Chương 20: Hp Tăng Lên Rồi
Tô An Lâm nhanh chóng siết chặt chiếc nỏ trong tay rồi nhắm bắn. Giây tiếp theo, không nói hai lời, hắn thêm được hai điểm vào kỹ năng dùng đao cơ bản.
“Kỹ năng dùng đao cơ bản: đại thành +.”
Tô An Lâm cau mày, vậy là hắn đã đoán đúng. Cộng thêm được hai điểm thuộc tính, kỹ năng dùng đao đã từ nhập môn nhảy thẳng lên đại thành, bỏ qua luôn cấp tiểu thành.
Ngay giây sau, trong đầu hắn hiện ra cách thức sử dụng đao vô cùng quen thuộc, cứ như thể hắn đã nắm trong tay kỹ năng dùng đao cơ bản của một cựu binh đã trải qua mười năm rèn luyện, thành thạo vận dụng hết thảy các kỹ năng đao kiếm.
Chém, đâm, chặn, một chiêu rồi lại một thức, hiểu rõ đến mức cứ như thể nó chính là cánh tay của mình! Loại cảm giác này còn kỳ diệu hơn cả khi được tăng độ thông thạo trước kia nữa.
Nhưng mà Tô An Lâm không hề vui. Vì trước mắt hắn đang có một con hổ Điếu Tình.
Cho dù có là Thiết Văn Đảm thì khi đứng trước cái thứ này cũng chỉ như dâng đầu lên cho nó thôi, cho nên kêu hắn vui vẻ kiểu gì mới được chứ.
Bây giờ hi vọng duy nhất của hắn chính là chiếc nỏ trong tay.
Nhắm bắn!
Bóng đen trong bụi cỏ bước rất chậm, rõ ràng là nó đã phát hiện ra Tô An Lâm. Nhưng mà yên tĩnh quá đi mất, ngay cả khi bóng đen kia đang bước đi cũng không hề phát ra bất kì âm thanh nào. Không hổ là động vật thuộc họ mèo, giống y chang, bước đi cũng im hơi lặng tiếng.
Nhưng Tô An Lâm chắc chắn một khi con hổ này tấn công, tốc độ của nó có thể nhanh như một cái chớp bóng.
Thế nên hắn cứ ra tay trước đi vậy.
Vút!
Một mũi tên lao vút bắn lên phần đầu của bóng đen. Tô An Lâm không nhìn kết quả, ngay giây sau lại rút thêm một mũi nữa.
“Gừ!”
Mũi tên đã bắn trúng con hổ:
“Thanh máu 240/280!”
Con hổ đau đớn rít gào. Nó không biết đòn tấn công tới từ đâu, nhảy thẳng vào bụi cây.
Vút!
Lại một mũi tên nữa phóng tới.
Trong bóng tối, Tô An Lâm chỉ láng máng thấy mũi tên đã bắn trúng mục tiêu.
“Thanh máu 180/280.”
Quả này rõ ràng là đã bắn trúng vị trí quan trọng nào rồi, hắn đoán là phần cổ của nó.
Thanh máu tiếp tục tụt xuống.
“Thanh máu 160/280.”
Tô An Lâm chạy vòng ra sau một cái cây, định bụng nếu không ăn được thì leo lên. Thật ra hắn cũng không định leo, nhưng cái cây này vừa không cao lại có cái thân xiêu vẹo, may ra có tí chắc chắn.
“Gừ!”
Con hổ gầm lên, rõ ràng là âm thanh đã yếu ớt hơn rất nhiều.
Tô An Lâm có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc gần đó. Con hổ đang mất máu!
“Thanh máu 130/280.”
Nhìn đến đây Tô An Lâm mừng như điên. Hắn chạy mấy bước rồi trốn sau cây, dễ như bỡn bắn thêm một mũi tên nữa về phía bóng đen.
Mũi tên này trúng ngay bụng của con hổ.
“Thanh máu 100/280.”
Con hổ gầm thét, nhưng nó vẫn lao lên. Tô An Lâm không dám cứng đối cứng với nó, lập tức trèo lên cây. Con hổ chạy đến dưới gốc rồi dùng sức đụng vào khiến cả cái cây rung lắc dữ dội.
“Rắc rắc!”
Không ổn rồi, thân cây sắp gãy rồi.
Tô An Lâm hung hãn nhảy lên đầu con hổ, dùng sức đâm dao vào cổ của nó.
Phụt!
Mặt Tô An Lâm dính đầy máu hổ nóng bỏng, hừng hực đau rát. Ngay sau đó hắn cảm thấy lồng ngực đau nhức, hắn bị cả thân xác con hổ đè mạnh xuống đất.
Tô An Lâm thở hồng hộc, hắn nghe thấy âm thanh rên rỉ của con hổ càng lúc càng nhỏ rồi sau đó dừng hẳn, nằm sấp trên người hắn mà không hề nhúc nhích.
“Thanh máu 0/280.”
Khu rừng hoàn toàn chìm vào yên lặng.
“Thành công giết chết hổ lớn Điếu Tình.”
“Điểm kinh nghiệm +280.”
…
“Thành...thành công rồi!”
Tô An Lâm cảm thấy cả cơ thể mình đã tê rần luôn rồi. Sau khi tránh ra khỏi con hổ kia, hắn vừa mới đứng dậy tay chân đã mềm nhũn lạnh cóng, thụp mông ngồi xuống đất.
Suýt chút nữa là bị bụp một cái chết tươi. May mà bắn cả ba tên đều trúng. May mà cộng được điểm thuộc tính đúng lúc, tăng cấp kỹ năng dùng đao cơ bản lên đến đại thành, bấy giờ mới thành thạo đâm xuống được.
Nếu không thì vừa rồi thực sự rất nguy hiểm.
Tô An Lâm vội vàng vén áo nhìn bụng mình, hắn nhớ rõ ràng vừa rồi mình bị hổ đánh một cái vào bụng. Cũng may là không sao, lúc hắn lên núi đã mặc quần áo rất dày, thế mà bây giờ nhìn cái nào cũng tả tơi hết rồi.
“Má nó, suýt nữa thì!”
Sau mấy phút ngây người ngắn ngủi, Tô An Lâm vô cùng kích động.
Bởi vì hắn lại tăng cấp rồi.
“Thành công tăng lên cấp hai. HP +10.”
“Danh tính: Tô An Lâm. Cấp hai.
Thanh máu: 43/50+.
Điểm kinh nghiệm: 35/500.
Điểm thuộc tính: 5 điểm (cứ 100 điểm kinh nghiệm có thể đổi 1 điểm thuộc tính).
Công pháp: Kỹ năng sử dụng đao cơ bản (đại thành +).”
“HP tăng lên rồi!”
Đây là lần đầu tiên Tô An Lâm thấy có thay đổi này. HP tăng lên, hắn phát hiện miệng vết thương của mình đang chậm rãi khép lại.
“Kỹ năng dùng đao cơ bản: đại thành +.”
Tô An Lâm cau mày, vậy là hắn đã đoán đúng. Cộng thêm được hai điểm thuộc tính, kỹ năng dùng đao đã từ nhập môn nhảy thẳng lên đại thành, bỏ qua luôn cấp tiểu thành.
Ngay giây sau, trong đầu hắn hiện ra cách thức sử dụng đao vô cùng quen thuộc, cứ như thể hắn đã nắm trong tay kỹ năng dùng đao cơ bản của một cựu binh đã trải qua mười năm rèn luyện, thành thạo vận dụng hết thảy các kỹ năng đao kiếm.
Chém, đâm, chặn, một chiêu rồi lại một thức, hiểu rõ đến mức cứ như thể nó chính là cánh tay của mình! Loại cảm giác này còn kỳ diệu hơn cả khi được tăng độ thông thạo trước kia nữa.
Nhưng mà Tô An Lâm không hề vui. Vì trước mắt hắn đang có một con hổ Điếu Tình.
Cho dù có là Thiết Văn Đảm thì khi đứng trước cái thứ này cũng chỉ như dâng đầu lên cho nó thôi, cho nên kêu hắn vui vẻ kiểu gì mới được chứ.
Bây giờ hi vọng duy nhất của hắn chính là chiếc nỏ trong tay.
Nhắm bắn!
Bóng đen trong bụi cỏ bước rất chậm, rõ ràng là nó đã phát hiện ra Tô An Lâm. Nhưng mà yên tĩnh quá đi mất, ngay cả khi bóng đen kia đang bước đi cũng không hề phát ra bất kì âm thanh nào. Không hổ là động vật thuộc họ mèo, giống y chang, bước đi cũng im hơi lặng tiếng.
Nhưng Tô An Lâm chắc chắn một khi con hổ này tấn công, tốc độ của nó có thể nhanh như một cái chớp bóng.
Thế nên hắn cứ ra tay trước đi vậy.
Vút!
Một mũi tên lao vút bắn lên phần đầu của bóng đen. Tô An Lâm không nhìn kết quả, ngay giây sau lại rút thêm một mũi nữa.
“Gừ!”
Mũi tên đã bắn trúng con hổ:
“Thanh máu 240/280!”
Con hổ đau đớn rít gào. Nó không biết đòn tấn công tới từ đâu, nhảy thẳng vào bụi cây.
Vút!
Lại một mũi tên nữa phóng tới.
Trong bóng tối, Tô An Lâm chỉ láng máng thấy mũi tên đã bắn trúng mục tiêu.
“Thanh máu 180/280.”
Quả này rõ ràng là đã bắn trúng vị trí quan trọng nào rồi, hắn đoán là phần cổ của nó.
Thanh máu tiếp tục tụt xuống.
“Thanh máu 160/280.”
Tô An Lâm chạy vòng ra sau một cái cây, định bụng nếu không ăn được thì leo lên. Thật ra hắn cũng không định leo, nhưng cái cây này vừa không cao lại có cái thân xiêu vẹo, may ra có tí chắc chắn.
“Gừ!”
Con hổ gầm lên, rõ ràng là âm thanh đã yếu ớt hơn rất nhiều.
Tô An Lâm có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc gần đó. Con hổ đang mất máu!
“Thanh máu 130/280.”
Nhìn đến đây Tô An Lâm mừng như điên. Hắn chạy mấy bước rồi trốn sau cây, dễ như bỡn bắn thêm một mũi tên nữa về phía bóng đen.
Mũi tên này trúng ngay bụng của con hổ.
“Thanh máu 100/280.”
Con hổ gầm thét, nhưng nó vẫn lao lên. Tô An Lâm không dám cứng đối cứng với nó, lập tức trèo lên cây. Con hổ chạy đến dưới gốc rồi dùng sức đụng vào khiến cả cái cây rung lắc dữ dội.
“Rắc rắc!”
Không ổn rồi, thân cây sắp gãy rồi.
Tô An Lâm hung hãn nhảy lên đầu con hổ, dùng sức đâm dao vào cổ của nó.
Phụt!
Mặt Tô An Lâm dính đầy máu hổ nóng bỏng, hừng hực đau rát. Ngay sau đó hắn cảm thấy lồng ngực đau nhức, hắn bị cả thân xác con hổ đè mạnh xuống đất.
Tô An Lâm thở hồng hộc, hắn nghe thấy âm thanh rên rỉ của con hổ càng lúc càng nhỏ rồi sau đó dừng hẳn, nằm sấp trên người hắn mà không hề nhúc nhích.
“Thanh máu 0/280.”
Khu rừng hoàn toàn chìm vào yên lặng.
“Thành công giết chết hổ lớn Điếu Tình.”
“Điểm kinh nghiệm +280.”
…
“Thành...thành công rồi!”
Tô An Lâm cảm thấy cả cơ thể mình đã tê rần luôn rồi. Sau khi tránh ra khỏi con hổ kia, hắn vừa mới đứng dậy tay chân đã mềm nhũn lạnh cóng, thụp mông ngồi xuống đất.
Suýt chút nữa là bị bụp một cái chết tươi. May mà bắn cả ba tên đều trúng. May mà cộng được điểm thuộc tính đúng lúc, tăng cấp kỹ năng dùng đao cơ bản lên đến đại thành, bấy giờ mới thành thạo đâm xuống được.
Nếu không thì vừa rồi thực sự rất nguy hiểm.
Tô An Lâm vội vàng vén áo nhìn bụng mình, hắn nhớ rõ ràng vừa rồi mình bị hổ đánh một cái vào bụng. Cũng may là không sao, lúc hắn lên núi đã mặc quần áo rất dày, thế mà bây giờ nhìn cái nào cũng tả tơi hết rồi.
“Má nó, suýt nữa thì!”
Sau mấy phút ngây người ngắn ngủi, Tô An Lâm vô cùng kích động.
Bởi vì hắn lại tăng cấp rồi.
“Thành công tăng lên cấp hai. HP +10.”
“Danh tính: Tô An Lâm. Cấp hai.
Thanh máu: 43/50+.
Điểm kinh nghiệm: 35/500.
Điểm thuộc tính: 5 điểm (cứ 100 điểm kinh nghiệm có thể đổi 1 điểm thuộc tính).
Công pháp: Kỹ năng sử dụng đao cơ bản (đại thành +).”
“HP tăng lên rồi!”
Đây là lần đầu tiên Tô An Lâm thấy có thay đổi này. HP tăng lên, hắn phát hiện miệng vết thương của mình đang chậm rãi khép lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất