Thấy Máu Liền Vô Địch

Chương 30: Gã Người Hầu

Trước Sau
"Thanh máu của Tôn Hắc: 0/21."

“Giết thành công Tôn Hắc, điểm kinh nghiệm +21.”

Nhìn thi thể của Tôn Hắc trên mặt đất, bóng người lấy tay rút ra mũi tên đang dính trên cổ thi thể này.

Người này tự nhiên là Tô An Lâm.

Sau khi hắn chờ đợi cả đêm, hắn đều không thể chờ để gặp được Thạch Đầu, vậy thì hắn sẽ giải quyết Tôn Hắc trước.

Vừa rồi Tô An Lâm đã thấy cảnh tượng Tôn Hắc đối xử tệ với vợ của chính hắn, người như vậy giết chết cũng không có gì đáng tiếc.

Sau khi cất kỹ túi bạc của Tôn Hắc, Tô An Lâm vác lên thi thể hắn rồi chạy nhanh vào bụi cỏ.

Một lúc sau, hắn ta chạy đến một bờ sông, sau đó tay hắn cầm dao đâm vào cổ Tôn Hắc rồi xoáy mạnh vào vết thương chỗ mũi tên găm vào lúc nãy.

Bằng cách này, ngay cả khi thi thể bị người khác phát hiện cũng sẽ không có dấu vết gì là do mũi tên gây ra.

Cuối cùng, hắn lấy một vài viên đá rồi nhét vào quần áo của thi thể sau đó hắn ném thi thể này xuống sông.

Dưới ánh trăng, thi thể của Tôn Hắc từ từ chìm dần xuống nước.

Sau khi trong nước nổi lên một vài bong bóng nhỏ, mặt sông trở nên yên tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Đến lúc này, Tô An Lâm mới ngồi bệt xuống đất, hắn há miệng thở hổn hển.

Lần đầu tiên giết người đã xác thực được suy đoán trong đầu của hắn, hắn giết người cũng sẽ có được điểm kinh nghiệm.

Trước khi quyết định hành động, hắn ta đã tưởng tượng nhiều lần về hành động này. Nếu hắn lao thẳng về phía trước và chém trực tiếp vào Tôn Hắc thì hiệu quả đấy, nhưng điều này sẽ rất dễ làm máu bắn tung tóe khắp người hắn. Nếu trên đường về nhà mà hắn bị người khác bắt gặp như vậy thì sẽ rất phiền phức.

Vì thế, sau nhiều lần suy nghĩ hắn đã quyết định sử dụng nỏ.

Nếu nỏ mà không bắn trúng thì hắn lại cầm dao xông tới cũng không muộn.

Cũng may, mọi thứ đều diễn ra một cách tốt đẹp.

"Không ai ở xung quanh thấy ta, và thi thể thì đã được ta giấu kỹ."



Tô An Lâm sờ túi bạc ở trong ngực rồi quay đầu rời đi.

...

Trong căn phòng tàn tạ thuộc một gia đình nông dân trong thôn.

Bên trong mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở của một đứa trẻ nhỏ:

"Mẫu thân, phụ thân chưa có nấu cơm, con đói bụng quá, con thấy khó chịu lắm."

"Hài nhi ngoan, mẫu thân sẽ lập tức nấu cơm cho con ngay đây"

"Đông Đông Đông!"

Chợt có tiếng gõ cửa vang lên. Đang ở trong nhà, thân thể của đứa trẻ chợt run lên lẩy bẩy, sợ hãi nhìn về phía cửa rồi kêu lên:

"Phụ thân, là phụ thân đã trở về."

Trong tâm trí của đứa trẻ, nó nghĩ đến khuôn mặt hung dữ của Tôn Hắc. Tưởng tượng này đáng sợ đến mức khiến thân thể yếu ớt của nó không khỏi run lên vì sợ hãi.

“Nhanh như vậy đã thua sạch bạc rồi sao.”

Người đàn bà cũng rất sợ hãi, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng nàng vẫn phải đi ra mở cửa.

Nàng đã quyết định rằng nếu Tôn Hắc lại thua sạch một lần nữa, nàng thà bỏ trốn cùng đứa con nhỏ của mình...

Nàng mở cửa ra, không ngờ bên ngoài cửa trời tối đen như mực, xung quanh không có lấy một bóng người.

“Ai vậy?”

Trong lòng người đàn bà chợt trở nên sợ hãi.

Đột nhiên, có một thứ gì đó bị ném xuống dưới chân nàng.

Người đàn bà cúi đầu nhìn xuống, đây không phải là túi bạc của nàng đã bị Tôn Hắc cướp đi sao?

Túi đựng bạc này là lúc trước mẫu thân thêu cho nàng khi nàng đi lấy chồng, mẫu thân dặn dò nàng hãy cất kỹ nó nên nàng rất quen thuộc với cái túi này...



Người đàn bà cúi xuống nhặt túi bạc lên một cách đầy nghi hoặc, nàng thấy trên túi bạc vẫn còn dính một ít máu. Vết máu này khiến nàng giật cả mình.

Nàng mở túi ra nhìn kỹ vào trong thì thấy rằng toàn bộ bạc trong túi vẫn còn nguyên như lúc trước.

Nàng sững người lại một lúc, túi bạc bị chồng của nàng lấy đi lúc nãy bỗng nhiên lại quay về trong tay nàng.

Trên túi bạc lại còn dính máu, điều này có nghĩa là Tôn Hắc có lẽ đã...

"Xột xoạt!"

Lúc này, nàng mới để ý thấy có một bóng người đang quay đầu rời đi khuất dần trong bụi cỏ phía trước.

Vào lúc này, trong đầu nàng chợt nghĩ đến điều gì đó.

Trong lòng người đàn bà không hề cảm thấy buồn bã, ngược lại nàng nhanh chóng quỳ xuống rồi lạy liên tục về nơi Tô An Lâm đã rời đi.

"Cám ơn anh hùng..."

...

"Phù!"

Đây là lần đầu tiên hắn giết người, cho nên trái tim của Tô An Lâm đập rất nhanh.

Nhưng hắn thấy thật ngạc nhiên là hắn không hề có cảm giác tội lỗi gì cả, ngược lại là hắn cảm thấy trong lòng lại thoải mái hơn.

"Có lẽ, đây là mùi vị khi làm việc tốt."

Vừa nói hắn vừa bước nhanh về nhà, đột nhiên hắn mơ hồ nghe thấy phía trước có tiếng người đang nói chuyện.

“Là Thạch Đầu và gã người hầu của hắn ta sao?”

Trong lòng Tô An Lâm hơi chấn động một chút.

Xem ra là hắn ta vừa mới trở về từ sòng bạc!

Thấy vậy Tô An Lâm lập tức chui vào bụi cỏ bên cạnh đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau