Chương 90
Chương 90: Giữ lại thế giới đang đi xa
|bởi Liêu Phong: someone yours till eternity
Hoài Trông một bên xoa xoa cái đầu còn hơi nhức của mình, một bên không ngừng hồi tưởng lại mà cảm thán: “Gần 12 năm đi học, tớ chưa nghỉ bất kì ngày nào, trừ phi là bệnh đến độ không lết nổi.”
“Gì chứ? Thật luôn?”
“Cậu không tin? Hôm nào cho cậu xem học bạ của tớ, cậu sẽ phải nể mặt tớ cho xem.” Hoài Trông ngông nghênh.
Nhưng Đức Hải cũng không trưng ra khuôn mặt đầy ngưỡng mộ như Hoài Trông mong đợi. Cậu cũng lắc đầu, cảm thán: “Xem ra, bây giờ nghe cậu tổng kết lại mới thấy 12 năm qua của cậu quá là nhàm chán rồi. Cậu không nghe người ta nói, sau này khi nhớ lại những năm tháng học trò, điều làm người ta mỉm cười không phải là những con điểm 10, mà là những lần cúp học đi chơi sao?”
Hoài Trông bĩu môi: “Câu này cậu nói chứ ai nói. Nhưng mà cứ coi là nó đúng đi, nhưng giờ xem lại học bạ, tớ luôn cảm thấy tự hào về những con điểm cao. Hơn nữa, ai nói phải cúp học mới được chứ?! Đi học, chúng ta vẫn có rất nhiều kỉ niệm đẹp cùng nhau mà.” Cậu nháy mắt với Đức Hải: “Chúng không chỉ làm chúng ta cười, mà còn làm chúng ta khóc nữa không chừng.”
“Chẳng hạn như là... scandal tình ái giữa cậu và Thảo Nhi hả?” Đức Hải cảm thấy cực kì thích thú đem chuyện này ra trêu chọc Hoài Trông.
“Thì ra là cậu chọn cái chết!” Hoài Trông cũng không có quá nhiều cảm xúc, chỉ là khi nghe đến cái tên Thảo Nhi đó cậu lại nhớ tới chuyện giữa cậu và Phương Nam, trong lòng có chút phiền não. Ngay lập tức, cơn đau đầu lại lan truyền đi.
Đức Hải cười hi ha, đột nhiên thở dài một tiếng: “Đúng rồi, không nỡ rời xa mọi người chút nào. Đi học mà không có hai người chắc sẽ buồn lắm.”
“Để coi cậu buồn được bao lâu. Thường những người nói như vậy dễ thay ruột thay gan, thay lòng đổi dạ lắm.”
“Ơ...”
Bé Thơ vò đầu bứt tóc ở bên cạnh, dùng bút chì gõ lên đầu Đức Hải và lên vai Hoài Trông: “Hai cậu có thôi đi không, để tớ tập trung suy nghĩ.”
“Chuyện gì đó?”
“Chuyện chọn trường đại học chứ còn gì.”
Hoài Trông nhìn đống tài liệu về ngành học, trường học nằm ngổn ngang trên bàn trước mặt Bé Thơ. Cậu tiện tay cầm lên một tờ, ngó sơ qua: “Chẳng phải đêm qua tớ đã gửi lên cho cậu cái video chuyên gia tư vấn cách chọn trường, chọn ngành rồi sao?”
“Tớ xem rồi, nhưng vẫn chưa quyết định được.”
Hoài Trông cũng thở dài, cậu cảm thấy mình chắc là may mắn hơn khi đã xác định được mục tiêu đại học sắp tới từ lâu rồi. Cậu quay sang nhìn Đức Hải, cảm thấy dạo này người này khá là bình thản: “Này, cậu không định học đại học hay sao?”
“Đương nhiên là có.” Đức Hải đáp.
“Gần tới ngày viết hồ sơ rồi đó. Cậu chọn được ngành chưa?”
Đức Hải gật đầu: “Nhưng tớ chưa muốn tiết lộ.”
Vốn còn định thăm dò thêm, cậu dễ gì buông tha như thế, nhưng lúc này tin nhắn điện thoại tới. Bình thường Hoài Trông cũng không mở lên xem liền đâu, nhưng mà một điều gì đó đã thôi thúc cậu vào đọc tin nhắn ngay lập tức. Và rồi, nằm ngoài dự tính của cậu, tin nhắn đến từ Phương Nam. Sự bất ngờ này khiến tim cậu đập mạnh, cậu mỉm cười, chẳng lẽ đây chính là một chút hi vọng được nhóm lên? Không ai biết cả, nhưng từ giây phút đó, cậu không còn cảm thấy đau nhức đầu nữa.
Buổi tối, như đã hẹn, Hoài Trông sau khi tan học từ lớp học thêm xong liền chạy thằng tới công viên trung tâm để gặp Phương Nam. Anh ấy bảo có chuyện quan trọng cần gặp, trong đầu Hoài Trông có đến hàng ngàn giả thuyết được đặt ra, nhưng chung quy lại thành hoặc là tốt đẹp, hoặc là tối tăm. Điều này khiến cậu không dứt hồi hộp.
Gửi xe xong, cậu đi đến chỗ hẹn. Cậu nhìn thấy Phương Nam ngồi ở băng ghế đằng xa, nảy sinh một cảm xúc lẫn lộn trong lòng, vừa buồn, vui, vừa nhớ nhung, đắng cay. Cậu ước gì bây giờ bản thân có thể hí ha hí hửng, đi thật chậm từ phía sau, đi tới hù anh ấy, rồi vui vẻ nhìn anh ấy hoảng hồn, thay vì là cứ nặng lòng chậm rãi bước đi.
“Thầy hẹn em đến đây có việc gì?” Hoài Trông tự trách mình trong lòng. Tại sao lại mở đầu cuộc nói chuyện một cách lạnh lùng như thế, trong khi trong lòng vui như đang mở cờ vì người ấy?
Phương Nam nhăn mày không được vui vẻ nhìn Hoài Trông đang đứng trước mặt mình. Quan sát một hồi lâu, anh nhún nhún vai nói, giọng nói bình thản như gió mùa đông: “Chẳng có gì, chỉ là muốn làm rõ một số chuyện.”
Sự lạnh lùng này làm cho Hoài Trông thấy khó chịu thực sự, trong tim chợt nhói lên một chút.
“Rồi, ra được rồi đó.” Phương Nam nói to, trong khi Hoài Trông thì đang lơ ngơ ngó nhìn xung quanh để tìm kiếm người mà anh ấy đang kêu. Chẳng khó để cậu nhận ra người xuất hiện trong tầm nhìn của cậu là ai. Nhưng cậu cảm tưởng bản thân đang nhìn thấy một bộ ngực to bất thường tiến về phía mình, chứ không phải là một con người. Thúy Liễu ăn vặn kín đáo như Ninja Lead, hoặc như một người nổi tiếng sắp thực hiện một cuộc giao dịch bất hợp pháp nào đó nên cải trang rất kĩ tránh bị phát hiện.
Điệu đà đi tới, cô ngồi xuống ghế đá ở vị trị rất gần Phương Nam. Đáng lẽ chỗ đó phải là của mình, Hoài Trông cảm thấy hối hận khi nãy đã không ngồi xuống, giờ nhìn cái người con gái này ngồi ở đó cậu tức không thể đánh cô ta một trận. Thúy Liễu mở kính ra, trưng ra một nụ cười đầy vui vẻ, giọng điệu càng vui tươi hơn: “Chào chồng yêu, chào em. À cô biết tên em chưa ta? Haizz, hai người vui vẻ lên đi chứ, có chuyện gì mà buồn như thế hả? Sống phải vui lên chứ.”
Cô thì như là mùa xuân thầm thì, nhưng mùa xuân chợt tắt khi cô nhìn thấy hai đôi mắt nhìn mình: “Ơ, ơ, hai người làm gì thế?”
Phương Nam dường như sắp mất kiên nhẫn: “Nói chuyện cần nói.”
Thúy Liễu vui vẻ, chạm tay vào má Phương Nam mà anh ấy không cản lại càng khiến Hoài Trông phát điên.
Thúy Liễu nói: “OK, chồng yêu.” Cô ậm ừ cổ họng như để lấy đà: “Được rồi, hôm nay, chỉ một lần duy nhất, cô sẽ nói rõ với em. Thực ra thì, mối quan hệ giữa cô và thầy Nam đây, haizz, như em thấy đó...” Cô thách thức sức chịu đựng của người nghe, nói rất chậm rãi, ngắt nhịp rất lâu: “Thì là, không biết nói sao nữa, xấu hổ quá... Thầy ấy, làm cô, có thai rồi.” Cô đưa tay lên mắt, lau lau, rưng rưng.
Phương Nam không nói gì, nhưng cặp mắt biến thành hình lưỡi dao đang nhìn chằm chằm vào cô khiến cô có chút sợ hãi. Theo kinh nghiệm đùa giỡn mấy chục năm nay thì đã đến lúc dừng để bảo tồn tính mạng, nếu không cái con người đẹp trai nhưng lạnh lùng này sẽ làm chuyện gì đó kinh khủng lắm. Cô thôi đùa giỡn Hoài Trông nữa: “Rồi, rồi, nói thật đây. Thực ra thì, ừ, giữa hai người không có gì hết. Đúng như những gì thầy ấy nói.”
Hoài Trông mở to cơ mắt ra: “Thế thì những chuyện lần trước cô nói tất cả đều là giả?”
Chỉ gật đầu thôi sao? Thản nhiên như thế thôi à? Hoài Trông phát điên, phát điên trong lòng. Gần như hủy hoại cuộc sống của một người rồi mà không một lời xin lỗi. Hoài Trông tức cô ấy một, nhưng giận bản thân mình mười: “Vậy tại sao cô lại phải nói dối chứ?”
Thúy Liễu như được chọc đúng chỗ ngứa: “Hủy hoại danh tiếng của chồng yêu là sự nghiệp cả đời của em.” Cô chớp chớp mắt với Phương Nam, còn định nói thêm nhưng bị ăn chặn lại: “Vậy là hiểu rõ rồi. Ở đây cũng không còn chuyện gì nữa.”
“Chưa gì đã đuổi đi, không thú vị gì hết.” Thúy Liễu đeo kính vào, vỗ vỗ vào vai Hoài Trông: “Cô đi nhé.” Sau đó mi gió Phương Nam: “Hẹn gặp lại chồng yêu.”
Đợi đến khi Thúy Liễu hoàn toàn rời khỏi đây, Hoài Trông mới ngồi xuống băng ghế đá. Cùng ngồi một băng ghế, khoảng cách vật lí thì gần, nhưng khoảng cách về tình cảm lại dường như xa quá. Nhưng ngồi cạnh anh ấy đã là điều dũng cảm nhất mà cậu làm được lúc này. Cậu bấu hai tay lên đùi, cúi mặt xuống. Hàng loạt người tập thể dục chạy qua mặt hai người, nhưng hiển nhiên không ai nghe thấy hai người nói với nhau bất kì điều gì.
Một lâu sau, Phương Nam đứng dậy: “Xong rồi, không còn gì nữa, về thôi.”
Còn tưởng ý anh ấy là về chung, thế mà anh ấy đi hướng ngược lại với cậu đã khiến Hoài Trông không chịu được nữa. Cậu hét to lên: “Xong rồi sao, không còn gì nữa sao? Cứ như vậy là xong sao? Anh đúng là một con nguời đáng ghét, lạnh lùng, xấu xa. Anh không biết những ngày qua em mong được gặp anh như thế nào sao? Em phải đánh anh, cái tên đáng ghét này.”
Hoài Trông không quan tâm đến mọi người xung quanh nữa, cậu chỉ biết lao tới thế giới của mình sắp bỏ mình đi thật nhanh, để giữ lại.
Cậu không quan trọng người khác nữa, cũng như người khác vẫn thường không quan trọng cậu.
|bởi Liêu Phong: someone yours till eternity
Hoài Trông một bên xoa xoa cái đầu còn hơi nhức của mình, một bên không ngừng hồi tưởng lại mà cảm thán: “Gần 12 năm đi học, tớ chưa nghỉ bất kì ngày nào, trừ phi là bệnh đến độ không lết nổi.”
“Gì chứ? Thật luôn?”
“Cậu không tin? Hôm nào cho cậu xem học bạ của tớ, cậu sẽ phải nể mặt tớ cho xem.” Hoài Trông ngông nghênh.
Nhưng Đức Hải cũng không trưng ra khuôn mặt đầy ngưỡng mộ như Hoài Trông mong đợi. Cậu cũng lắc đầu, cảm thán: “Xem ra, bây giờ nghe cậu tổng kết lại mới thấy 12 năm qua của cậu quá là nhàm chán rồi. Cậu không nghe người ta nói, sau này khi nhớ lại những năm tháng học trò, điều làm người ta mỉm cười không phải là những con điểm 10, mà là những lần cúp học đi chơi sao?”
Hoài Trông bĩu môi: “Câu này cậu nói chứ ai nói. Nhưng mà cứ coi là nó đúng đi, nhưng giờ xem lại học bạ, tớ luôn cảm thấy tự hào về những con điểm cao. Hơn nữa, ai nói phải cúp học mới được chứ?! Đi học, chúng ta vẫn có rất nhiều kỉ niệm đẹp cùng nhau mà.” Cậu nháy mắt với Đức Hải: “Chúng không chỉ làm chúng ta cười, mà còn làm chúng ta khóc nữa không chừng.”
“Chẳng hạn như là... scandal tình ái giữa cậu và Thảo Nhi hả?” Đức Hải cảm thấy cực kì thích thú đem chuyện này ra trêu chọc Hoài Trông.
“Thì ra là cậu chọn cái chết!” Hoài Trông cũng không có quá nhiều cảm xúc, chỉ là khi nghe đến cái tên Thảo Nhi đó cậu lại nhớ tới chuyện giữa cậu và Phương Nam, trong lòng có chút phiền não. Ngay lập tức, cơn đau đầu lại lan truyền đi.
Đức Hải cười hi ha, đột nhiên thở dài một tiếng: “Đúng rồi, không nỡ rời xa mọi người chút nào. Đi học mà không có hai người chắc sẽ buồn lắm.”
“Để coi cậu buồn được bao lâu. Thường những người nói như vậy dễ thay ruột thay gan, thay lòng đổi dạ lắm.”
“Ơ...”
Bé Thơ vò đầu bứt tóc ở bên cạnh, dùng bút chì gõ lên đầu Đức Hải và lên vai Hoài Trông: “Hai cậu có thôi đi không, để tớ tập trung suy nghĩ.”
“Chuyện gì đó?”
“Chuyện chọn trường đại học chứ còn gì.”
Hoài Trông nhìn đống tài liệu về ngành học, trường học nằm ngổn ngang trên bàn trước mặt Bé Thơ. Cậu tiện tay cầm lên một tờ, ngó sơ qua: “Chẳng phải đêm qua tớ đã gửi lên cho cậu cái video chuyên gia tư vấn cách chọn trường, chọn ngành rồi sao?”
“Tớ xem rồi, nhưng vẫn chưa quyết định được.”
Hoài Trông cũng thở dài, cậu cảm thấy mình chắc là may mắn hơn khi đã xác định được mục tiêu đại học sắp tới từ lâu rồi. Cậu quay sang nhìn Đức Hải, cảm thấy dạo này người này khá là bình thản: “Này, cậu không định học đại học hay sao?”
“Đương nhiên là có.” Đức Hải đáp.
“Gần tới ngày viết hồ sơ rồi đó. Cậu chọn được ngành chưa?”
Đức Hải gật đầu: “Nhưng tớ chưa muốn tiết lộ.”
Vốn còn định thăm dò thêm, cậu dễ gì buông tha như thế, nhưng lúc này tin nhắn điện thoại tới. Bình thường Hoài Trông cũng không mở lên xem liền đâu, nhưng mà một điều gì đó đã thôi thúc cậu vào đọc tin nhắn ngay lập tức. Và rồi, nằm ngoài dự tính của cậu, tin nhắn đến từ Phương Nam. Sự bất ngờ này khiến tim cậu đập mạnh, cậu mỉm cười, chẳng lẽ đây chính là một chút hi vọng được nhóm lên? Không ai biết cả, nhưng từ giây phút đó, cậu không còn cảm thấy đau nhức đầu nữa.
Buổi tối, như đã hẹn, Hoài Trông sau khi tan học từ lớp học thêm xong liền chạy thằng tới công viên trung tâm để gặp Phương Nam. Anh ấy bảo có chuyện quan trọng cần gặp, trong đầu Hoài Trông có đến hàng ngàn giả thuyết được đặt ra, nhưng chung quy lại thành hoặc là tốt đẹp, hoặc là tối tăm. Điều này khiến cậu không dứt hồi hộp.
Gửi xe xong, cậu đi đến chỗ hẹn. Cậu nhìn thấy Phương Nam ngồi ở băng ghế đằng xa, nảy sinh một cảm xúc lẫn lộn trong lòng, vừa buồn, vui, vừa nhớ nhung, đắng cay. Cậu ước gì bây giờ bản thân có thể hí ha hí hửng, đi thật chậm từ phía sau, đi tới hù anh ấy, rồi vui vẻ nhìn anh ấy hoảng hồn, thay vì là cứ nặng lòng chậm rãi bước đi.
“Thầy hẹn em đến đây có việc gì?” Hoài Trông tự trách mình trong lòng. Tại sao lại mở đầu cuộc nói chuyện một cách lạnh lùng như thế, trong khi trong lòng vui như đang mở cờ vì người ấy?
Phương Nam nhăn mày không được vui vẻ nhìn Hoài Trông đang đứng trước mặt mình. Quan sát một hồi lâu, anh nhún nhún vai nói, giọng nói bình thản như gió mùa đông: “Chẳng có gì, chỉ là muốn làm rõ một số chuyện.”
Sự lạnh lùng này làm cho Hoài Trông thấy khó chịu thực sự, trong tim chợt nhói lên một chút.
“Rồi, ra được rồi đó.” Phương Nam nói to, trong khi Hoài Trông thì đang lơ ngơ ngó nhìn xung quanh để tìm kiếm người mà anh ấy đang kêu. Chẳng khó để cậu nhận ra người xuất hiện trong tầm nhìn của cậu là ai. Nhưng cậu cảm tưởng bản thân đang nhìn thấy một bộ ngực to bất thường tiến về phía mình, chứ không phải là một con người. Thúy Liễu ăn vặn kín đáo như Ninja Lead, hoặc như một người nổi tiếng sắp thực hiện một cuộc giao dịch bất hợp pháp nào đó nên cải trang rất kĩ tránh bị phát hiện.
Điệu đà đi tới, cô ngồi xuống ghế đá ở vị trị rất gần Phương Nam. Đáng lẽ chỗ đó phải là của mình, Hoài Trông cảm thấy hối hận khi nãy đã không ngồi xuống, giờ nhìn cái người con gái này ngồi ở đó cậu tức không thể đánh cô ta một trận. Thúy Liễu mở kính ra, trưng ra một nụ cười đầy vui vẻ, giọng điệu càng vui tươi hơn: “Chào chồng yêu, chào em. À cô biết tên em chưa ta? Haizz, hai người vui vẻ lên đi chứ, có chuyện gì mà buồn như thế hả? Sống phải vui lên chứ.”
Cô thì như là mùa xuân thầm thì, nhưng mùa xuân chợt tắt khi cô nhìn thấy hai đôi mắt nhìn mình: “Ơ, ơ, hai người làm gì thế?”
Phương Nam dường như sắp mất kiên nhẫn: “Nói chuyện cần nói.”
Thúy Liễu vui vẻ, chạm tay vào má Phương Nam mà anh ấy không cản lại càng khiến Hoài Trông phát điên.
Thúy Liễu nói: “OK, chồng yêu.” Cô ậm ừ cổ họng như để lấy đà: “Được rồi, hôm nay, chỉ một lần duy nhất, cô sẽ nói rõ với em. Thực ra thì, mối quan hệ giữa cô và thầy Nam đây, haizz, như em thấy đó...” Cô thách thức sức chịu đựng của người nghe, nói rất chậm rãi, ngắt nhịp rất lâu: “Thì là, không biết nói sao nữa, xấu hổ quá... Thầy ấy, làm cô, có thai rồi.” Cô đưa tay lên mắt, lau lau, rưng rưng.
Phương Nam không nói gì, nhưng cặp mắt biến thành hình lưỡi dao đang nhìn chằm chằm vào cô khiến cô có chút sợ hãi. Theo kinh nghiệm đùa giỡn mấy chục năm nay thì đã đến lúc dừng để bảo tồn tính mạng, nếu không cái con người đẹp trai nhưng lạnh lùng này sẽ làm chuyện gì đó kinh khủng lắm. Cô thôi đùa giỡn Hoài Trông nữa: “Rồi, rồi, nói thật đây. Thực ra thì, ừ, giữa hai người không có gì hết. Đúng như những gì thầy ấy nói.”
Hoài Trông mở to cơ mắt ra: “Thế thì những chuyện lần trước cô nói tất cả đều là giả?”
Chỉ gật đầu thôi sao? Thản nhiên như thế thôi à? Hoài Trông phát điên, phát điên trong lòng. Gần như hủy hoại cuộc sống của một người rồi mà không một lời xin lỗi. Hoài Trông tức cô ấy một, nhưng giận bản thân mình mười: “Vậy tại sao cô lại phải nói dối chứ?”
Thúy Liễu như được chọc đúng chỗ ngứa: “Hủy hoại danh tiếng của chồng yêu là sự nghiệp cả đời của em.” Cô chớp chớp mắt với Phương Nam, còn định nói thêm nhưng bị ăn chặn lại: “Vậy là hiểu rõ rồi. Ở đây cũng không còn chuyện gì nữa.”
“Chưa gì đã đuổi đi, không thú vị gì hết.” Thúy Liễu đeo kính vào, vỗ vỗ vào vai Hoài Trông: “Cô đi nhé.” Sau đó mi gió Phương Nam: “Hẹn gặp lại chồng yêu.”
Đợi đến khi Thúy Liễu hoàn toàn rời khỏi đây, Hoài Trông mới ngồi xuống băng ghế đá. Cùng ngồi một băng ghế, khoảng cách vật lí thì gần, nhưng khoảng cách về tình cảm lại dường như xa quá. Nhưng ngồi cạnh anh ấy đã là điều dũng cảm nhất mà cậu làm được lúc này. Cậu bấu hai tay lên đùi, cúi mặt xuống. Hàng loạt người tập thể dục chạy qua mặt hai người, nhưng hiển nhiên không ai nghe thấy hai người nói với nhau bất kì điều gì.
Một lâu sau, Phương Nam đứng dậy: “Xong rồi, không còn gì nữa, về thôi.”
Còn tưởng ý anh ấy là về chung, thế mà anh ấy đi hướng ngược lại với cậu đã khiến Hoài Trông không chịu được nữa. Cậu hét to lên: “Xong rồi sao, không còn gì nữa sao? Cứ như vậy là xong sao? Anh đúng là một con nguời đáng ghét, lạnh lùng, xấu xa. Anh không biết những ngày qua em mong được gặp anh như thế nào sao? Em phải đánh anh, cái tên đáng ghét này.”
Hoài Trông không quan tâm đến mọi người xung quanh nữa, cậu chỉ biết lao tới thế giới của mình sắp bỏ mình đi thật nhanh, để giữ lại.
Cậu không quan trọng người khác nữa, cũng như người khác vẫn thường không quan trọng cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất