Chương 86
Chương 86: Dứt khoát
|bởi Liêu Phong: someone yours till eternity
Dạo này, cứ mỗi buổi chiều tan học về, Thảo Nhi lại đi nhờ Hoài Trông trở về nhà. Trong trường, cô lại hay xuất hiện cùng với Hoài Trông nói cười vui vẻ càng khiến nhiều người không muốn để ý cũng không được. Mà tin đồn thì thường được lan truyền rộng rãi với người khác, trước khi truyền đến tai của người trong cuộc.
Đức Hải câu chặt cổ của Hoài Trông, miệng cười đầy nham nhở: “Chắc chắn là phải có gì đó người ta mới đồn. Khai thật đi, cậu và Thảo Nhi quen nhau thật à?”
“Cậu nói nhảm cái gì vậy?!”
Mặc cho sự phủ nhận kịch liệt từ Hoài Trông, Đức Hải vẫn có được lí do để chứng minh cho suy nghĩ của mình: “Thôi đi, cậu không cần phải dấu giếm đâu á. Mình là bạn bè thân thiết, cậu còn ngại cái gì nữa. Gần 18 tuổi rồi, yêu đương có gì đâu mà phải ngại chứ.”
“Bạn bè thân thiết? Cậu cũng biết điều này nữa hả?! Nếu như vậy thì cậu đáng lẽ phải hiểu được tớ rõ nhất. Đằng này lại đi tin những tin đồn đó.”
“Nhưng dạo này tớ thấy cậu và cô ấy đúng là thân thiết hơn bình thường đó. Nếu như cậu không phải, thì chắc là cô ấy có ý thích cậu.” Đức Hải suy luận dựa trên kinh nghiệm của bản thân.
Cả hai vừa đi từ phòng vệ sinh về lớp vừa tranh cãi. Nhắc tiền nhắc bạc thì không thấy tiền bạc đâu, nhưng nhắc người thì người lại lập tức xuất hiện. Khi hai người về tới lớp, liền được chào đón bởi cái nhìn đầy thân thiện của Thảo Nhi. Cô đi tới, nhìn Hoài Trông, rồi lướt sang Đức Hải, sử dụng cùng một loại ngữ điệu ngọt ngào và ánh mắt đưa tình như khi nói với Hoài Trông để nói chuyện với Đức Hải: “Tớ có thể mượn Hoài Trông một chút chứ?”
Đức Hải vẫn còn đang câu cổ Hoài Trông, hiện tại càng câu chặt hơn, như thể để chắc chắn Hoài Trông được an toàn, mặt không mấy cảm xúc đáp lời: “Xin lỗi, tớ e là...”
“Được, trùng hợp quá, tớ cũng có chuyện muốn gặp cậu đây.”
Nghe được câu này, Thảo Nhi thấy càng rạng rỡ hơn. Còn Đức Hải lại khó hiểu nhìn Hoài Trông. Hoài Trông cố gắng thoát khỏi cái choàng cổ vững chắc của Đức Hải. Thông qua trao đổi ánh mắt, Đức Hải nhận ra dự tính của Hoài Trông, nên buông ra, ánh mắt sắc như dao nhìn Thảo Nhi như muốn cảnh báo không được làm hại bạn mình, rồi mới đi về lớp.
Thế là Thảo Nhi và Hoài Trông ra băng ghế đá ở trên trường, nơi cũng có nhiều học sinh khác. Không khó khăn để họ giải thích việnc bản thân nhận được những cái nhìn lén lút đầy dò xét của người khác. Hoài Trông quyết định không khó chịu vì chuyện đó, vì cậu trong sạch nên không có lí do gì phải phiền não vì điều đó cả. Thế nhưng cậu lại không muốn phiền phức đến người bạn mà cậu tôn trọng này. Vậy nên bây giờ cậu nhất định muốn làm rõ ràng mọi thứ.
Thảo Nhi không biết vô tình hay cố ý mà ngồi rất sát Hoài Trông, lại còn đụng tay đụng chân với cậu. Cậu cũng tinh tế xê dịch ra một tí, nói: “Thảo Nhi, thật ra, chuyện tớ muốn nói là...”
Nhưng cậu không để ý đến một bộ sưu tập sticker hình các mẫu nguyên tố hóa học Thảo Nhi đang đem ra. Cô khoái chí bảo: “Này, tặng cậu đó. Hôm trước tớ thấy dễ thương, nên mua hẳn hai bộ luôn. Tớ dùng một, còn một thì cho cậu đó.”
Nhìn bộ sticker dễ thương như vậy Hoài Trông cũng cảm thấy mê, nhưng với tình hình hiện tại e rằng cậu không thể nhận: “Cảm ơn cậu, nhưng mà tớ không nhận đâu.”
“Sao thế? Hay là con nhà giàu như cậu chê mấy đồ rẻ tiền như thế này?”
“Cậu nói gì thế. Thực ra, chắc cậu cũng biết tin đồn mấy ngày gần đây.”
“Tin đồn thì có sao đâu?” Thảo Nhi vẫn vui vẻ ép Hoài Trông phải nhận. Cô cứ dí người về hướng Hoài Trông, khiến cậu cũng dịch người đi để kéo xa khoảng cách. Cô đột nhiên nắm lấy tay của Hoài Trông. Hoài Trông, lúc này đang ngồi nửa mông ở mép ghé, tùy thời đều có thể rớt xuống đất, nhanh chóng bật người đánh dậy, giọng nói mạnh mẽ: “Đừng chạm vào tớ!!”
Ngay trong lúc căng thẳng ngày, một chiếc cầu lông bay tới và rớt xuống giữa hai người. Một nam sinh chạy tới, không dám nhìn hai người, chỉ thật nhanh lụm đồ cần lụm rồi rời đi. Hoài Trông nhìn theo, cũng nhận ra được có một số cặp mắt đang nhìn về phía mình. Cậu nhìn lại Thảo Nhi, cũng có hơi khó xử.
“Tớ xin lỗi, tớ chỉ muốn bỏ cái sticker này vào tay của cậu thôi.”
Hoài Trông lại nghĩ, chắc là đã đến lúc mình phải dứt khoát, tránh cho cô ấy nuôi hi vọng: “Thảo Nhi, tớ không nhận đâu. Không biết tớ có suy nghĩ quá nhiều không, nhưng nếu thực sự cậu có tình cảm với tớ thì cậu nên dừng lại đi. Vì tớ không thích cậu.”
Thảo Nhi có vẻ không cam tâm: “Tại sao chứ?”
“Không tại sao cả. Ngoài cảm giác bạn bè ra, tớ chưa từng nghĩ đến việc chúng ta thành một đôi. Dạo này trong trường có nhiều người đồn, tớ là con trai không sao, còn cậu là con gái thì sẽ bị mọi người đánh giá nhiều hơn. Hãy đánh đổi tất cả cho những điều xứng đáng, chứ đừng mất tất cả vì những điều không xứng đáng. Vậy nên...” Hoài Trông có vẻ đắn đo một chút để tìm lời nào đó bớt gây tổn thương hơn: “Chắc là từ giờ tớ và cậu nên ít gặp nhau.”
Thảo Nhi cúi mặt xuống, hai tay bưng mặt, bả vai run lên, giọng nghẹn ngào: “Tại sao chứ? Tại sao chứ hả? Cậu không thể cho tớ một cơ hội sao?”
Hoài Trông thấy cô khóc, có chút bối rối. Nhưng cậu không muốn để cô ấy hiểm lầm thêm nữa, chỉ đành móc khăn giấy trong túi ra đưa cho cô, nói: “Dù đây không thực sự là lỗi của tớ, nhưng tớ vẫn muốn xin lỗi. Nói chung là tớ vẫn coi cậu là bạn. Nhưng cậu cũng đừng gặp tớ nhiều quá, tớ cũng sẽ khó xử lắm. Giờ tớ về lớp đây. Cậu hiểu cho tớ nhé.”
Một mạch chạy về lớp, điều cậu nghĩ đến duy nhất ở trong đầu lúc này chính là Phương Nam. Khi nãy, thực sự cậu muốn nói rằng mình đã có người yêu rồi, một người tốt hơn cô ấy gấp vạn lần. Nhưng có lẽ cũng giống như việc cậu sợ bị người khác dị nghị chuyện cậu và Thảo Nhi, cậu lo lắng nếu mọi người phát hiện ra mối quan hệ giữa cậu và Phương Nam thì liệu sức ép dư luận có làm cho mối quan này phải chấm dứt không?
Cậu thực sự không muốn. Thế nên bản năng sợ những điều không chắc chắn khiến cậu muốn giữ bí mật này trong lòng, cho đến khi nào đó thì cậu chưa biết.
Đức Hải từ nãy giờ vẫn luôn theo dõi Hoài Trông. Từ trên hành lang phòng học nhìn xuống, cậu có thể thấy được có một điều gì đó bất thường đã diễn ra. Cậu nóng lòng, không đợi Hoài Trông về lớp đã chạy đi tìm cậu ta.
Hoài Trông gặp Đức Hải ở góc cầu thang, thở dài: “Tự dưng lại gặp chuyện không mong muốn này, hi vọng là sẽ sớm qua.”
“Cậu đã từ chối với cô ấy rồi sao? Giỏi thế?!” Đức Hải tán dương bạn mình, sau đó như thói quen khó bỏ, choàng vai Hoài Trông cùng đi về lớp.
Vào trong lớp, Đức Hải thấy Bé Thơ, nhưng không thèm đếm xỉa gì tới. Hoài Trông cau mày: “Này, hai cậu đang bị sao vậy? Vẫn còn làm lơ nhau hả? Đã mấy ngày rồi chứ??”
Đức Hải và Bé Thơ mạnh ai nấy làm chuyện của mình. Giống như là có hai thế giới riêng biệt, mà Hoài Trông là một cái gì đó ở giữa. Cậu thấy không hài lòng: “Hai người cũng phải thẳng thắn như tớ hôm nay vậy. Có gì thì cũng phải nói ra. Sau này hối hận không kịp á.”
Cậu mong nhận được phản hồi, thế nhưng hóa ra lại giống như cậu đang độc thoại. Cậu tạm thời bó tay, chuyển sang độc thoại về một chuyện khác. Cậu mở điện thoại lên, không một tin nhắn. Sáng nay Phương Nam bảo là sẽ đi xa một vài ngày, trong thời gian đó sẽ không liên lạc.
Cậu nằm nghiêng người, trong đầu suy tư: “Mấy ngày tới mình sẽ sống sao đây chứ?!”
Thực sự có rất rất nhiều chuyện muốn kể cho người ấy nghe ngay lập tức, nhưng cậu sẽ nghe lời, ở nhà ngoan ngoãn chờ người ấy trở về.
|bởi Liêu Phong: someone yours till eternity
Dạo này, cứ mỗi buổi chiều tan học về, Thảo Nhi lại đi nhờ Hoài Trông trở về nhà. Trong trường, cô lại hay xuất hiện cùng với Hoài Trông nói cười vui vẻ càng khiến nhiều người không muốn để ý cũng không được. Mà tin đồn thì thường được lan truyền rộng rãi với người khác, trước khi truyền đến tai của người trong cuộc.
Đức Hải câu chặt cổ của Hoài Trông, miệng cười đầy nham nhở: “Chắc chắn là phải có gì đó người ta mới đồn. Khai thật đi, cậu và Thảo Nhi quen nhau thật à?”
“Cậu nói nhảm cái gì vậy?!”
Mặc cho sự phủ nhận kịch liệt từ Hoài Trông, Đức Hải vẫn có được lí do để chứng minh cho suy nghĩ của mình: “Thôi đi, cậu không cần phải dấu giếm đâu á. Mình là bạn bè thân thiết, cậu còn ngại cái gì nữa. Gần 18 tuổi rồi, yêu đương có gì đâu mà phải ngại chứ.”
“Bạn bè thân thiết? Cậu cũng biết điều này nữa hả?! Nếu như vậy thì cậu đáng lẽ phải hiểu được tớ rõ nhất. Đằng này lại đi tin những tin đồn đó.”
“Nhưng dạo này tớ thấy cậu và cô ấy đúng là thân thiết hơn bình thường đó. Nếu như cậu không phải, thì chắc là cô ấy có ý thích cậu.” Đức Hải suy luận dựa trên kinh nghiệm của bản thân.
Cả hai vừa đi từ phòng vệ sinh về lớp vừa tranh cãi. Nhắc tiền nhắc bạc thì không thấy tiền bạc đâu, nhưng nhắc người thì người lại lập tức xuất hiện. Khi hai người về tới lớp, liền được chào đón bởi cái nhìn đầy thân thiện của Thảo Nhi. Cô đi tới, nhìn Hoài Trông, rồi lướt sang Đức Hải, sử dụng cùng một loại ngữ điệu ngọt ngào và ánh mắt đưa tình như khi nói với Hoài Trông để nói chuyện với Đức Hải: “Tớ có thể mượn Hoài Trông một chút chứ?”
Đức Hải vẫn còn đang câu cổ Hoài Trông, hiện tại càng câu chặt hơn, như thể để chắc chắn Hoài Trông được an toàn, mặt không mấy cảm xúc đáp lời: “Xin lỗi, tớ e là...”
“Được, trùng hợp quá, tớ cũng có chuyện muốn gặp cậu đây.”
Nghe được câu này, Thảo Nhi thấy càng rạng rỡ hơn. Còn Đức Hải lại khó hiểu nhìn Hoài Trông. Hoài Trông cố gắng thoát khỏi cái choàng cổ vững chắc của Đức Hải. Thông qua trao đổi ánh mắt, Đức Hải nhận ra dự tính của Hoài Trông, nên buông ra, ánh mắt sắc như dao nhìn Thảo Nhi như muốn cảnh báo không được làm hại bạn mình, rồi mới đi về lớp.
Thế là Thảo Nhi và Hoài Trông ra băng ghế đá ở trên trường, nơi cũng có nhiều học sinh khác. Không khó khăn để họ giải thích việnc bản thân nhận được những cái nhìn lén lút đầy dò xét của người khác. Hoài Trông quyết định không khó chịu vì chuyện đó, vì cậu trong sạch nên không có lí do gì phải phiền não vì điều đó cả. Thế nhưng cậu lại không muốn phiền phức đến người bạn mà cậu tôn trọng này. Vậy nên bây giờ cậu nhất định muốn làm rõ ràng mọi thứ.
Thảo Nhi không biết vô tình hay cố ý mà ngồi rất sát Hoài Trông, lại còn đụng tay đụng chân với cậu. Cậu cũng tinh tế xê dịch ra một tí, nói: “Thảo Nhi, thật ra, chuyện tớ muốn nói là...”
Nhưng cậu không để ý đến một bộ sưu tập sticker hình các mẫu nguyên tố hóa học Thảo Nhi đang đem ra. Cô khoái chí bảo: “Này, tặng cậu đó. Hôm trước tớ thấy dễ thương, nên mua hẳn hai bộ luôn. Tớ dùng một, còn một thì cho cậu đó.”
Nhìn bộ sticker dễ thương như vậy Hoài Trông cũng cảm thấy mê, nhưng với tình hình hiện tại e rằng cậu không thể nhận: “Cảm ơn cậu, nhưng mà tớ không nhận đâu.”
“Sao thế? Hay là con nhà giàu như cậu chê mấy đồ rẻ tiền như thế này?”
“Cậu nói gì thế. Thực ra, chắc cậu cũng biết tin đồn mấy ngày gần đây.”
“Tin đồn thì có sao đâu?” Thảo Nhi vẫn vui vẻ ép Hoài Trông phải nhận. Cô cứ dí người về hướng Hoài Trông, khiến cậu cũng dịch người đi để kéo xa khoảng cách. Cô đột nhiên nắm lấy tay của Hoài Trông. Hoài Trông, lúc này đang ngồi nửa mông ở mép ghé, tùy thời đều có thể rớt xuống đất, nhanh chóng bật người đánh dậy, giọng nói mạnh mẽ: “Đừng chạm vào tớ!!”
Ngay trong lúc căng thẳng ngày, một chiếc cầu lông bay tới và rớt xuống giữa hai người. Một nam sinh chạy tới, không dám nhìn hai người, chỉ thật nhanh lụm đồ cần lụm rồi rời đi. Hoài Trông nhìn theo, cũng nhận ra được có một số cặp mắt đang nhìn về phía mình. Cậu nhìn lại Thảo Nhi, cũng có hơi khó xử.
“Tớ xin lỗi, tớ chỉ muốn bỏ cái sticker này vào tay của cậu thôi.”
Hoài Trông lại nghĩ, chắc là đã đến lúc mình phải dứt khoát, tránh cho cô ấy nuôi hi vọng: “Thảo Nhi, tớ không nhận đâu. Không biết tớ có suy nghĩ quá nhiều không, nhưng nếu thực sự cậu có tình cảm với tớ thì cậu nên dừng lại đi. Vì tớ không thích cậu.”
Thảo Nhi có vẻ không cam tâm: “Tại sao chứ?”
“Không tại sao cả. Ngoài cảm giác bạn bè ra, tớ chưa từng nghĩ đến việc chúng ta thành một đôi. Dạo này trong trường có nhiều người đồn, tớ là con trai không sao, còn cậu là con gái thì sẽ bị mọi người đánh giá nhiều hơn. Hãy đánh đổi tất cả cho những điều xứng đáng, chứ đừng mất tất cả vì những điều không xứng đáng. Vậy nên...” Hoài Trông có vẻ đắn đo một chút để tìm lời nào đó bớt gây tổn thương hơn: “Chắc là từ giờ tớ và cậu nên ít gặp nhau.”
Thảo Nhi cúi mặt xuống, hai tay bưng mặt, bả vai run lên, giọng nghẹn ngào: “Tại sao chứ? Tại sao chứ hả? Cậu không thể cho tớ một cơ hội sao?”
Hoài Trông thấy cô khóc, có chút bối rối. Nhưng cậu không muốn để cô ấy hiểm lầm thêm nữa, chỉ đành móc khăn giấy trong túi ra đưa cho cô, nói: “Dù đây không thực sự là lỗi của tớ, nhưng tớ vẫn muốn xin lỗi. Nói chung là tớ vẫn coi cậu là bạn. Nhưng cậu cũng đừng gặp tớ nhiều quá, tớ cũng sẽ khó xử lắm. Giờ tớ về lớp đây. Cậu hiểu cho tớ nhé.”
Một mạch chạy về lớp, điều cậu nghĩ đến duy nhất ở trong đầu lúc này chính là Phương Nam. Khi nãy, thực sự cậu muốn nói rằng mình đã có người yêu rồi, một người tốt hơn cô ấy gấp vạn lần. Nhưng có lẽ cũng giống như việc cậu sợ bị người khác dị nghị chuyện cậu và Thảo Nhi, cậu lo lắng nếu mọi người phát hiện ra mối quan hệ giữa cậu và Phương Nam thì liệu sức ép dư luận có làm cho mối quan này phải chấm dứt không?
Cậu thực sự không muốn. Thế nên bản năng sợ những điều không chắc chắn khiến cậu muốn giữ bí mật này trong lòng, cho đến khi nào đó thì cậu chưa biết.
Đức Hải từ nãy giờ vẫn luôn theo dõi Hoài Trông. Từ trên hành lang phòng học nhìn xuống, cậu có thể thấy được có một điều gì đó bất thường đã diễn ra. Cậu nóng lòng, không đợi Hoài Trông về lớp đã chạy đi tìm cậu ta.
Hoài Trông gặp Đức Hải ở góc cầu thang, thở dài: “Tự dưng lại gặp chuyện không mong muốn này, hi vọng là sẽ sớm qua.”
“Cậu đã từ chối với cô ấy rồi sao? Giỏi thế?!” Đức Hải tán dương bạn mình, sau đó như thói quen khó bỏ, choàng vai Hoài Trông cùng đi về lớp.
Vào trong lớp, Đức Hải thấy Bé Thơ, nhưng không thèm đếm xỉa gì tới. Hoài Trông cau mày: “Này, hai cậu đang bị sao vậy? Vẫn còn làm lơ nhau hả? Đã mấy ngày rồi chứ??”
Đức Hải và Bé Thơ mạnh ai nấy làm chuyện của mình. Giống như là có hai thế giới riêng biệt, mà Hoài Trông là một cái gì đó ở giữa. Cậu thấy không hài lòng: “Hai người cũng phải thẳng thắn như tớ hôm nay vậy. Có gì thì cũng phải nói ra. Sau này hối hận không kịp á.”
Cậu mong nhận được phản hồi, thế nhưng hóa ra lại giống như cậu đang độc thoại. Cậu tạm thời bó tay, chuyển sang độc thoại về một chuyện khác. Cậu mở điện thoại lên, không một tin nhắn. Sáng nay Phương Nam bảo là sẽ đi xa một vài ngày, trong thời gian đó sẽ không liên lạc.
Cậu nằm nghiêng người, trong đầu suy tư: “Mấy ngày tới mình sẽ sống sao đây chứ?!”
Thực sự có rất rất nhiều chuyện muốn kể cho người ấy nghe ngay lập tức, nhưng cậu sẽ nghe lời, ở nhà ngoan ngoãn chờ người ấy trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất