Thầy À! Thuốc Ức Chế Của Thầy Hết Rồi

Chương 15: Đến Gần

Trước Sau
Đàm Tư Cẩm đã mệt mỏi đến cực điểm bị lần phát tình này thôi thúc đến gần như trực tiếp ngất đi, tuy rằng pheromone phóng thích đã không mãnh liệt như hai lần trước, nhưng thật sự anh đã cố gắng chống đỡ quá lâu, tinh thần bị hơi nóng kích động trong nháy mắt bao phủ, cả người lắc lư rồi sau đó trực tiếp ngã vào ngực Trình Khiêm.

Trình Khiêm nhanh tay lẹ mắt ôm chặt anh, cúi đầu ngửi mùi hương đang phát ra sau gáy, lập tức ôm người vào phòng ngủ.

Đàm Tư Cẩm nằm trên giường mềm nhũn một bãi, lảo đảo tùy ý để người bên trên ra vào, mí mắt khép lại chỉ còn một khe hở, ngay cả đầu ngón tay cũng mềm nhũn, chỉ có vách thịt trong cơ thể vẫn cần cù chăm chỉ làm việc, ra sức không ngừng co rút, hút đến thỉnh thoảng Trình Khiêm phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.

Lần này Trình Khiêm đeo bao cao su, vui vẻ tràn trề bắn vào trong cơ thể anh, chỉ là cách một lớp màng mỏng cũng không bằng da thịt trực tiếp tiếp xúc, sau khi hắn rút ra thắt nút bao cao su quăng đi, lại thẳng tắp đâm hạ thân bán cương vào.

Lúc làm những việc này, Đàm Tư Cẩm đã sớm mê man, Trình Khiêm bận rộn hơn nửa ngày cũng mệt mỏi, hắn ôm người dụi dụi hai cái, ý thức dần dần mơ hồ, cũng ngủ thiếp đi.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn hoảng hốt cảm thấy độ phù hợp cực cao này quả thật muốn ép khô hắn, nhưng mà giấc ngủ ngọt ngào cùng hương thơm lại đẩy lùi ý niệm này, ở trong đầu hắn khắc rõ mấy chữ: Ép khô hắn cũng tự nguyện.

Trình Khiêm ôm người nhẹ nhàng cọ cọ, khóe miệng kéo ra một nụ cười, tiến vào mộng đẹp.

Sáng sớm thứ hai, khó có được Đàm Tư Cẩm tỉnh lại trước.

Ánh mặt trời dịu dàng đánh thức dây thần kinh thị giác mẫn cảm, Đàm Tư Cẩm cảm nhận được nhiệt độ của ánh sáng, chậm rãi mở mắt ra. Người bên cạnh đang ngủ say, anh tinh tế nhìn đối phương một cái, chàng trai trắng trẻo trầm tĩnh đang ngủ, hai má còn hơi sưng, không thấy hơi thở người lạ chớ gần ngày thường, nhiều hơn là mềm mại đáng yêu.

Đàm Tư Cẩm thấy Trình Khiêm ngủ say, lại nhớ tới chuyện khiến hắn ngủ không được ngon thì không khỏi thay hắn vui vẻ một hồi, anh chậm rãi xuống giường, tính vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.

Trong tủ lạnh hầu như không còn nguyên liệu nấu ăn gì, chỉ có thể làm mì, lúc nước sốt thịt nóng hổi sắp ra khỏi nồi thì một trận tiếng bước chân bịch bịch nhanh chóng tới gần, Đàm Tư Cẩm sợ tới mức quay đầu nhìn về phía cửa.

Trình Khiêm chạy chân trần tới, tóc còn có chút bù xù, một cọng ngốc nghếch rất không ngoan vểnh lên, vẻ mặt hắn mơ màng nhìn chằm chằm Đàm Tư Cẩm đang nấu cơm, trái tim rơi xuống, giống như thở phào nhẹ nhõm.

Có thể do hắn ngủ say, cũng có thể là cực kỳ mệt mỏi, cả khuôn mặt sưng đến lợi hại, làn da mỏng manh bị tích nước như trong suốt, hai gò má mập mạp vào giờ phút này rất rõ ràng.

Đàm Tư Cẩm không khỏi cúi đầu cười rộ lên, vội vàng xoay người tiếp tục bận rộn. Trình Khiêm nhìn vẻ mặt anh lập tức hiểu, giơ tay gãi gãi tóc, lúng túng khó xử chạy về phòng ngủ đi dép.

Hắn lại phi vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh chà xát mặt hai cái, nhanh chóng làm ướt tóc sau đó vỗ vài cái vào mặt đầy vết nước, tức giận đến mím môi thành một đường.

Mẹ nó, sao lại sưng thành như vậy, có phải ngủ nhiều quá không thích ứng kịp hay không.

Nhưng mà hồi tưởng lại nụ cười vừa nãy của Đàm Tư Cẩm thì mặt hắn lại bất giác dịu đi. Ở trường học, lúc Đàm Tư Cẩm lên lớp là một giáo viên điềm đạm nghiêm túc, vẫn duy trì cảm giác khoảng cách với học sinh, trên lớp cũng rất khó nhìn thấy nụ cười lộ răng của anh, trong chuyện giường chiếu anh lại đều ở trong trạng thái mê ly, thuần khiết đến mức phong tình vạn chủng, nụ cười quyến rũ lại mất đi vài phần sinh động. Mà mới vừa rồi, Đàm Tư Cẩm buồn cười không khỏi làm cho anh trong lúc vô tình nở ra một nụ cười rất khó thấy, hàm răng của anh rất trắng, răng cửa chỉnh tề cùng răng nanh làm nổi bật người vốn rụt rè thành hoạt bát xinh đẹp.

Trình Khiêm si ngốc nhớ lại nụ cười kia, làm sao có người cười đẹp đến như vậy.

Giọt nước ấm áp theo sợi tóc nhỏ xuống mặt rồi lăn xuống, Trình Khiêm kéo khăn mặt ra sức lau mặt và tóc vài cái, sau đó vui vẻ chạy tới phòng bếp.

Đàm Tư Cẩm đưa bát mì cho hắn, cẩn thận dặn dò: "Cẩn thận nóng, ăn chậm một chút."

Trình Khiêm cười cười, giống như một đứa trẻ ngoan gật đầu: "Em biết rồi."



Chờ hai người đều ngồi xuống, Trình Khiêm vẫn giống như trước dùng tốc độ gấp mười lần đánh bay tô mỳ, hắn nghĩ, nóng cũng không nóng như tưởng tượng, chính là quá ngon.

Đàm Tư Cẩm thấy hắn lau miệng yên lặng nhìn mình ăn, hơi có chút không được tự nhiên vì thế buông đũa xuống hỏi: "Tôi ăn no rồi, cậu còn muốn ăn không? Để tôi đi nấu thêm..."

"Đủ rồi ạ." Trình Khiêm tự giác bưng nửa bát còn lại đến trước mặt mình, cầm lấy đũa cười cười, bắt đầu ăn từng miếng từng miếng.

Đàm Tư Cẩm không thể chen vào nên đành phải yên lặng nhìn Trình Khiêm cúi đầu ăn mì, nghĩ thầm, vẫn đang trong thời gian cao lên, có thể là thật sự đói bụng, nhưng luôn để hắn ăn đồ thừa của mình hình như có chút không tốt lắm.

Kỳ thật người đối diện đang ăn tràn đầy vui vẻ, hạnh phúc vô cùng.

Thấy Trình Khiêm cầm bát mì uống hết cả nước, Đàm Tư Cẩm bất đắc dĩ cười cười, muốn đi thu dọn bát đũa lại bị Trình Khiêm ngăn lại: "Để em. Em ăn no rồi, để em rửa cho."

Đàm Tư Cẩm tự biết cũng không tranh nổi hắn, thả tay cho hắn cầm.

Sáng sớm anh bận rộn một lúc, bây giờ lại có chút mệt mỏi, cảm giác buồn ngủ dâng lên rất nhanh, anh lắc lắc đầu, vội vàng chui vào trong chăn phòng ngủ.

Không nghĩ tới vừa tỉnh lại trời đã tối, cả người ấm áp, là Trình Khiêm đang ôm anh.

Cả ngày hôm nay đều không phát tình, xem ra kỳ phát tình lần này đã qua.

Trình Khiêm vẫn ngủ rất sâu, hô hấp nhẹ mà đều, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào dát lên một tầng nhu hoà làm cho khuôn mặt ngủ của hắn càng thêm bình yên, giống như liếc mắt một cái có thể nhìn thấy hắn không lo không nghĩ khi còn bé.

Bộ dáng này, so với thời điểm dứt khoát mạnh mẽ thật đúng là một chút cũng không giống.

Đột nhiên Đàm Tư Cẩm rất muốn hôn nhéo khuôn mặt vẫn còn có chút sưng kia, lại ý thức được ý niệm kỳ quái này trong đầu nên nhanh chóng đè nó xuống. Bóng đêm đã bao trùm, màn hình điện tử ở đầu giường hiển thị 00:28, anh nhìn thoáng qua thời gian, yên tâm nhắm hai mắt lại.

Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức đánh thức bọn họ dậy, hai người nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề rồi tùy tiện ăn chút bữa sáng, sau đó một trước một sau chạy tới trường.

Trở lại văn phòng, các đồng nghiệp đều rất quan tâm ân cần hỏi thăm Đàm Tư Cẩm, còn có mấy nữ giáo viên đưa đồ ăn vặt chất đống ở một góc bàn làm việc, anh khách khí cảm ơn mọi người đã quan tâm, bây giờ mới mở điện thoại xem tin nhắn hai ngày nay chưa đọc một chút.

"Thầy Đàm" Một đồng nghiệp nam vỗ vỗ bả vai anh "Hôm qua tôi gửi tin nhắn có thể cậu chưa thấy, trước giáng sinh nhà trường tổ chức hội thể thao giáo viên, tổ chức ở phòng tập thể dục, trong hạng mục nam có đấu bóng rổ ba chọi ba, cậu chơi bóng đúng không? Tôi sẽ đăng ký cho cậu!"

Đồng nghiệp nam là một giáo viên thể dục, hai mắt đang tỏa sáng chờ anh trả lời, xem ra trong đội ngũ giáo viên trẻ không tìm được người thích hợp. Lúc này Đàm Tư Cẩm cười gật gật đầu: "Được, tôi đi."

Thật ra Đàm Tư Cẩm thích chơi bóng. Lúc còn nhỏ vóc dáng anh chạy nhanh ngang hàng với một đám anh em trong khu, bất kể mùa đông hay mùa hè thì các chàng trai đều thích đổ mồ hôi như mưa trên sân bóng, phóng thích năng lượng trong cơ thể không dùng hết, mà Tiểu Đàm Tư Cẩm cũng sẽ bị các anh em gọi đi chơi bóng cùng.

Cho đến khi anh chứng kiến tai nạn bi kịch và phân hoá thành Omega.

Nhiều năm trôi qua, Đàm Tư Cẩm chơi rất ít, dành nhiều thời gian tập trung nghiên cứu âm nhạc cùng học tập, hôm nay được giáo viên thể dục nhắc tới chuyện thi đấu thì bất giác gợi lên rất nhiều kỷ niệm của anh.

Nghe được sự đồng ý của anh, hai giáo viên mỹ thuật trẻ tuổi trong văn phòng thì thầm vài câu, chia sẻ tin Đàm Tư Cẩm muốn thi đấu ở đại hội thể thao lên mạng xã hội, dường như mọi người đều rất chờ mong biểu hiện của thầy giáo âm nhạc ngày thường điềm đạm trên sân bóng.

Đúng lúc này, chủ nhiệm trong nhóm gửi tin nhắn nhắc nhở, sau khi thi khảo sát xong thì toàn bộ chương trình giảng dạy trở lại bình thường, sắp tới sẽ tùy thời kiểm tra giáo án, sắp xếp bài học sẽ có thông báo riêng.



Bầu không khí hoạt động ở văn phòng nháy mắt nguội lạnh, mọi người liên tiếp nhìn thấy tin nhắn, trong một trận than thở phải lao vào công việc.

Đàm Tư Cẩm đối chiếu lịch học kiểm tra lớp 3 khối 12, sau khi điều chỉnh thì tháng này chỉ có một tiết.

Anh ngẩng đầu yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy hết thảy phát sinh ở nhà Trình Khiêm đều không chân thật.

Mà trong một tòa nhà giảng dạy khác, Trình Khiêm vừa mới ngồi vào phòng học, hắn đồng dạng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn tòa nhà văn phòng của Đàm Tư Cẩm đến ngẩn người.

Sợi chỉ đỏ của số phận bắt đầu thắt chặt vô hình.

Rất nhanh đến ngày dạy âm nhạc cho lớp ba, Đàm Tư Cẩm vẫn mặc áo sơ mi trắng với giày da, còn đeo cặp kính vàng, khí chất cấm dục đập vào mặt làm cho người ta mê luyến muốn tới gần, sau khi tới gần lại thấp thỏm bất an. Hai chân thon dài từng bước từng bước đi như cuốn theo gió, ánh mắt xinh đẹp nhìn thẳng tắp vững vàng bước vào phòng học âm nhạc.

Cả lớp đã ở trong chờ anh từ lâu, Đàm Tư Cẩm nhanh chóng nhìn lướt qua dưới bục giảng, cuối cùng ánh mắt rơi vào người cũng đang nhìn chằm chằm anh.

Anh thu hồi tầm mắt, tiện tay mở dụng cụ trên bục giảng, sau khi chuông reo thì khẽ nói một tiếng: "Vào lớp."

Âm thanh tràn ngập từ tính nhẹ nhàng lướt qua màng nhĩ học sinh, Trình Khiêm cùng các bạn học xung quanh đứng lên chào một câu "Chúng em chào thầy."

Hắn ngồi xuống, yết hầu lăn lăn một chút, trong đầu không kìm nén được ý nghĩ xẹt qua não.

Thật muốn đặt người lên đàn piano trên bục giảng làm đến khóc.

Trình Khiêm mạnh mẽ thu hồi ý niệm điên cuồng này trong đầu, Đàm Tư Cẩm đã bắt đầu vào bài, khúc dương cầm du dương phiêu đãng ở trong phòng học, có học sinh đã bắt đầu buồn ngủ.

"Lật sách giáo khoa trang 32, hôm nay chúng ta sẽ thưởng thức khúc dương cầm của Chopin."

Âm thanh dịu dàng của Đàm Tư Cẩm quanh quẩn trong phòng học.

"Bài vừa rồi chúng ta nghe là 'Waltz in D-flat Major' hay còn được gọi là 'Điệu Waltz của chú chó nhỏ', là một trong những bản Waltz nổi tiếng của Chopin. Nghe đồn rằng bản này ông viết cho con chó nhỏ của người yêu George Sand, bởi vì cún con hoạt bát đáng yêu nên toàn bộ tác phẩm cũng là một đoạn ngắn sống động, đòi hỏi kỹ năng sử dụng ngón tay nhuần nhuyễn và uyển chuyển để thể hiện sự thú vị của tác phẩm."

Học sinh luôn vô cùng hứng thú với những thứ nhỏ nhặt liên quan đến tri thức văn hóa này, có một số đứa không khỏi ghé tai nhau thì thầm, Đàm Tư Cẩm cũng không ngăn cản học sinh vụng trộm trao đổi, anh nhìn xuống bục giảng một cái, trên mặt lại đột nhiên nóng bỏng.

Có một đôi mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm anh, ánh mắt cực nóng như muốn đục lỗ đối lập rõ ràng với những ánh mắt tán loạn xung quanh. Đàm Tư Cẩm không khỏi nóng mặt hít sâu một hơi.

Ngay sau đó, một cô gái tò mò đột nhiên giơ tay lên đặt câu hỏi: "Thầy ơi, George Sand là đàn ông ạ? Nghe có vẻ giống đàn ông...?"

Đàm Tư Cẩm mỉm cười trả lời: "George Sand là một người phụ nữ vĩ đại. Trong thời cổ đại lâu đời đó, con người chúng ta vẫn chưa phân hoá mà dùng giới tính nam nữ để phân chia, George Sand đã có những đóng góp lớn cho sự tiến bộ của phụ nữ trong thời đại đó, bản thân cô ấy rất có mị lực nên có lẽ đó là lý do tại sao cô ấy thu hút được nghệ sĩ dương cầm vĩ đại Chopin."

Sau đó cô gái hỏi: "Thầy, thầy thích tác phẩm nào nhất của Chopin?"

Đàm Tư Cẩm suy nghĩ một chút, đối diện với ánh mắt Trình Khiêm chốc lát rồi lại nhanh chóng rời đi: "Chính là bài này. 'Điệu Waltz của chú chó nhỏ".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau