Thầy À! Thuốc Ức Chế Của Thầy Hết Rồi

Chương 27: Yêu Thương

Trước Sau
Không biết ngất đi bao lâu, từng giọt từng giọt gì đó ướt đẫm cọ qua hai má, Đàm Tư Cẩm bị loại cảm giác kỳ quái này quấy nhiễu từng chút một, đau đớn kèm theo cũng tăng tốc độ tỉnh táo của anh. Đàm Tư Cẩm có thể cảm giác được toàn thân nóng rát đau đớn như bị kim đâm thêu dệt đầy người, từng thứ xuyên thủng da thịt, một động tác nhỏ cũng có thể mang theo đau đớn kịch liệt, mà bộ vị hạ thân cùng tuyến thể càng sưng đến nóng như sốt, bên trong và bên ngoài đều vừa tê vừa đau, tiểu huyệt dính nhớp lung tung, căn bản không phân biệt được là chất lỏng của ai.

Đàm Tư Cẩm vô lực mở hai mắt ra, rốt cuộc tri giác khôi phục một chút, Trình Khiêm nửa đè ôm anh ngủ say, hô hấp với tim đập mạnh mà rõ ràng.

Lại một giọt nước rơi trên mặt, anh chậm rãi nghiêng đầu, cuối cùng thấy rõ thứ đánh thức mình, một cái ống trong suốt nhỏ mảnh đang treo trên đỉnh đầu anh, từ trong ống không ngừng nhỏ nước xuống.

Đầu kia của ống là một thùng dung dịch bán trong suốt đóng hộp, chất liệu thùng là nhựa, bên ngoài còn bao tròn một lớp chống va chạm, Đàm Tư Cẩm tận lực chỉ dựa vào đầu óc để phán đoán vị trí bốn phía, anh cố hết sức quét một vòng mới phát hiện mình đã bị Trình Khiêm kéo vào góc của hắn lúc trước, vốn chắc cái thùng này đã được để ở trong góc.

Lại một giọt nước rơi xuống cạnh môi anh, anh khát nước đến lợi hại, không nhịn được vươn đầu lưỡi liếm liếm, một mùi vị ngọt như đường glucose tản ra vị giác, như còn trộn lẫn một chút hương hoa hồng, Đàm Tư Cẩm đột nhiên ý thức được hẳn đây là dịch dinh dưỡng chuẩn bị cho Trình Khiêm.

Kích thước của ống vừa vặn có thể xuyên qua lưới của thiết bị phòng cắn tới miệng Trình Khiêm, ánh sáng yếu trong phòng là để tránh kích thích, mà đệm bốn mặt tường, bao gồm cả xiềng xích và thiết bị phòng cắn đều là phòng ngừa bạo lực với hành vi tự hại của hắn.

Trình Khiêm như vậy, không có ai dám tiếp cận, ngay cả mẹ hắn cũng vậy.

Trong đôi mắt chua xót bởi đau đớn đột nhiên xen lẫn một loại ướt át mang theo cảm xúc, nước mắt rất nhanh tụ đầy hốc mắt theo khóe mắt chảy xuống, Đàm Tư Cẩm nhìn trần nhà tối tăm, anh nhớ tới thời kỳ phát tình của mình bị dục niệm tra tấn, nhớ tới vô số ngày đêm cắn răng dùng thuốc ức chế đâm thủng da thịt, những đau khổ không được người ta lý giải kia giờ phút này dần dần phóng đại ăn mòn linh hồn vừa mới tỉnh lại của anh.

"Là một Omega rất tốt, mức độ phân hóa cao càng tốt đúng không? ...... Tìm một Alpha để hắn nuôi cậu, cái gì cũng không cần làm, một lần vất vả cả đời nhàn hạ cũng được! ...... Bị đánh dấu cũng không sao, có lẽ Alpha chỉ muốn tốt cho cậu thôi? ...... Đừng sợ đàn ông có thai, sinh con đều giống nhau... Đừng bi quan như vậy, giả thiết về những chuyện còn chưa xảy ra kia không có ý nghĩa đâu."

Trong cuộc sống mười mấy năm sau khi Đàm Tư Cẩm phân hóa, rất ít người biết tình huống phân hóa của anh đều an ủi anh, nghi ngờ, suy đoán, không thể lý giải, cảm thấy buồn cười, anh tự nhủ trên thế giới này không có cảm giác đồng cảm chân chính, nhưng khi đau đớn thực sự giáng xuống thì anh vẫn hy vọng xa vời có một người có thể chân chính hiểu và tiếp nhận đau khổ của anh, trong tuyệt vọng cho anh một chút sức mạnh, một chút là tốt rồi.

Nhưng Trình Khiêm thì sao? Trình Khiêm bị áp bức buộc dây xích, dùng thiết bị phòng cắn, nhốt vào phòng giam hắc ám này, hắn cũng từng có khát vọng như vậy sao?

Đàm Tư Cẩm yên lặng rơi lệ, nhịn đau nâng mặt người đang ngủ say lên để lại một nụ hôn nông cạn, hương hoa hồng bi thương mà mềm mại từ tuyến thể đầy vết cắn của anh khuếch tán ra, từng chút từng chút gõ vào mí mắt Trình Khiêm.

Trình Khiêm mở mắt ra, ánh mắt vẫn trống rỗng như trước, thâm sâu, ánh mắt đen như mực không biết nhìn chằm chằm ở chỗ nào, rồi lại nhét Đàm Tư Cẩm hoàn chỉnh vào trong mắt. Cổ họng Đàm Tư Cẩm khô nứt đau đớn, anh bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp Trình Khiêm trong kỳ phát tình, Trình Khiêm cho anh uống nước như thế nào.

Giọng nói khàn khàn thăm dò phát ra một tín hiệu yếu ớt, anh kêu một tiếng "Khát".

Trình Khiêm dừng lại hai giây, nâng tay kéo ống trên đỉnh đầu, căng lồng ngực hút một ngụm dịch dinh dưỡng lớn, hút đến hai gò má hơi phồng lên, sau đó hắn cúi đầu hôn lên hai mảnh môi sưng đỏ kia, đút từng ngụm từng ngụm chất lỏng trong miệng vào.



Giờ phút này Trình Khiêm không thể nắm chắc chừng mực, đút cũng có chút mãnh liệt, Đàm Tư Cẩm cực lực nuốt dịch dinh dưỡng, có chút vẫn tràn ra khóe miệng theo hai má chảy xuống. Trình Khiêm như chim mẹ mớm con đút nhiều lần cho anh, một ngụm cuối cùng biến thành một nụ hôn ướt át.

Tay Trình Khiêm lại bắt đầu lên xuống, tiếng xích tinh tế vang lên, thỉnh thoảng đụng phải thân thể hai người, lạnh đến mức Đàm Tư Cẩm run lên một chút, vết thương chưa khép lại trên người dưới sự vuốt ve mạnh mẽ lần thứ hai vỡ ra chảy máu, Đàm Tư Cẩm đau mà cả người run rẩy, ý thức sụp đổ thúc giục anh rời xa người tra tấn anh.

Pheromone mùi rượu rất nhanh nồng nặc, lại nồng đậm đến mức khiến người ta hít thở không thông, đầu óc Đàm Tư Cẩm choáng váng giãy giụa, vô ý thức kêu một tiếng "Đau".

Sau khi Trình Khiêm phản ứng kịp thời đột nhiên dừng tay, Đàm Tư Cẩm thừa dịp này cắn răng xoay người bò xa hai cái, nhưng mà thân thể nóng bỏng lập phủ lên tức từ phía sau, hai bàn tay to nắm lấy bả vai anh, ánh mắt đen nhánh đột nhiên phát hiện một khu bảo tàng còn chưa khai phá.

Sau lưng gầy gò mà trơn bóng của Đàm Tư Cẩm lộ ra trong mắt Trình Khiêm, hắn nhìn chằm chằm khu vực trắng như tuyết này, hạ thân tăng lên cứng rắn, sau đó cúi người cắn xuống.

Cả người Đàm Tư Cẩm giật giật, khàn giọng kêu một tiếng, tính khí cứng rắn cũng đâm vào thân thể anh, dấu răng một đường đâm thủng thân thể anh từ đầu vai như là đang bù đắp cho khoảng trống bỏ sót, để lại từng hàng vết cắn đỏ hồng tím tím.

Tư thế từ sau cắm vào rất sâu, Trình Khiêm gặm khắp da thịt sau lưng anh, hai tay siết chặt hông kéo anh về phía mình, quỳ trên mặt đất bắt đầu chạy nước rút với tốc độ cao, Đàm Tư Cẩm bị đụng trước sau lắc lư, thắt lưng yếu ớt sụp xuống, mặt dán vào đệm cọ xát. Tính khí nóng bỏng ma sát sảng khoái một chút, rất nhanh đâm đến Đàm Tư Cẩm liên tiếp bắn tinh, bắn không còn gì chỉ ra nước tiểu, thẳng đến khi đỉnh đầu phun ra chút nước đáng thương cuối cùng, rốt cuộc cũng không chen ra được bất cứ thứ gì nữa.

Trong tiếng gầm nhẹ của Trình Khiêm, hắn lại một lần nữa phá vỡ khoang sinh sản bắn vào, tinh dịch lớn rót đầy khoang sinh sản của Đàm Tư Cẩm, bụng cũng giống như bị rót đến hơi phồng lên, Trình Khiêm cúi người ôm Đàm Tư Cẩm, hai tay hài lòng vuốt ve bụng anh, côn thịt bán cương chậm chạp không rời đi, muốn chặn tất cả những thứ mình bắn vào lại, không cho chúng chảy ra.

Đàm Tư Cẩm chỉ cảm thấy bụng chướng đến nổ tung, trong cao trào liên tục trợn trắng mắt, rất nhanh lại ngất đi. Trình Khiêm cảm giác được xương người trong ngực mềm nhũn, gần như hóa thành một dòng nước, hắn ôm người lắc lắc hai cái, dùng bàn tay lau sợi tóc dính vào trán Đàm Tư Cẩm, đưa tay nắm lấy ống mềm hút dịch dinh dưỡng vào, lại dán lên nắm cằm đút nước cho anh.

Nhưng mà Đàm Tư Cẩm hôn mê cũng không thể nuốt, dịch dinh dưỡng theo khóe miệng anh lại nguyên vẹn tràn ra, Trình Khiêm nuốt chất lỏng còn lại xuống, lại cắn ống hút uống ừng ực một lát, thấy Đàm Tư Cẩm còn ngủ nên kéo người vào góc, ôm anh lần thứ hai lâm vào giấc ngủ say.

Khi tỉnh lại lần nữa thì Đàm Tư Cẩm cảm thấy mình đã ngủ lâu hơn, sau khi Trình Khiêm cảm nhận được người trong ngực tỉnh lại thì tiếp tục lặp đi lặp lại cho anh uống nước, sau đó lôi kéo người mềm mại như không xương không ngừng làm khô, ép sạch nước của đối phương, bắn vào trong cơ thể anh, làm người hết lần này đến lần khác bất tỉnh, lắc lư người ta đã như thi thể phát tiết dục vọng tình dục. Thân thể Đàm Tư Cẩm từ đau đớn, nóng lên, tê dại, cho đến khi chậm rãi mất đi tri giác, mê man đến mức không thể tỉnh lại được nữa.

Cuối cùng Trình Khiêm rụt vào trong góc như ác long canh giữ cửa động ôm bảo tàng vàng rực rỡ của hắn rơi vào lần ngủ say cuối cùng, pheromone dần dần nhạt nhoà hóa thành một ngụm rượu ngọt ngào êm ái, chậm rãi pha loãng ở trong không khí.

Trong khi họ đang đắm mình trong giấc ngủ thì chỉ nghe thấy một tiếng rầm rầm và cánh cửa của căn phòng đã được mở ra.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau