Chương 10: Dao Cổ
Thạch Đầu vui vẻ:
“Ài, nói ra thì ta rất khâm phục ca ca của người, lần trước còn nói mượn ngân lượng gì chứ, cứ lấy đi, coi như lễ hỏi của Tô Ngọc Ngọc chẳng phải được rồi sao, chúng ta trở thành người một nhà, Thạch Đầu ta chắc chắn sẽ chăm sóc các ngươi, đến lúc đó huynh đệ chúng ta thân càng thêm thân, ngày tháng tốt đẹp sau này hãy còn nhiều.”
“Được rồi, chuyện đó thì bỏ đi.”
Tô An Lâm bực bội nói.
Thái độ của Tô An Lâm khiến ba tên lưu manh hơi ngạc nhiên. Trước đây Tô An Lâm gặp bọn hắn đều có dáng vẻ ăn nói khép nép, lần này thật sự như Tôn Hắc đã nói, hoàn toàn khác hẳn.
Tô An Lâm lại lên tiếng:
“Trời tối rồi, ta về nhà ngủ đây.”
“Ừm, nhớ kỹ, còn mười lăm ngày nữa!”
Tôn Hắc cố ý hắng giọng hét một câu.
Ánh mắt Thạch Đầu gian xảo nhìn vào trong nhà, vừa khéo trông thấy Tô Ngọc Ngọc ra ngoài, vẫy tay nói:
“Muội tử, ca ca đến thăm ngươi.”
“Rầm!”
Tô An Lâm thẳng thừng đóng cửa lại.
"Nhị ca, Thạch Đầu lại tới gây chuyện à."
Vẻ mặt Tô Ngọc Ngọc đầy lo lắng, nàng cầm lấy mảnh gỗ trong tay Tô An Lâm.
Tô An Lâm đặt dụng cụ trong ngực xuống đất rồi nói:
"Muội cứ yên tâm, có huynh ở đây."
Mặc dù Thạch Đầu rất khó đối phó, nhưng hắn không phải là không có cách nào đối phó.
Hắn vẫn còn hai điểm thuộc tính chưa có dùng tới.
Nếu là lấy điểm thuộc tính này thêm vào trên cơ sở đao pháp, hắn có thể sẽ có sức đánh với chúng một trận.
Mới vừa rồi hắn đối mặt với đám chúng, thực sự hắn đã sẵn sàng để dùng điểm thuộc tính bất cứ lúc nào.
"Ngọc Ngọc, muội lấy chút củi lại đây nhóm lửa đi, muội nhớ là đừng để lửa tắt đấy."
Tô An Lâm lấy con dao làm bếp từ trong nhà ra rồi nói.
Tô Ngọc Ngọc đáp lời lại rồi nàng nghi ngờ hỏi:
"Nhị ca, huynh đang định làm gì với con dao nứt này?"
"Huynh mài nó một chút."
Có đao trong tay, trong lòng không lo sợ.
Con dao này quá cùn rồi, cho nên hắn phải mài nó lại cho sắc bén.
Tô Ngọc Ngọc kêu a một tiếng rồi sau đó đi lấy củi để nhóm lửa.
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh mài dao trên tảng đá của Tô An Lâm.
Xuy xuy xuy…
Những con dao cổ này không phải là dao được làm từ inox mà là dao sắt dày, nó rất chắc chắn và cầm lên cực kỳ nặng tay.
Hơn nữa thân dao cũng không ngắn, so với dao làm bếp kiếp trước thì nó dài hơn hai phần.
Con dao này cũng có thể coi là bảo bối gia truyền, vì nó được truyền xuống không biết bao nhiêu đời rồi, trên thân dao có ba khe nứt nên đã ảnh hưởng đến độ sắc bén của nó.
Hắn thật không có cách nào khác, điều kiện của hắn là có hạn.
Sau khi hắn mài hơn một giờ, nơi lưỡi dao mới được mài đến sáng bóng.
Khi Tô An Lâm đứng dậy, hắn đột nhiên cảm thấy eo lưng của mình đau nhức vô cùng.
Nhưng sau khi hắn nhìn lại con dao trên tay, gương mặt của hắn tỏ vẻ cực kỳ phấn khích.
Hắn thử nghiệm với hai động tác vung đao sử dụng cơ sở đao pháp.
Chém và đâm, là hai động tác vô cùng cơ bản.
Tô An Lâm nghe Thiết Văn Đảm nói rằng chiêu thức này là một chiêu được những người trong quân ngũ luyện tập, mặc dù nó không phải là một chiêu thức cao thâm, nhưng nó có ích hơn nhiều so với những chiêu không có quy tắc gì của những người bình thường khác.
Hắn tìm đến một mảnh vải rồi quấn quanh thân dao, và thế là đồ tự vệ của hắn đã sẵn sàng.
Sau khi xong việc, Tô An Lâm cảm thấy miệng lưỡi đều khô, hắn đang định kêu muội muội bưng tới một bát nước để uống.
Nhưng khi hắn nhìn lại, Tô Ngọc Ngọc đã ngủ thiếp đi từ lúc nào khi đang nằm trên giường, thậm chí nàng còn chưa có cởi giày.
Bên ngoài trời đã tối từ lâu, trăng tròn treo cao giữa trời, trong thôn mọi người đều đã sớm đóng cửa đi ngủ.
Tô An Lâm cười một tiếng đầy cưng chiều, nha đầu này vừa nãy hắn kêu nàng đi ngủ, nàng lại không chịu, nàng nói là sẽ thức cùng hắn.
Cuối cùng nàng vẫn là không chống lại được cơn buồn ngủ.
Hắn đỡ lấy Tô Ngọc Ngọc, giúp nàng cởi bớt quần áo và giày ra.
Tội nghiệp cho hài tử này, quần áo đều đã rách nát, hắn nhìn sơ qua cũng đã thấy hơn chục miếng vá rồi, chỗ viền áo thì đã tăng thêm hai lớp vải.
Thời buổi bây giờ là như vậy, quần áo là mặt hàng đắt đỏ nên người nghèo sẽ không mua được quần áo mới, phần lớn quần áo mặc không vừa họ sẽ may thêm một vòng vải quanh viền và tay áo để bù lại.
Trước kia đều là mẫu thân may cho nàng, sau khi phụ mẫu qua đời, quần áo của Tô Ngọc Ngọc đều được may kiểu như vậy.
Nữ hài tử lớn nhanh, mắt thấy bộ quần áo này đã trở nên quá ngắn đối với nàng ấy rồi.
Chắc có lẻ hắn cần phải mua một bộ quần áo mới cho muội muội.
Nghĩ đến đây, hắn không còn cảm thấy buồn ngủ nữa nên chuẩn bị thức trắng đêm để hoàn thành sớm cái nỏ.
“Ài, nói ra thì ta rất khâm phục ca ca của người, lần trước còn nói mượn ngân lượng gì chứ, cứ lấy đi, coi như lễ hỏi của Tô Ngọc Ngọc chẳng phải được rồi sao, chúng ta trở thành người một nhà, Thạch Đầu ta chắc chắn sẽ chăm sóc các ngươi, đến lúc đó huynh đệ chúng ta thân càng thêm thân, ngày tháng tốt đẹp sau này hãy còn nhiều.”
“Được rồi, chuyện đó thì bỏ đi.”
Tô An Lâm bực bội nói.
Thái độ của Tô An Lâm khiến ba tên lưu manh hơi ngạc nhiên. Trước đây Tô An Lâm gặp bọn hắn đều có dáng vẻ ăn nói khép nép, lần này thật sự như Tôn Hắc đã nói, hoàn toàn khác hẳn.
Tô An Lâm lại lên tiếng:
“Trời tối rồi, ta về nhà ngủ đây.”
“Ừm, nhớ kỹ, còn mười lăm ngày nữa!”
Tôn Hắc cố ý hắng giọng hét một câu.
Ánh mắt Thạch Đầu gian xảo nhìn vào trong nhà, vừa khéo trông thấy Tô Ngọc Ngọc ra ngoài, vẫy tay nói:
“Muội tử, ca ca đến thăm ngươi.”
“Rầm!”
Tô An Lâm thẳng thừng đóng cửa lại.
"Nhị ca, Thạch Đầu lại tới gây chuyện à."
Vẻ mặt Tô Ngọc Ngọc đầy lo lắng, nàng cầm lấy mảnh gỗ trong tay Tô An Lâm.
Tô An Lâm đặt dụng cụ trong ngực xuống đất rồi nói:
"Muội cứ yên tâm, có huynh ở đây."
Mặc dù Thạch Đầu rất khó đối phó, nhưng hắn không phải là không có cách nào đối phó.
Hắn vẫn còn hai điểm thuộc tính chưa có dùng tới.
Nếu là lấy điểm thuộc tính này thêm vào trên cơ sở đao pháp, hắn có thể sẽ có sức đánh với chúng một trận.
Mới vừa rồi hắn đối mặt với đám chúng, thực sự hắn đã sẵn sàng để dùng điểm thuộc tính bất cứ lúc nào.
"Ngọc Ngọc, muội lấy chút củi lại đây nhóm lửa đi, muội nhớ là đừng để lửa tắt đấy."
Tô An Lâm lấy con dao làm bếp từ trong nhà ra rồi nói.
Tô Ngọc Ngọc đáp lời lại rồi nàng nghi ngờ hỏi:
"Nhị ca, huynh đang định làm gì với con dao nứt này?"
"Huynh mài nó một chút."
Có đao trong tay, trong lòng không lo sợ.
Con dao này quá cùn rồi, cho nên hắn phải mài nó lại cho sắc bén.
Tô Ngọc Ngọc kêu a một tiếng rồi sau đó đi lấy củi để nhóm lửa.
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh mài dao trên tảng đá của Tô An Lâm.
Xuy xuy xuy…
Những con dao cổ này không phải là dao được làm từ inox mà là dao sắt dày, nó rất chắc chắn và cầm lên cực kỳ nặng tay.
Hơn nữa thân dao cũng không ngắn, so với dao làm bếp kiếp trước thì nó dài hơn hai phần.
Con dao này cũng có thể coi là bảo bối gia truyền, vì nó được truyền xuống không biết bao nhiêu đời rồi, trên thân dao có ba khe nứt nên đã ảnh hưởng đến độ sắc bén của nó.
Hắn thật không có cách nào khác, điều kiện của hắn là có hạn.
Sau khi hắn mài hơn một giờ, nơi lưỡi dao mới được mài đến sáng bóng.
Khi Tô An Lâm đứng dậy, hắn đột nhiên cảm thấy eo lưng của mình đau nhức vô cùng.
Nhưng sau khi hắn nhìn lại con dao trên tay, gương mặt của hắn tỏ vẻ cực kỳ phấn khích.
Hắn thử nghiệm với hai động tác vung đao sử dụng cơ sở đao pháp.
Chém và đâm, là hai động tác vô cùng cơ bản.
Tô An Lâm nghe Thiết Văn Đảm nói rằng chiêu thức này là một chiêu được những người trong quân ngũ luyện tập, mặc dù nó không phải là một chiêu thức cao thâm, nhưng nó có ích hơn nhiều so với những chiêu không có quy tắc gì của những người bình thường khác.
Hắn tìm đến một mảnh vải rồi quấn quanh thân dao, và thế là đồ tự vệ của hắn đã sẵn sàng.
Sau khi xong việc, Tô An Lâm cảm thấy miệng lưỡi đều khô, hắn đang định kêu muội muội bưng tới một bát nước để uống.
Nhưng khi hắn nhìn lại, Tô Ngọc Ngọc đã ngủ thiếp đi từ lúc nào khi đang nằm trên giường, thậm chí nàng còn chưa có cởi giày.
Bên ngoài trời đã tối từ lâu, trăng tròn treo cao giữa trời, trong thôn mọi người đều đã sớm đóng cửa đi ngủ.
Tô An Lâm cười một tiếng đầy cưng chiều, nha đầu này vừa nãy hắn kêu nàng đi ngủ, nàng lại không chịu, nàng nói là sẽ thức cùng hắn.
Cuối cùng nàng vẫn là không chống lại được cơn buồn ngủ.
Hắn đỡ lấy Tô Ngọc Ngọc, giúp nàng cởi bớt quần áo và giày ra.
Tội nghiệp cho hài tử này, quần áo đều đã rách nát, hắn nhìn sơ qua cũng đã thấy hơn chục miếng vá rồi, chỗ viền áo thì đã tăng thêm hai lớp vải.
Thời buổi bây giờ là như vậy, quần áo là mặt hàng đắt đỏ nên người nghèo sẽ không mua được quần áo mới, phần lớn quần áo mặc không vừa họ sẽ may thêm một vòng vải quanh viền và tay áo để bù lại.
Trước kia đều là mẫu thân may cho nàng, sau khi phụ mẫu qua đời, quần áo của Tô Ngọc Ngọc đều được may kiểu như vậy.
Nữ hài tử lớn nhanh, mắt thấy bộ quần áo này đã trở nên quá ngắn đối với nàng ấy rồi.
Chắc có lẻ hắn cần phải mua một bộ quần áo mới cho muội muội.
Nghĩ đến đây, hắn không còn cảm thấy buồn ngủ nữa nên chuẩn bị thức trắng đêm để hoàn thành sớm cái nỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất