Chương 7
“Sếp Bách có ở trên phòng không?” Bảo Ngọc hiên ngang bước vào công ty, tháo kính râm nói chuyện với lễ tân.
Mấy vị lễ tân mỉm cười niềm nở “Dạ có, để em dẫn chị lên”
“Không cần phiền mấy đứa vậy đâu, chị đi được. Làm việc chăm chỉ nha” Bảo Ngọc nở nụ cười xinh như hoa,
vẫy tay tạm biệt mọi người ở sảnh lớn.
Cửa thang máy đóng lại, lập tức một toán nhân viên tụ họp lại với nhau âm thầm đoán xem một chút xíu nữa sẽ có sóng to gió lớn gì thổi tới. Trăm lần như một, có sếp Ngọc công ty sẽ có chuyện để bàn.
“Ting” cửa thang máy mở, Bảo Ngọc đặt đôi chân dài trắng nõn nà bước từng bước đầy tự tin hướng thẳng đến
phòng làm việc của em mình.
“Cốc, cốc, cốc”
Gõ cửa ba cái cho phải lễ, cô chẳng ngần ngại mà đẩy luôn của đi thẳng vào
“Hoàng…”
Nó đâu mất tiêu rồi
Bảo Ngọc nhìn lại đồng hồ đeo trên tay của mình, giờ này đang trong giờ hành chính. Cô hiểu rõ tính em mình, nó sẽ không rời khỏi văn phòng khi chưa tới giờ tan tầm.
“Cạch” tiếng mở cửa sau lưng vang lên
“A, sếp Ngọc”
Tấn Lộc, mồ hôi lấm tấm trên trán bưng một chồng văn kiện đặt trên bàn trà
“Hoàng Bách đâu rồi?”
“À, sếp qua bên tòa nhà C của công ty rồi chị” Tấn Lộc xoay người mở cửa dẫn vị thần hay gây sự với sếp
mình, hai người cùng song hành đi về tòa nhà.
Tòa nhà C, chỉ mới xây cách đây một năm nên Bảo Ngọc cũng chưa mấy lần ra vào nơi đây, nhìn chung mọi
thứ ở tòa nhà này cũng khá lạ lẫm với cô. Vì xây sau, nên tòa này to và đồ sộ hơn dãy nhà chính của công ty rất nhiều, kiến trúc của tòa này có sự kết hợp giữa công nghệ và hiện đại nên chỉ cần nhìn bề ngoài cũng đã biết tòa nhà này chắc chắn để lập trình game. Nhìn chung có vẻ phát triển khá tốt nhỉ?
Đi tới hàng lang chung của dãy phòng máy AI, Tấn Lộc bất ngờ dừng lại cất tiếng “Sếp Ngọc, phòng 520 là phòng live stream, sếp Bách đang ở trong đó. Làm phiền chị có thể tự đi được không?”
Bảo Ngọc nhìn trợ lí của em mình im lặng gật đầu rồi đi thẳng về phía trước nhưng được tầm mấy bước, cô
quay đầu lại nói: “Mua giùm tôi ly matcha đá xay”
Tấn Lộc còn chưa hoàn hồn, nghe chị họ của sếp nhờ mua nước mới chợt nhớ ra ly cookie cream mà sếp nhờ
mình mua. Hắn nhìn đồng hồ, hình như cũng hơn mười lăm phút rồi thì phải vậy mà nãy giờ hắn quên mất. Rõ ràng hắn nhớ mình cần làm gì đó, vậy mà hắn tưởng mình nhớ nhầm chẳng có việc gì làm, nộ khí xung thiên sắp xếp một chồng văn kiện đem vào phòng làm việc cho sếp. Nếu việc này để Hoàng Bách biết được, chẳng khác nào hắn đang tự mắc thòng lọng vào cổ mình.
Phòng live stream chuyên dụng chẳng khác phòng thu âm là mấy, bốn vách tường bao quanh kể cả cánh cửa phòng đều được làm bằng vật liệu cách âm. Từ cửa ngoài đi vào phòng chính còn một lối đi tầm 2 mét, nên khi Bảo Ngọc bước vào hai người bên trong đang hăng say nói chuyện cũng chẳng hề phát giác ra có người thứ ba ở đây.
Cô đứng nép sau vách tường cạnh cửa vào phòng game chính, trong phòng âm thanh vọng lại to hơn bình thường
nên dù đứng xa cô vẫn nghe rõ.
“Em nghĩ cốt truyện nên thay đổi ở chương hai một chút, khi nhặt được đến con búp bê và tóc để đốt lên thì nên để con quỷ nó lên sức mạnh hoặc tốc độ để làm người chơi hồi hộp”
“Còn ở chương bốn, em phát hiện ra một lỗi buff. Thiết lập con quỷ trong chương bốn là không thể đi xuyên qua tường có cây thánh giá với sợ nước thánh nhưng vẩy nước nó vẫn nhào tới. Chương năm, em thấy có một chi tiết thừa….”
Hai đứa nó đang bàn công việc, mình cũng nên làm phiền thì hơn.
“Đing, đing” Màn hình điện thoại Hoàng Bách hiện lên thông báo mới, hắn nhìn thấy không có gì quan trọng nên nhấn nút tắt luôn màn hình nhưng cũng đủ để Thanh Phong thấy được ảnh màn hình khóa.
“Cuộc thi lập trình game E-Microbit” cậu lập tức nhẩm ngay tên của cuộc thi này
“Cậu cũng biết đến nó sao” Hoàng Bách lập tức nhìn cậu với con mắt khác
“Ừ” Thanh Phong gật đầu nhìn người đối diện “Anh của em hồi đó có tham gia cuộc thi này”
“Anh cậu?” Hắn chưa kịp hỏi tên người kia thì Thanh Phong đã hào hứng nói về những gì cậu thích ở cuộc
thi.
Mấy cuộc thi kiểu thiên về tư duy này chỉ một bộ phận người tổ chức, người thi và những người thực sự yêu thích lập trình mới biết đến mà thôi hoặc cùng lắm lúc đoạt giải về nước được đăng lên báo thì nổi được mấy ngày. Sau đó, cũng chẳng ai nhớ đến.
Hoàng Bách nhìn đôi mắt phát sáng của Thanh Phong khi nói đến cuộc thi và thái độ ngưỡng mộ những người
đã từng tham gia. Nhìn cậu hắn lại nhớ đến bản thân mình năm đó, khi ấy hắn đang học năm hai Đại học, ban đầu hắn không nghĩ mình sẽ tham gia nhưng do đám bạn rủ rê quá nên đành đi theo bọn nó góp vui. Đó cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy việc đứng trên sân khấu, được mọi người tung hô có thể vui sướng đến vậy hay cũng do chính bản thân hắn cảm thấy vui vẻ với những trò chơi mà chính tay mình tạo ra được người ta đánh giá cao.
Mới đây nhanh thật, cũng đã chín năm trôi qua rồi mọi thứ cũng đã thay đổi đi khá nhiều những người bạn cũ của hắn ai cũng có hướng đi riêng cả rồi. Cuối cùng chỉ còn hắn vẫn còn tiếp tục bước đi trên những con game mà bọn họ đã từng có ý tưởng tạo nên. À không, vẫn còn một tên bạn họ Trần vẫn còn tiếp tục trên con đường viết game.
“Sếp Bách, anh đã từng tham gia cuộc thi này à?”
“Ừ” Hoàng Bách rũ mắt, hắn vẫn còn hoài niệm cảm giác được mọi người tán dương ấy. Đến nay tuy đã không biết bao nhiêu lần được đứng trên sân khấu được mọi người tung hô nhưng hắn vẫn mãi không tìm được cảm giác như xưa nữa. Không biết vì sao lại như vậy?
“Thật ạ!” Thanh Phong hai mắt sáng rỡ
Những người tham gia cuộc thi ấy đều có bộ óc vô cùng siêu phàm, cậu tin chắc rằng không gì mà họ không
thể làm được. Không biết bao nhiêu lần cậu mơ ước được như bọn họ, vừa được đi du lịch ra nước ngoài vừa được thi đấu chạm tráng thực tế với những người giỏi từ thập phương. Họ thật sự là những con người phi thường những người mãi mãi cậu không thể với đến được.
“Ừ, nhưng đã là chuyện của rất lâu về trước rồi”
Được câu nói chắc nịch này của Hoàng Bách xác nhận chắc chắn lại một lần nữa, hai mắt Thanh Phong như có đèn flash, sáng oắt đầy vẻ hâm mộ nhìn người kia. Những con người siêu phàm, đỉnh của chóp, không một ai bước ra từ cuộc thi ấy mà không giỏi cả, bọn họ đều có cái đầu siêu nhân, một bộ óc thiên tài đỉnh cao.
Hoàng Bách nhìn ánh mắt phát sáng của người kia không khỏi dè chừng, người này sao cái gì cũng viết rõ mồn một lên mặt cả vậy. Chỉ vì cái hình nền điện thoại mà vạn năm hắn khôngthay đổi lại làm cậu ta phấn khích đến như vậy sao?
“Uhm, quay lại với chuyện mình nói hồi nãy đi” Hoàng Bách nghiêm túc kéo áo ngoài ngay ngắn, ngồi thẳng người, bày ra vẻ mặt nghiêm túc cho người kia biết hắn không muốn bàn ra.
“Chuyện hồi nãy cần nói gì em đã nói xong hết rồi” Thanh Phong mỉm cười nhìn Hoàng Bách, tự nhiên thấy người kia cũng thuận mắt hơn hẳn
“À, mà ngoài những cái đó ra, còn gì nữa không?” Hắn dời mắt đi chỗ khác tránh ánh nhìn đầy ngưỡng mộ của người nọ
“Không còn ạ” Thanh Phong lắc đầu, tỏ ý mình không cần gì phải nói nữa
“Vậy…” Ừm, vậy bây giờ hắn cũng chẳng biết nói gì thêm
“Hồi đó sếp học ở đại học nào vậy?
Em thật sự rất ngưỡng mộ những người học lập trình game, đó từng là ước mơ của em nhưng tiếc rằng em
không có năng khiếu bên đấy. Em làm gì cũng cục mịch, vốn không hợp với mấy thứ cần dùng nhiều não này.
Năm đó em chỉ mới là thằng nhóc 14 tuổi chưa biết trời cao đất dày là gì, cứ mang mong ước ấy mà ngày ngày
đi học lỏm người ta nhưng cuối cùng thứ em học được lại là chơi game chứ không phải lập trình game. Hơn nữa, em còn bị nghiện game, suýt nữa thì mất toi luôn những năm tháng đại học sau này. Lúc em đi thi đấu game trong nhà ai cũng lo lắng có phải em lại dẫm lên vết xe đỗ nữa hay không ai cũng lo lắng cả, còn anh của em thì ngược lại năm ấy anh ấy thi lập trình game làm ai trong nhà cũng hết sức tự hào.
Anh biết không, nếu không tại em có lẽ người đang ngồi trong phòng máy lạnh, ngày ngày sáng tạo nên những con game mới lại chính là anh ấy đấy”
Hiếm khi Hoàng Bách được nghe người khác trải lòng mình, làm hắn bối rối không biết phải làm sao cho phải.
“Chuyện gì cũng có sự sắp đặt của nó, bản thân cậu nếu như thấy có lỗi thì hãy cố gắng thêm nữa để những
gì họ hi sinh cho cậu không bị lãng phí” Hắn cùng lắm chỉ biết nói ra mấy từ này thôi, kì thực hắn cũng không giỏi an ủi người khác cho lắm.
“Chuyện vừa xảy ra ngày hôm qua thật sự khi em suy nghĩ lại em thấy bản thân mình thật bồng bột, đó là
công việc do anh em tìm người giới thiệu cho em. Đến cuối cùng cũng bị em tự tay đạp đổ”
Nói xong câu này, sắc mặt Thanh Phong có hơi trầm xuống, cậu hơi cúi đầu lặng im không nói thêm bất cứ gì
nữa cứ giống như đang chìm trong giờ phút mặc niệm cho chính tội lỗi mình đã từng gây ra vậy.
“Cậu nói vậy cũng không phải”
“Dạ?” Thanh Phong ngước mắt lên nhìn Hoàng Bách
“Hừm, thì lão già kia không phải ức hiếp một mình cậu. Xem như cậu làm vậy là thay những người khác dạy
cho lão ta một bài học đi” Đừng có nhìn hắn như vậy, hắn thật sự không quen tí nào.
Ôi, lần đầu tiên Bảo Ngọc được mở rộng tầm mắt. Từ nãy đến giờ, cô đều chứng kiến hết tất cả những gì
đang xảy ra trong phòng, từ cách nói chuyện đến cái giọng an ủi người khác ấy, đây là lần đầu tiên cô nghe được.
Chí ít ra nó vẫn còn nghe lời khuyên của mình, Bảo Ngọc thở phảo nhẹ nhõm, an tâm định đi ra ngoài thì bất chợt Tấn Lộc không biết từ đâu bổ vào.
“Sếp, nước của sếp đây ạ” Tấn Lộc vừa thở vừa nói không thành lời, đưa ly nước lên trước mặt.
Một màn này, đủ thu hút sự chú ý của toàn bộ người trong phòng cũng làm bại lộ luôn hành tung của Bảo
Ngọc.
“Mọi…mọi người làm gì nhìn tui dữ vậy?” Tấn Lộc hơi lấp bấp khi thấy ánh mắt không đúng lắm của sếp
Bách và sếp Ngọc trao cho mình, đến cả Thanh Phong còn nhìn mình bằng ánh mắt có gì đó hơi…
Bộ có gì đó không đúng sao?
“Cậu đem nước vào đây đi” Hoàng Bách cất tiếng phá vỡ bầu không khí kì lạ đang bao trùm trong phòng.
Bảo Ngọc cũng nhờ vậy, hắn giọng coi như không có gì đi ra ngoài hàng lang hóng mát. Chắc nó chưa thấy
mình đâu hén, coi như không thấy luôn nha em trai.
“Chị, sao giờ này chị lại ở đây?” giọng nói không nặng không nhẹ cất lên làm Bảo Ngọc phải dừng bước.
Thấy rồi thì cũng im đi, cái thằng này.
“Ờ, ờ thì…nay công việc của chị xong sớm nên chỉ qua đây xem em chút thôi mà” Bảo Ngọc cố nặn ra nụ cười
không thể giả hơn để cho qua chuyện.
Nghe được câu kia cùng nụ cười của chị, Hoàng Bách nhếch nửa miệng cười đáp lại. Trong ánh mắt của hắn
viết rõ mấy chữ, tôi biết chị không có tốt lành gì qua đây xem tôi đâu. Chị chủ yếu qua đây vì tò mò cái vị mà thầy bói đã đề cập đến phải không?
Bảo Ngọc biết ý em mình, nhướng mày đánh mắt đáp lời, em biết rồi mà còn làm chị mất mặt quá. Qua
phòng làm việc nói chuyện đi.
“Thôi, tôi còn công việc phải làm. Cậu tiếp tục việc của mình đi, tôi đi trước” Hoàng Bách đứng lên phủi phủi hai ống quần tây rồi sảy chân bước ra cửa.
Thanh Phong cũng nhanh chóng đứng lên, cúi đầu chào theo đúng phép của một người làm công gương mẫu đối
với sếp mình. Sau đó, cậu cũng vui vẻ cất tiếng chào người được sếp gọi là chị kia.
Tấn Lộc nãy giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nên chưa biết nên xử lí tình huống như thế nào
thì đã nghe tiếng của Thanh Phong.
“Anh mua nước cho sếp à?”
“Không, không. Sếp nhờ tôi mua nước cho cậu ấy mà” Hắn cười cười, ngượng ngùng đưa muỗng và ống hút
cùng ly nước cho Thanh Phong
Cậu niềm nở nhận lấy cũng không quên cảm ơn người kia
Tấn Lộc cũng không nói gì nhiều, chỉ dặn dò có việc gì khó khăn cứ trực tiếp điện cho hắn hoặc báo lên văn phòng của sếp rồi liền đóng cửa ra ngoài.
Cậu tự biết cái tính tùy hứng này của mình hoàn toàn chẳng tốt tí nào, hồi nãy vậy mà lại có những cử chỉ không thích hợp với sếp. Cậu tự lấy tay kí đầu mình một cái, môi mím lại, không biết có thể giữ lại công việc này không nữa.
Trong lòng bất giác lại dâng lên nỗi lo lắng không rõ, để dập đi những suy nghĩ lung tung Thanh Phong đành phải tìm việc để làm và việc cậu có thể làm hiện tại là tiếp tục chơi bản game beta kia mà thôi.
Mấy vị lễ tân mỉm cười niềm nở “Dạ có, để em dẫn chị lên”
“Không cần phiền mấy đứa vậy đâu, chị đi được. Làm việc chăm chỉ nha” Bảo Ngọc nở nụ cười xinh như hoa,
vẫy tay tạm biệt mọi người ở sảnh lớn.
Cửa thang máy đóng lại, lập tức một toán nhân viên tụ họp lại với nhau âm thầm đoán xem một chút xíu nữa sẽ có sóng to gió lớn gì thổi tới. Trăm lần như một, có sếp Ngọc công ty sẽ có chuyện để bàn.
“Ting” cửa thang máy mở, Bảo Ngọc đặt đôi chân dài trắng nõn nà bước từng bước đầy tự tin hướng thẳng đến
phòng làm việc của em mình.
“Cốc, cốc, cốc”
Gõ cửa ba cái cho phải lễ, cô chẳng ngần ngại mà đẩy luôn của đi thẳng vào
“Hoàng…”
Nó đâu mất tiêu rồi
Bảo Ngọc nhìn lại đồng hồ đeo trên tay của mình, giờ này đang trong giờ hành chính. Cô hiểu rõ tính em mình, nó sẽ không rời khỏi văn phòng khi chưa tới giờ tan tầm.
“Cạch” tiếng mở cửa sau lưng vang lên
“A, sếp Ngọc”
Tấn Lộc, mồ hôi lấm tấm trên trán bưng một chồng văn kiện đặt trên bàn trà
“Hoàng Bách đâu rồi?”
“À, sếp qua bên tòa nhà C của công ty rồi chị” Tấn Lộc xoay người mở cửa dẫn vị thần hay gây sự với sếp
mình, hai người cùng song hành đi về tòa nhà.
Tòa nhà C, chỉ mới xây cách đây một năm nên Bảo Ngọc cũng chưa mấy lần ra vào nơi đây, nhìn chung mọi
thứ ở tòa nhà này cũng khá lạ lẫm với cô. Vì xây sau, nên tòa này to và đồ sộ hơn dãy nhà chính của công ty rất nhiều, kiến trúc của tòa này có sự kết hợp giữa công nghệ và hiện đại nên chỉ cần nhìn bề ngoài cũng đã biết tòa nhà này chắc chắn để lập trình game. Nhìn chung có vẻ phát triển khá tốt nhỉ?
Đi tới hàng lang chung của dãy phòng máy AI, Tấn Lộc bất ngờ dừng lại cất tiếng “Sếp Ngọc, phòng 520 là phòng live stream, sếp Bách đang ở trong đó. Làm phiền chị có thể tự đi được không?”
Bảo Ngọc nhìn trợ lí của em mình im lặng gật đầu rồi đi thẳng về phía trước nhưng được tầm mấy bước, cô
quay đầu lại nói: “Mua giùm tôi ly matcha đá xay”
Tấn Lộc còn chưa hoàn hồn, nghe chị họ của sếp nhờ mua nước mới chợt nhớ ra ly cookie cream mà sếp nhờ
mình mua. Hắn nhìn đồng hồ, hình như cũng hơn mười lăm phút rồi thì phải vậy mà nãy giờ hắn quên mất. Rõ ràng hắn nhớ mình cần làm gì đó, vậy mà hắn tưởng mình nhớ nhầm chẳng có việc gì làm, nộ khí xung thiên sắp xếp một chồng văn kiện đem vào phòng làm việc cho sếp. Nếu việc này để Hoàng Bách biết được, chẳng khác nào hắn đang tự mắc thòng lọng vào cổ mình.
Phòng live stream chuyên dụng chẳng khác phòng thu âm là mấy, bốn vách tường bao quanh kể cả cánh cửa phòng đều được làm bằng vật liệu cách âm. Từ cửa ngoài đi vào phòng chính còn một lối đi tầm 2 mét, nên khi Bảo Ngọc bước vào hai người bên trong đang hăng say nói chuyện cũng chẳng hề phát giác ra có người thứ ba ở đây.
Cô đứng nép sau vách tường cạnh cửa vào phòng game chính, trong phòng âm thanh vọng lại to hơn bình thường
nên dù đứng xa cô vẫn nghe rõ.
“Em nghĩ cốt truyện nên thay đổi ở chương hai một chút, khi nhặt được đến con búp bê và tóc để đốt lên thì nên để con quỷ nó lên sức mạnh hoặc tốc độ để làm người chơi hồi hộp”
“Còn ở chương bốn, em phát hiện ra một lỗi buff. Thiết lập con quỷ trong chương bốn là không thể đi xuyên qua tường có cây thánh giá với sợ nước thánh nhưng vẩy nước nó vẫn nhào tới. Chương năm, em thấy có một chi tiết thừa….”
Hai đứa nó đang bàn công việc, mình cũng nên làm phiền thì hơn.
“Đing, đing” Màn hình điện thoại Hoàng Bách hiện lên thông báo mới, hắn nhìn thấy không có gì quan trọng nên nhấn nút tắt luôn màn hình nhưng cũng đủ để Thanh Phong thấy được ảnh màn hình khóa.
“Cuộc thi lập trình game E-Microbit” cậu lập tức nhẩm ngay tên của cuộc thi này
“Cậu cũng biết đến nó sao” Hoàng Bách lập tức nhìn cậu với con mắt khác
“Ừ” Thanh Phong gật đầu nhìn người đối diện “Anh của em hồi đó có tham gia cuộc thi này”
“Anh cậu?” Hắn chưa kịp hỏi tên người kia thì Thanh Phong đã hào hứng nói về những gì cậu thích ở cuộc
thi.
Mấy cuộc thi kiểu thiên về tư duy này chỉ một bộ phận người tổ chức, người thi và những người thực sự yêu thích lập trình mới biết đến mà thôi hoặc cùng lắm lúc đoạt giải về nước được đăng lên báo thì nổi được mấy ngày. Sau đó, cũng chẳng ai nhớ đến.
Hoàng Bách nhìn đôi mắt phát sáng của Thanh Phong khi nói đến cuộc thi và thái độ ngưỡng mộ những người
đã từng tham gia. Nhìn cậu hắn lại nhớ đến bản thân mình năm đó, khi ấy hắn đang học năm hai Đại học, ban đầu hắn không nghĩ mình sẽ tham gia nhưng do đám bạn rủ rê quá nên đành đi theo bọn nó góp vui. Đó cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy việc đứng trên sân khấu, được mọi người tung hô có thể vui sướng đến vậy hay cũng do chính bản thân hắn cảm thấy vui vẻ với những trò chơi mà chính tay mình tạo ra được người ta đánh giá cao.
Mới đây nhanh thật, cũng đã chín năm trôi qua rồi mọi thứ cũng đã thay đổi đi khá nhiều những người bạn cũ của hắn ai cũng có hướng đi riêng cả rồi. Cuối cùng chỉ còn hắn vẫn còn tiếp tục bước đi trên những con game mà bọn họ đã từng có ý tưởng tạo nên. À không, vẫn còn một tên bạn họ Trần vẫn còn tiếp tục trên con đường viết game.
“Sếp Bách, anh đã từng tham gia cuộc thi này à?”
“Ừ” Hoàng Bách rũ mắt, hắn vẫn còn hoài niệm cảm giác được mọi người tán dương ấy. Đến nay tuy đã không biết bao nhiêu lần được đứng trên sân khấu được mọi người tung hô nhưng hắn vẫn mãi không tìm được cảm giác như xưa nữa. Không biết vì sao lại như vậy?
“Thật ạ!” Thanh Phong hai mắt sáng rỡ
Những người tham gia cuộc thi ấy đều có bộ óc vô cùng siêu phàm, cậu tin chắc rằng không gì mà họ không
thể làm được. Không biết bao nhiêu lần cậu mơ ước được như bọn họ, vừa được đi du lịch ra nước ngoài vừa được thi đấu chạm tráng thực tế với những người giỏi từ thập phương. Họ thật sự là những con người phi thường những người mãi mãi cậu không thể với đến được.
“Ừ, nhưng đã là chuyện của rất lâu về trước rồi”
Được câu nói chắc nịch này của Hoàng Bách xác nhận chắc chắn lại một lần nữa, hai mắt Thanh Phong như có đèn flash, sáng oắt đầy vẻ hâm mộ nhìn người kia. Những con người siêu phàm, đỉnh của chóp, không một ai bước ra từ cuộc thi ấy mà không giỏi cả, bọn họ đều có cái đầu siêu nhân, một bộ óc thiên tài đỉnh cao.
Hoàng Bách nhìn ánh mắt phát sáng của người kia không khỏi dè chừng, người này sao cái gì cũng viết rõ mồn một lên mặt cả vậy. Chỉ vì cái hình nền điện thoại mà vạn năm hắn khôngthay đổi lại làm cậu ta phấn khích đến như vậy sao?
“Uhm, quay lại với chuyện mình nói hồi nãy đi” Hoàng Bách nghiêm túc kéo áo ngoài ngay ngắn, ngồi thẳng người, bày ra vẻ mặt nghiêm túc cho người kia biết hắn không muốn bàn ra.
“Chuyện hồi nãy cần nói gì em đã nói xong hết rồi” Thanh Phong mỉm cười nhìn Hoàng Bách, tự nhiên thấy người kia cũng thuận mắt hơn hẳn
“À, mà ngoài những cái đó ra, còn gì nữa không?” Hắn dời mắt đi chỗ khác tránh ánh nhìn đầy ngưỡng mộ của người nọ
“Không còn ạ” Thanh Phong lắc đầu, tỏ ý mình không cần gì phải nói nữa
“Vậy…” Ừm, vậy bây giờ hắn cũng chẳng biết nói gì thêm
“Hồi đó sếp học ở đại học nào vậy?
Em thật sự rất ngưỡng mộ những người học lập trình game, đó từng là ước mơ của em nhưng tiếc rằng em
không có năng khiếu bên đấy. Em làm gì cũng cục mịch, vốn không hợp với mấy thứ cần dùng nhiều não này.
Năm đó em chỉ mới là thằng nhóc 14 tuổi chưa biết trời cao đất dày là gì, cứ mang mong ước ấy mà ngày ngày
đi học lỏm người ta nhưng cuối cùng thứ em học được lại là chơi game chứ không phải lập trình game. Hơn nữa, em còn bị nghiện game, suýt nữa thì mất toi luôn những năm tháng đại học sau này. Lúc em đi thi đấu game trong nhà ai cũng lo lắng có phải em lại dẫm lên vết xe đỗ nữa hay không ai cũng lo lắng cả, còn anh của em thì ngược lại năm ấy anh ấy thi lập trình game làm ai trong nhà cũng hết sức tự hào.
Anh biết không, nếu không tại em có lẽ người đang ngồi trong phòng máy lạnh, ngày ngày sáng tạo nên những con game mới lại chính là anh ấy đấy”
Hiếm khi Hoàng Bách được nghe người khác trải lòng mình, làm hắn bối rối không biết phải làm sao cho phải.
“Chuyện gì cũng có sự sắp đặt của nó, bản thân cậu nếu như thấy có lỗi thì hãy cố gắng thêm nữa để những
gì họ hi sinh cho cậu không bị lãng phí” Hắn cùng lắm chỉ biết nói ra mấy từ này thôi, kì thực hắn cũng không giỏi an ủi người khác cho lắm.
“Chuyện vừa xảy ra ngày hôm qua thật sự khi em suy nghĩ lại em thấy bản thân mình thật bồng bột, đó là
công việc do anh em tìm người giới thiệu cho em. Đến cuối cùng cũng bị em tự tay đạp đổ”
Nói xong câu này, sắc mặt Thanh Phong có hơi trầm xuống, cậu hơi cúi đầu lặng im không nói thêm bất cứ gì
nữa cứ giống như đang chìm trong giờ phút mặc niệm cho chính tội lỗi mình đã từng gây ra vậy.
“Cậu nói vậy cũng không phải”
“Dạ?” Thanh Phong ngước mắt lên nhìn Hoàng Bách
“Hừm, thì lão già kia không phải ức hiếp một mình cậu. Xem như cậu làm vậy là thay những người khác dạy
cho lão ta một bài học đi” Đừng có nhìn hắn như vậy, hắn thật sự không quen tí nào.
Ôi, lần đầu tiên Bảo Ngọc được mở rộng tầm mắt. Từ nãy đến giờ, cô đều chứng kiến hết tất cả những gì
đang xảy ra trong phòng, từ cách nói chuyện đến cái giọng an ủi người khác ấy, đây là lần đầu tiên cô nghe được.
Chí ít ra nó vẫn còn nghe lời khuyên của mình, Bảo Ngọc thở phảo nhẹ nhõm, an tâm định đi ra ngoài thì bất chợt Tấn Lộc không biết từ đâu bổ vào.
“Sếp, nước của sếp đây ạ” Tấn Lộc vừa thở vừa nói không thành lời, đưa ly nước lên trước mặt.
Một màn này, đủ thu hút sự chú ý của toàn bộ người trong phòng cũng làm bại lộ luôn hành tung của Bảo
Ngọc.
“Mọi…mọi người làm gì nhìn tui dữ vậy?” Tấn Lộc hơi lấp bấp khi thấy ánh mắt không đúng lắm của sếp
Bách và sếp Ngọc trao cho mình, đến cả Thanh Phong còn nhìn mình bằng ánh mắt có gì đó hơi…
Bộ có gì đó không đúng sao?
“Cậu đem nước vào đây đi” Hoàng Bách cất tiếng phá vỡ bầu không khí kì lạ đang bao trùm trong phòng.
Bảo Ngọc cũng nhờ vậy, hắn giọng coi như không có gì đi ra ngoài hàng lang hóng mát. Chắc nó chưa thấy
mình đâu hén, coi như không thấy luôn nha em trai.
“Chị, sao giờ này chị lại ở đây?” giọng nói không nặng không nhẹ cất lên làm Bảo Ngọc phải dừng bước.
Thấy rồi thì cũng im đi, cái thằng này.
“Ờ, ờ thì…nay công việc của chị xong sớm nên chỉ qua đây xem em chút thôi mà” Bảo Ngọc cố nặn ra nụ cười
không thể giả hơn để cho qua chuyện.
Nghe được câu kia cùng nụ cười của chị, Hoàng Bách nhếch nửa miệng cười đáp lại. Trong ánh mắt của hắn
viết rõ mấy chữ, tôi biết chị không có tốt lành gì qua đây xem tôi đâu. Chị chủ yếu qua đây vì tò mò cái vị mà thầy bói đã đề cập đến phải không?
Bảo Ngọc biết ý em mình, nhướng mày đánh mắt đáp lời, em biết rồi mà còn làm chị mất mặt quá. Qua
phòng làm việc nói chuyện đi.
“Thôi, tôi còn công việc phải làm. Cậu tiếp tục việc của mình đi, tôi đi trước” Hoàng Bách đứng lên phủi phủi hai ống quần tây rồi sảy chân bước ra cửa.
Thanh Phong cũng nhanh chóng đứng lên, cúi đầu chào theo đúng phép của một người làm công gương mẫu đối
với sếp mình. Sau đó, cậu cũng vui vẻ cất tiếng chào người được sếp gọi là chị kia.
Tấn Lộc nãy giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nên chưa biết nên xử lí tình huống như thế nào
thì đã nghe tiếng của Thanh Phong.
“Anh mua nước cho sếp à?”
“Không, không. Sếp nhờ tôi mua nước cho cậu ấy mà” Hắn cười cười, ngượng ngùng đưa muỗng và ống hút
cùng ly nước cho Thanh Phong
Cậu niềm nở nhận lấy cũng không quên cảm ơn người kia
Tấn Lộc cũng không nói gì nhiều, chỉ dặn dò có việc gì khó khăn cứ trực tiếp điện cho hắn hoặc báo lên văn phòng của sếp rồi liền đóng cửa ra ngoài.
Cậu tự biết cái tính tùy hứng này của mình hoàn toàn chẳng tốt tí nào, hồi nãy vậy mà lại có những cử chỉ không thích hợp với sếp. Cậu tự lấy tay kí đầu mình một cái, môi mím lại, không biết có thể giữ lại công việc này không nữa.
Trong lòng bất giác lại dâng lên nỗi lo lắng không rõ, để dập đi những suy nghĩ lung tung Thanh Phong đành phải tìm việc để làm và việc cậu có thể làm hiện tại là tiếp tục chơi bản game beta kia mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất