nhớ đưa đến bệnh viện."

"Dạ vâng." Trình Khiêm gật đầu, đỡ Đàm Tư Cẩm cũng không quay đầu chạy ra khỏi tòa nhà giảng dạy.

Nhưng đích đến không phải là phòng y tế mà là một công trình đang thi công gần cửa sau của trường, có một ô trống gần đó, là lối ra mới mà học sinh trốn đi tiệm net tình cờ phát hiện ra.

Trình Khiêm vẫy một chiếc taxi ở ven đường, sau khi lên xe, hắn lập tức gửi một tin nhắn cho giáo viên chủ nhiệm.

"Thầy, đột nhiên em bị viêm dạ dày, thi xong trực tiếp đến bệnh viện, đề toán em đã nộp rồi, em làm hết, không ảnh hưởng đến thi cử nên xin thầy yên tâm. Em muốn theo dõi ở bệnh viện 2 ngày, lúc về sẽ bổ sung giấy nghỉ cho thầy, em cảm ơn."

Đợi gửi tin nhắn xong thì hắn nhìn thoáng qua Đàm Tư Cẩm tựa vào lòng mình mê man, lấy điện thoại từ trong túi áo anh ra, cầm ngón tay cái của anh mở khóa sau đó tìm số điện thoại cấp trên của anh, chỉnh sửa một tin nhắn xin nghỉ phép tương tự gửi tới.

Hắn vuốt ve mái tóc xù xì của người trong ngực, không nhịn được nhẹ nhàng dùng môi chạm vào mí mắt và chóp mũi đối phương, ngay khi sắp về đến nhà thì điện thoại của hắn đột nhiên rung lên.

Quả nhiên, là điện thoại của Lý Mạn Hi.

Học sinh bị bệnh rời trường, giáo viên chủ nhiệm gọi điện thoại xác nhận với phụ huynh đầu tiên là chuyện bình thường, Trình Khiêm nhận điện thoại, đầu kia lập tức vang lên giọng nữ cực kỳ từ tính: "Thầy Vương nói con bị bệnh?"

Trình Khiêm không chút gợn sóng đáp: "Vâng, tiêu chảy, đến bệnh viện."

Đối diện hừ ra một tiếng cười khẽ, rất có ý tứ cười nhạt khi dỗ dành trẻ con: "Nói dối không tệ, chừng mực như nào chính con rõ nhất. Tốt hơn là đừng đến tai ba con."

Trình Khiêm im lặng, trả lời một câu "Đã biết" sau đó quyết định cúp điện thoại.

Lần thứ hai hắn cúi đầu, ánh mắt sắc bén thu đao vào vỏ trở về dịu dàng triền miên. Taxi đã đến, hắn trả tiền xong ôm người lập tức xuống xe.



Lúc mở cửa, Đàm Tư Cẩm chỉ có thể dựa vào hắn để đứng, Trình Khiêm ôm người vào nhà, cửa vừa đóng liền kề hôn vào cổ, thuận tay xé rách miếng ngăn cách.

Tiếng nước mút mát vang lên, Đàm Tư Cẩm bị hôn đến nức nở thở không nổi, nửa trên né tránh hắn, lại bị đối phương ôm chặt hơn, hai người ngã trái ngã phải một đường đợi đến lúc đứng cạnh giường thì cơ bản Đàm Tư Cẩm đã bị Trình Khiêm lột sạch.

Một tay Trình Khiêm đè người vào chăn đệm mềm mại, một tay trực tiếp xé rách cái quần chống thấm nước vướng víu kia, Đàm Tư Cẩm bị cường thế hào đoạt đánh cho không hề có lực chống đỡ, anh đưa tay che chỗ riêng tư của mình thì lại bị đối phương nắm cổ tay khóa ở đỉnh đầu.

Lúc Trình Khiêm đè xuống còn có pheromone hương rượu đột nhiên phóng thích. Mùi rượu Whisky nồng đậm trong nháy mắt tràn ngập cả gian phòng, câu ra pheromone và dục vọng của Đàm Tư Cẩm đang chôn sâu trong đáy lòng.

Khi cao trào liên tục, rõ ràng Đàm Tư Cẩm cảm nhận được khoái cảm bá đạo xâm phạm mang đến, anh hoảng hốt trong chớp mắt, nhanh chóng thu hồi loại ý nghĩ khủng bố này.

Cái lần bi thảm của người bạn thời thơ ấu một lần nữa hiện ra trong tâm trí, anh thất thần nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng tinh khiết, nước mắt như một khe suối nhỏ chảy ra.

Đây có phải là kết thúc không thể tránh khỏi của Omega không? Nằm rạp ở dưới thân Alpha, dùng thân thể đổi lấy sự sung sướng, bị đùa bỡn, cướp đoạt, hoặc là bị lăng nhục thê thảm.

Tình yêu vốn là như vậy ư?

Một mảng lớn tinh dịch đọng lại trên bụng anh bị không khí nhiễm đến hơi lạnh, Trình Khiêm chưa kịp đeo bao cao su nên bắn ra ngoài cơ thể anh. Rốt cuộc người phóng thích đến tận hứng cũng ở trong khoái cảm liên tục chậm chạp không thể hoàn hồn, Trình Khiêm ngửa đầu thở hổn hển, âm thanh trầm thấp trí mạng.

Hắn thất thần một lúc, khi cúi đầu mới phát hiện Đàm Tư Cẩm đã khép hai mắt nhưng nước mắt vẫn luôn từ mắt anh không ngừng tuôn ra, giống như từng viên trân châu ở khóe mắt tụ thành hình tròn lấp lánh rồi vỡ vụn lăn xuống, hắn nghĩ đến Đàm Tư Cẩm đã tỉnh táo thì bỗng nhiên hoảng loạn, cúi người ôm anh vào trong ngực, luống cuống hôn nước mắt đối phương.

"Thầy, em xin lỗi, là lỗi của em."

Màn đêm rất nhanh cắn nuốt một chút ánh sáng cuối cùng ngoài cửa sổ, khi Đàm Tư Cẩm mở mắt ra thì trước mắt đã là một mảng đen xì. Thân hình nóng hổi của chàng trai trong bóng tối phủ lên người anh, cơ thể căng thẳng cùng với giọng nói có chút phát run bày ra sợ hãi của hắn không sót một chút nào.

Bóng đêm như vậy, bọn họ rất giống một đôi tình nhân ôm nhau ngủ.

Bị mềm lòng, Đàm Tư Cẩm cũng từ từ giãy ra khỏi cảm xúc bi thương, đột nhiên anh nhớ tới lời nói của thầy Vương hôm nay, thầy Vương nói cho anh biết Trình Khiêm từng nghỉ học nửa năm, nguyên nhân do suy nhược thần kinh không cách nào nghỉ ngơi tốt được.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng đối phương, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Có phải giấc ngủ của cậu không được tốt lắm không?"

Rõ ràng Trình Khiêm sửng sốt một chút sau đó ôm người càng chặt, cả người thả lỏng đè lên Đàm Tư Cẩm khiến cho giường mềm mại hơi lún xuống một chút.

"Vâng." Hắn đáp một tiếng, âm điệu nhẹ nhàng là sự mềm mại của tuổi thanh thiếu niên, "Nhưng được ôm anh thì tốt hơn rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau