Thầy À! Thuốc Ức Chế Của Thầy Hết Rồi
Chương 24: Bất Ngờ
Trình Khiêm yên lặng ngồi ở cửa phòng Đàm Tư Cẩm đến quá nửa đêm, cuối cùng chờ cả căn ký túc chỉ sót lại ánh đèn ở hành lang còn sáng thì hắn mới đờ đẫn đứng dậy, rời đi.
Não bộ của hắn như bị che đậy hết mọi tín hiệu tốt đẹp, tất cả màu sắc trong mắt chỉ có xám xịt, lời nói của Đàm Tư Cẩm giống như một câu thần chú không thể giải thích siết chặt trái tim Trình Khiêm khiến hắn vô hình trung cảm thấy hít thở không thông.
Về nhà, hắn ngã xuống chiếc giường hai người từng không ngủ không nghỉ quấn quýt lấy nhau, cảm giác đau đớn không thể ngủ hết lần này đến lần khác xé toạc đầu Trình Khiêm, ý thức của hắn bồi hồi giữa tỉnh táo và mê mệt, lại vô số lần bị cơn ác mộng đáng sợ xâm nhập.
Đến cuối cùng, hắn thật sự không cách nào thừa nhận loại tra tấn này thì đành phải mở ngăn kéo đã lâu không mở kia, lấy mấy lọ thuốc ra, nuốt xuống, thuốc phát huy rất nhanh, chỉ chốc lát sau hắn đã giống như bị người ta đập cho một gậy lâm vào hôn mê.
Một lần nữa mở mắt là khi Trình Khiêm bị điện thoại rung đánh thức, đầu vẫn đau như nứt ra, hắn cố gắng chống đỡ mở mí mắt, cầm di động nhận điện thoại.
"Đâu mất rồi? Ổn không đó?"
Là Cẩu Vãn Tinh, chắc là hắn ta tỉnh rượu nhớ tới mình nên mới gọi tới.
"Không sao" Trình Khiêm cắn răng nhịn, thấy ngoài cửa đã sáng, "Buổi chiều có việc gì chưa? Đi chơi bóng với tôi."
Cẩu Vãn Tinh nghe ra có gì đó không đúng, nghĩ lại hỏi: "Cậu ăn cơm chưa? Mẹ kiếp, tôi đói vl, đợi tôi đến tìm cậu."
"Được." Trình Khiêm yếu ớt đáp một tiếng, đầu kia lập tức cúp điện thoại. Điện thoại từ trong tay hắn đang dán mặt chậm rãi trượt xuống, hắn muốn đứng dậy nhưng lại cảm thấy cả người không có chút khí lực nào cả.
Lâu lâu không uống thuốc mà tác dụng phụ lại lớn như vậy. Hắn nghĩ, cắn răng vẫn đứng lên.
Mở tủ lạnh ra, bên trong đã không còn gì để ăn, Trình Khiêm rút một chai nước đá mở uống, kích thích lạnh lẽo rửa sạch bụng, cảm giác mát mẻ trong nháy mắt xông lên não, ngược lại làm đau đầu thoáng bớt một chút.
Hắn tùy ý mặc một bộ quần áo, cầm điện thoại xuống lầu, lại thuận tiện gửi tin nhắn cho Cẩu Vãn Tinh.
"Gặp ở quán mỳ."
Chờ Cẩu Vãn Tinh đến quán mỳ thì hai bát nóng hổi đã bày lên bàn, Trình Khiêm thấy hắn ta vào cửa, cầm đũa bắt đầu ăn.
"Tối hôm qua không xảy ra chuyện gì chứ?" Cẩu Vãn Tinh thấy hắn buồn bực cái gì đó, vừa rút đũa vừa hỏi hắn.
"Không, " Cổ họng Trình Khiêm lăn hai cái, nuốt thức ăn xuống, "Anh ấy trở về ký túc xá trường, không có gì xảy ra cả."
Cẩu Vãn Tinh không thể tin nhìn hắn: "Vãi ạ, thế mà cậu cũng không chạy lên làm anh ta, còn nhịn được cơ à."
Trình Khiêm giương mắt nhìn hắn ta một chút, chỉ có chút sát khí thoáng qua, không có quyết đoán gì: "Anh ấy đi gặp bạn, nếu tôi đường đột xuất hiện thì không phải khiến người ta thấy phiền sao?"
Cẩu Vãn Tinh chướng mắt bộ dáng này của hắn nhất, vội vàng dỗ dành nói: "Không phải, hai người các cậu cũng lên giường mấy lần rồi, rề rà để cho ai xem? Trừ khi hai người là bạn tình thì cứ coi tôi chưa nói gì."
Cẩu Vãn Tinh nhấc sợi mì lên thổi rồi nhanh chóng ăn, ngược lại Trình Khiêm ở đối diện buông đũa xuống, im lặng hồi lâu mới đột nhiên hỏi: "Cẩu ngốc, cậu nói xem, tôi thích anh ấy... Là bởi vì pheromone sao?"
Khóe miệng Cẩu Vãn Tinh giật giật, thật sự là không nhìn nổi biểu cảm thất hồn lạc phách của hắn, giọng điệu càng nói càng gấp: "Cái gì mà vì cái này vì cái nọ... Loại chuyện tình cảm ý mà, không phải anh ngửi tôi tôi ngửi anh, đúng nhịp là tốt rồi. Trời ban cho chúng ta pheromone không phải là để tìm thấy nhau dễ hơn à? Cái gì mà yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, pheromone cao không phải là chuyện thêu hoa dệt gấm hả? Nếu Omega hợp với mình mà không thích mình thì mấy cái đó để làm gì, thứ tôi muốn? Nếu cậu cho tôi một Omega làn da trắng, đôi chân dài xinh đẹp độ phù hợp với nhau còn cao đến đáng sợ thì tôi cầu còn không được, tôi phải cảm ơn mười tám đời tổ tông nhà cậu!"
Trình Khiêm ngơ ngác nhìn hắn ta như bắn pháo liên thanh lải nhải nói một trận, cả người như bị mạnh mẽ xoay chuyển công tắc logic. Lời nói của Cẩu Vãn Tinh rót vào lỗ tai hắn, không khỏi nói, trắng trợn lộ xương, lại còn từng chữ từng chữ như châu như ngọc, sau khi nhai nuốt xong những lời này thì ánh mắt Trình Khiêm chậm rãi sáng lên, ở trong mâu thuẫn một lần nữa nhen nhóm hy vọng.
Cuối cùng hắn đã tìm thấy lý do để thuyết phục chính mình, hóa ra nó đơn giản như vậy. Tại sao phải quan tâm đến pheromone? Căn bản thích là không có lý do.
Biểu cảm của Trình Khiêm buông lỏng xuống, trên mặt sắp hiện lên một nụ cười nhưng mà lúc này não lại đột nhiên giống như bị sét đánh trúng, hung hăng nhói một cái, làm cho hắn không nhịn được ôm thái dương kêu một tiếng đau đớn.
"Cậu bị sao vậy?"
Cẩu Vãn Tinh vẫn cảm thấy Trình Khiêm của hôm nay không đúng lắm, nhưng lại không biết chỗ nào xảy ra vấn đề, thẳng đến vừa rồi rõ ràng Trình Khiêm có phản ứng thì hắn ta mới cuống quít ném đũa xuống nhìn hắn.
Trình Khiêm lắc đầu, tầm mắt có chút hoảng hốt, một luồng khô nóng kỳ quái từ trong cơ thể nhanh chóng dâng lên, tựa như muốn bức tất cả nước trong cơ thể hắn lên lồng ngực, cổ họng, rồi đến gò má, mặt hắn vô lực rũ xuống, trước mắt bắt đầu hư ảo.
Cẩu Vãn Tinh nâng mặt Trình Khiêm sắp nằm sấp vào trong bát mì, nắm cằm ép hắn ngẩng đầu lên, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má hắn.
"Ây Chanh nhỏ, đừng làm tôi sợ, cậu làm sao vậy?"
Cẩu Vãn Tinh đứng dậy vòng đến bên cạnh hắn, vị trí tiếp xúc trên da đã bắt đầu nóng lên, hắn ta dùng ngón tay nhẹ nhàng vén mí mắt nửa nhắm của Trình Khiêm lên, sau khi thấy rõ toàn bộ thì thân thể nhất thời lạnh đi một mảng lớn.
Trong đôi mắt đen nhánh kia là đồng tử đang dưới sự áp bách của tròng mắt co rút cực nhanh, đã biến thành một khe nhỏ.
Biến hoá này của Trình Khiêm đối với hắn ta mà nói không thể quen thuộc hơn, Cẩu Vãn Tinh lập tức nâng Trình Khiêm chân đã mềm nhũn, vừa chạy ra ngoài vừa cố hết sức gọi điện thoại cho Lý Mạn Hi.
Âm thanh chờ kéo dài một lúc, không đợi đối phương nói cái gì thì Cẩu Vãn Tinh đã run giọng nói: "Dì ơi, Chanh nhỏ đến kỳ mẫn cảm rồi, bây giờ con sẽ đưa cậu ấy về nhà."
Taxi lái gần một giờ, mới dừng lại ở một cánh cửa có khuôn viên tươi tốt thì cả người Trình Khiêm nóng lên, đã tiến vào trạng thái bất tỉnh nhân sự, Cẩu Vãn Tinh cố hết sức kéo hắn ở sau lưng, vừa mới tiến vào khu giám sát thì cửa kim loại hoa văn phức tạp trước mặt đã chậm rãi mở ra.
Ba người đàn ông mặc âu phục giày da đặt Trình Khiêm lên xe lăn đẩy tới, hành động lưu loát dùng dây lưng nhẹ nhàng trói thân thể với tay chân hắn, sau đó bước nhanh đẩy Trình Khiêm tiến vào khuôn viên. Cẩu Vãn Tinh nhanh chân không để tụt xuống phía sau, nôn nóng hỏi người nhìn qua lớn tuổi hơn một chút: "Chú Lê, dì đã về chưa ạ?"
Người trung niên đầu hoa râm, râu để lại một chút gọn gàng, rất bình tĩnh trả lời: "Phu nhân sẽ đến ngay, cảm ơn cậu đã đưa thiếu gia trở về."
Lúc này trái tim Cẩu Vãn Tinh mới thoáng hạ xuống, bọn họ đẩy xe lăn nhanh chóng xuyên qua một đám cỏ nhỏ được cắt tỉa sang trọng, vòng qua bồn hoa trung tâm với đài phun nước, cùng với hai hàng kiến trúc kiểu châu Âu phía trước khuôn viên, đi thẳng về phía một tòa nhà nhỏ hai tầng rộng rãi trong cùng.
Một chiếc xe thể thao màu đen đi vào từ cửa khuôn viên, gần như đồng thời cùng nhóm người này đến cửa, Lý Mạn Hi vội vàng xuống xe, liếc mắt một cái đã nhìn thấy đứa con trai bị trói trên xe lăn.
Khuôn mặt Trình Khiêm đỏ như bị sắt thép nung qua, hắn cúi đầu, ánh mắt chỉ mở ra một khe hở, cả người xụi lơ giống như một con mèo sắp chết. Rõ ràng Lý Mạn Hi xuất hiện với biểu cảm hoảng hốt nhưng sau một khắc vẫn trấn định lại, sắp xếp với chú Lê: "Ông Lê, trước tiên dẫn Khiêm Khiêm đến phòng giam. Vãn Tinh cháu nghỉ ngơi một chút đi."
Cẩu Vãn Tinh nghe xong thì đột nhiên có một trận đau lòng không lối thoát, hắn ta nhìn mấy người chú Lê đã đẩy Trình Khiêm vào nhà, vì thế thấp thỏm nói: "Không sao dì ạ, con tới hỗ trợ."
Lý Mạn Hi nhìn theo bọn họ đi vào trong, hít sâu một hơi lập tức bấm một dãy số, âm thanh vang một lúc đầu kia mới bắt máy.
"Xin chào Trình phu nhân."
Lý Mạn Hi bình tĩnh nói: "Xin chào bác sĩ Tôn, làm phiền ngài một chút. Kỳ mẫn cảm của Trình Khiêm đã đến."
Đột nhiên bác sĩ Tôn nghi ngờ: "Kỳ mẫn cảm?" Đầu dây bên kia vang lên tiếng lật trang giấy, lại nghe hắn ta nói, "Đã đến ngày đâu nhỉ?"
Lý Mạn Hi hỏi ngược lại: "Bác sĩ Tôn, có phải Trình Khiêm đã tìm ngài để đo độ phù hợp của một Omega không?"
Bác sĩ Tôn nhất thời rơi vào im ắng, Lý Mạn Hi không đợi hắn ta mở miệng đã tiếp tục nói, "Gần đây nó và Omega kia có quan hệ, có phải bởi vì nguyên nhân này nên mới dẫn thời kỳ mẫn cảm đến sớm hay không?"
Bác sĩ Tôn cân nhắc một chút, đáp: "Trình phu nhân, ảnh hưởng ít nhiều nhất định sẽ có nhưng tôi không thể tùy tiện kết luận. Như vậy đi, buổi sáng tôi khám xong rồi buổi chiều đến chỗ ngài một chuyến, thuận tiện mang chút thuốc qua."
Lý Mạn Hi đáp: "Được bác sĩ Tôn, phiền ngài, buổi chiều tôi bảo tài xế đến đón ngài."
"Được Trình phu nhân." Bác sĩ Tôn nâng giấy nhìn lịch trình, "Hai giờ đi."
Để lại một câu cảm ơn, Lý Mạn Hi lập tức cúp điện thoại, ánh mắt ảm đạm bỗng nhiên nâng lên, bà lập tức đi vào trong nhà.
Não bộ của hắn như bị che đậy hết mọi tín hiệu tốt đẹp, tất cả màu sắc trong mắt chỉ có xám xịt, lời nói của Đàm Tư Cẩm giống như một câu thần chú không thể giải thích siết chặt trái tim Trình Khiêm khiến hắn vô hình trung cảm thấy hít thở không thông.
Về nhà, hắn ngã xuống chiếc giường hai người từng không ngủ không nghỉ quấn quýt lấy nhau, cảm giác đau đớn không thể ngủ hết lần này đến lần khác xé toạc đầu Trình Khiêm, ý thức của hắn bồi hồi giữa tỉnh táo và mê mệt, lại vô số lần bị cơn ác mộng đáng sợ xâm nhập.
Đến cuối cùng, hắn thật sự không cách nào thừa nhận loại tra tấn này thì đành phải mở ngăn kéo đã lâu không mở kia, lấy mấy lọ thuốc ra, nuốt xuống, thuốc phát huy rất nhanh, chỉ chốc lát sau hắn đã giống như bị người ta đập cho một gậy lâm vào hôn mê.
Một lần nữa mở mắt là khi Trình Khiêm bị điện thoại rung đánh thức, đầu vẫn đau như nứt ra, hắn cố gắng chống đỡ mở mí mắt, cầm di động nhận điện thoại.
"Đâu mất rồi? Ổn không đó?"
Là Cẩu Vãn Tinh, chắc là hắn ta tỉnh rượu nhớ tới mình nên mới gọi tới.
"Không sao" Trình Khiêm cắn răng nhịn, thấy ngoài cửa đã sáng, "Buổi chiều có việc gì chưa? Đi chơi bóng với tôi."
Cẩu Vãn Tinh nghe ra có gì đó không đúng, nghĩ lại hỏi: "Cậu ăn cơm chưa? Mẹ kiếp, tôi đói vl, đợi tôi đến tìm cậu."
"Được." Trình Khiêm yếu ớt đáp một tiếng, đầu kia lập tức cúp điện thoại. Điện thoại từ trong tay hắn đang dán mặt chậm rãi trượt xuống, hắn muốn đứng dậy nhưng lại cảm thấy cả người không có chút khí lực nào cả.
Lâu lâu không uống thuốc mà tác dụng phụ lại lớn như vậy. Hắn nghĩ, cắn răng vẫn đứng lên.
Mở tủ lạnh ra, bên trong đã không còn gì để ăn, Trình Khiêm rút một chai nước đá mở uống, kích thích lạnh lẽo rửa sạch bụng, cảm giác mát mẻ trong nháy mắt xông lên não, ngược lại làm đau đầu thoáng bớt một chút.
Hắn tùy ý mặc một bộ quần áo, cầm điện thoại xuống lầu, lại thuận tiện gửi tin nhắn cho Cẩu Vãn Tinh.
"Gặp ở quán mỳ."
Chờ Cẩu Vãn Tinh đến quán mỳ thì hai bát nóng hổi đã bày lên bàn, Trình Khiêm thấy hắn ta vào cửa, cầm đũa bắt đầu ăn.
"Tối hôm qua không xảy ra chuyện gì chứ?" Cẩu Vãn Tinh thấy hắn buồn bực cái gì đó, vừa rút đũa vừa hỏi hắn.
"Không, " Cổ họng Trình Khiêm lăn hai cái, nuốt thức ăn xuống, "Anh ấy trở về ký túc xá trường, không có gì xảy ra cả."
Cẩu Vãn Tinh không thể tin nhìn hắn: "Vãi ạ, thế mà cậu cũng không chạy lên làm anh ta, còn nhịn được cơ à."
Trình Khiêm giương mắt nhìn hắn ta một chút, chỉ có chút sát khí thoáng qua, không có quyết đoán gì: "Anh ấy đi gặp bạn, nếu tôi đường đột xuất hiện thì không phải khiến người ta thấy phiền sao?"
Cẩu Vãn Tinh chướng mắt bộ dáng này của hắn nhất, vội vàng dỗ dành nói: "Không phải, hai người các cậu cũng lên giường mấy lần rồi, rề rà để cho ai xem? Trừ khi hai người là bạn tình thì cứ coi tôi chưa nói gì."
Cẩu Vãn Tinh nhấc sợi mì lên thổi rồi nhanh chóng ăn, ngược lại Trình Khiêm ở đối diện buông đũa xuống, im lặng hồi lâu mới đột nhiên hỏi: "Cẩu ngốc, cậu nói xem, tôi thích anh ấy... Là bởi vì pheromone sao?"
Khóe miệng Cẩu Vãn Tinh giật giật, thật sự là không nhìn nổi biểu cảm thất hồn lạc phách của hắn, giọng điệu càng nói càng gấp: "Cái gì mà vì cái này vì cái nọ... Loại chuyện tình cảm ý mà, không phải anh ngửi tôi tôi ngửi anh, đúng nhịp là tốt rồi. Trời ban cho chúng ta pheromone không phải là để tìm thấy nhau dễ hơn à? Cái gì mà yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, pheromone cao không phải là chuyện thêu hoa dệt gấm hả? Nếu Omega hợp với mình mà không thích mình thì mấy cái đó để làm gì, thứ tôi muốn? Nếu cậu cho tôi một Omega làn da trắng, đôi chân dài xinh đẹp độ phù hợp với nhau còn cao đến đáng sợ thì tôi cầu còn không được, tôi phải cảm ơn mười tám đời tổ tông nhà cậu!"
Trình Khiêm ngơ ngác nhìn hắn ta như bắn pháo liên thanh lải nhải nói một trận, cả người như bị mạnh mẽ xoay chuyển công tắc logic. Lời nói của Cẩu Vãn Tinh rót vào lỗ tai hắn, không khỏi nói, trắng trợn lộ xương, lại còn từng chữ từng chữ như châu như ngọc, sau khi nhai nuốt xong những lời này thì ánh mắt Trình Khiêm chậm rãi sáng lên, ở trong mâu thuẫn một lần nữa nhen nhóm hy vọng.
Cuối cùng hắn đã tìm thấy lý do để thuyết phục chính mình, hóa ra nó đơn giản như vậy. Tại sao phải quan tâm đến pheromone? Căn bản thích là không có lý do.
Biểu cảm của Trình Khiêm buông lỏng xuống, trên mặt sắp hiện lên một nụ cười nhưng mà lúc này não lại đột nhiên giống như bị sét đánh trúng, hung hăng nhói một cái, làm cho hắn không nhịn được ôm thái dương kêu một tiếng đau đớn.
"Cậu bị sao vậy?"
Cẩu Vãn Tinh vẫn cảm thấy Trình Khiêm của hôm nay không đúng lắm, nhưng lại không biết chỗ nào xảy ra vấn đề, thẳng đến vừa rồi rõ ràng Trình Khiêm có phản ứng thì hắn ta mới cuống quít ném đũa xuống nhìn hắn.
Trình Khiêm lắc đầu, tầm mắt có chút hoảng hốt, một luồng khô nóng kỳ quái từ trong cơ thể nhanh chóng dâng lên, tựa như muốn bức tất cả nước trong cơ thể hắn lên lồng ngực, cổ họng, rồi đến gò má, mặt hắn vô lực rũ xuống, trước mắt bắt đầu hư ảo.
Cẩu Vãn Tinh nâng mặt Trình Khiêm sắp nằm sấp vào trong bát mì, nắm cằm ép hắn ngẩng đầu lên, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má hắn.
"Ây Chanh nhỏ, đừng làm tôi sợ, cậu làm sao vậy?"
Cẩu Vãn Tinh đứng dậy vòng đến bên cạnh hắn, vị trí tiếp xúc trên da đã bắt đầu nóng lên, hắn ta dùng ngón tay nhẹ nhàng vén mí mắt nửa nhắm của Trình Khiêm lên, sau khi thấy rõ toàn bộ thì thân thể nhất thời lạnh đi một mảng lớn.
Trong đôi mắt đen nhánh kia là đồng tử đang dưới sự áp bách của tròng mắt co rút cực nhanh, đã biến thành một khe nhỏ.
Biến hoá này của Trình Khiêm đối với hắn ta mà nói không thể quen thuộc hơn, Cẩu Vãn Tinh lập tức nâng Trình Khiêm chân đã mềm nhũn, vừa chạy ra ngoài vừa cố hết sức gọi điện thoại cho Lý Mạn Hi.
Âm thanh chờ kéo dài một lúc, không đợi đối phương nói cái gì thì Cẩu Vãn Tinh đã run giọng nói: "Dì ơi, Chanh nhỏ đến kỳ mẫn cảm rồi, bây giờ con sẽ đưa cậu ấy về nhà."
Taxi lái gần một giờ, mới dừng lại ở một cánh cửa có khuôn viên tươi tốt thì cả người Trình Khiêm nóng lên, đã tiến vào trạng thái bất tỉnh nhân sự, Cẩu Vãn Tinh cố hết sức kéo hắn ở sau lưng, vừa mới tiến vào khu giám sát thì cửa kim loại hoa văn phức tạp trước mặt đã chậm rãi mở ra.
Ba người đàn ông mặc âu phục giày da đặt Trình Khiêm lên xe lăn đẩy tới, hành động lưu loát dùng dây lưng nhẹ nhàng trói thân thể với tay chân hắn, sau đó bước nhanh đẩy Trình Khiêm tiến vào khuôn viên. Cẩu Vãn Tinh nhanh chân không để tụt xuống phía sau, nôn nóng hỏi người nhìn qua lớn tuổi hơn một chút: "Chú Lê, dì đã về chưa ạ?"
Người trung niên đầu hoa râm, râu để lại một chút gọn gàng, rất bình tĩnh trả lời: "Phu nhân sẽ đến ngay, cảm ơn cậu đã đưa thiếu gia trở về."
Lúc này trái tim Cẩu Vãn Tinh mới thoáng hạ xuống, bọn họ đẩy xe lăn nhanh chóng xuyên qua một đám cỏ nhỏ được cắt tỉa sang trọng, vòng qua bồn hoa trung tâm với đài phun nước, cùng với hai hàng kiến trúc kiểu châu Âu phía trước khuôn viên, đi thẳng về phía một tòa nhà nhỏ hai tầng rộng rãi trong cùng.
Một chiếc xe thể thao màu đen đi vào từ cửa khuôn viên, gần như đồng thời cùng nhóm người này đến cửa, Lý Mạn Hi vội vàng xuống xe, liếc mắt một cái đã nhìn thấy đứa con trai bị trói trên xe lăn.
Khuôn mặt Trình Khiêm đỏ như bị sắt thép nung qua, hắn cúi đầu, ánh mắt chỉ mở ra một khe hở, cả người xụi lơ giống như một con mèo sắp chết. Rõ ràng Lý Mạn Hi xuất hiện với biểu cảm hoảng hốt nhưng sau một khắc vẫn trấn định lại, sắp xếp với chú Lê: "Ông Lê, trước tiên dẫn Khiêm Khiêm đến phòng giam. Vãn Tinh cháu nghỉ ngơi một chút đi."
Cẩu Vãn Tinh nghe xong thì đột nhiên có một trận đau lòng không lối thoát, hắn ta nhìn mấy người chú Lê đã đẩy Trình Khiêm vào nhà, vì thế thấp thỏm nói: "Không sao dì ạ, con tới hỗ trợ."
Lý Mạn Hi nhìn theo bọn họ đi vào trong, hít sâu một hơi lập tức bấm một dãy số, âm thanh vang một lúc đầu kia mới bắt máy.
"Xin chào Trình phu nhân."
Lý Mạn Hi bình tĩnh nói: "Xin chào bác sĩ Tôn, làm phiền ngài một chút. Kỳ mẫn cảm của Trình Khiêm đã đến."
Đột nhiên bác sĩ Tôn nghi ngờ: "Kỳ mẫn cảm?" Đầu dây bên kia vang lên tiếng lật trang giấy, lại nghe hắn ta nói, "Đã đến ngày đâu nhỉ?"
Lý Mạn Hi hỏi ngược lại: "Bác sĩ Tôn, có phải Trình Khiêm đã tìm ngài để đo độ phù hợp của một Omega không?"
Bác sĩ Tôn nhất thời rơi vào im ắng, Lý Mạn Hi không đợi hắn ta mở miệng đã tiếp tục nói, "Gần đây nó và Omega kia có quan hệ, có phải bởi vì nguyên nhân này nên mới dẫn thời kỳ mẫn cảm đến sớm hay không?"
Bác sĩ Tôn cân nhắc một chút, đáp: "Trình phu nhân, ảnh hưởng ít nhiều nhất định sẽ có nhưng tôi không thể tùy tiện kết luận. Như vậy đi, buổi sáng tôi khám xong rồi buổi chiều đến chỗ ngài một chuyến, thuận tiện mang chút thuốc qua."
Lý Mạn Hi đáp: "Được bác sĩ Tôn, phiền ngài, buổi chiều tôi bảo tài xế đến đón ngài."
"Được Trình phu nhân." Bác sĩ Tôn nâng giấy nhìn lịch trình, "Hai giờ đi."
Để lại một câu cảm ơn, Lý Mạn Hi lập tức cúp điện thoại, ánh mắt ảm đạm bỗng nhiên nâng lên, bà lập tức đi vào trong nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất