Chương 31: Thi Thể Biến Mất
"Ha ha, cái tên đầu to ngu ngốc vừa rồi còn tưởng rằng có thể thắng được bạc từ tay của chúng ta, lại không biết rằng người cùng hắn chơi đùa là ai?"
Thạch Đầu cười ha ha nói, trong tay hắn thì vung vẫy tờ ngân phiếu.
"Đúng vậy thưa đại ca, khuôn mặt của hắn đều tái đi khi hắn ta thua trong ván cược cuối cùng với chúng ta đấy."
"Sáng mai ta có hẹn với Trương Cường ở thôn bên cạnh, gạo của nhà hắn vừa mới bán xong nên trong tay của hắn hẳn là có rất nhiều bạc, để ngày mai ta dẫn hắn cùng đi đánh bạc. Quy củ như cũ, trước tiên cứ để hắn ta thắng vài ván cho hắn nếm được mùi ngon ngọt đã."
"Được rồi."
Gã người hầu gãi đầu một cái rồi nói tiếp:
"Nhưng mà, Tô An Lâm thì sao bây giờ đại ca? Hiện tại trong tay hắn ta đang có bạc, xem ra muội muội của hắn chúng ta không bắt được rồi."
Thạch Đầu cất đi tờ ngân phiếu đang cầm trong tay rồi cười nói:
"Thế nào, ngươi vừa ý nó có phải không?"
"Khà khà…"
"Tiểu tử đó bây giờ đã là thành viên của võ quán, ngay cả Đông Nam Tử cũng đều không thể đối phó được với hắn. Tuy nhiên, với cái thân thể đó của hắn, hắn sẽ không thể ở lại võ quán được bao lâu, đến lúc đó Đông Nam Tử sẽ không chịu để yên cho hắn nữa đâu."
"Đại ca, hay là lúc đó chúng ta lấy Tô An Lâm đi đánh bạc đi, cũng y như nhau thôi mà?"
“Có thể.”
Cặp mắt của Thạch Đầu híp lại, nói:
“Trong tay hắn ít nhất có mấy trăm lượng bạc…”
"Vút!"
Đột nhiên, có tiếng mũi tên được bắn ra trong bóng tối.
"Ôi chao!"
Mũi tên bắn trúng vào trái tim của gã người hầu, lập tức hắn ta lấy tay đè chặt lên miệng vết thương ở ngực, vẻ mặt của hắn thì tràn đầy sợ hãi.
"Ai?"
Trong lòng của Thạch Đầu tràn đầy hoảng sợ, tay của hắn đỡ lấy gã người hầu rồi nhanh chóng kiểm tra tình hình vết thương của gã ta.
Sau khi hắn phát hiện vết thương là do mũi tên gây ra, vẻ mặt hắn biến đổi rõ rệt.
"Vút!"
Lại một mũi tên khác được bắn ra.
Nhưng lần này, vì Thạch Đầu di chuyển lộn xộn nên mũi tên đã bị bắn trượt.
Hắn chợt nhận ra rằng có ai đó đang muốn giết bọn hắn, ngay lập tức Thạch Đầu quay đầu bỏ chạy.
Không ngờ có một bóng người bỗng nhiên từ bên cạnh đường nhảy ra chặn hắn lại, người đó hét lên:
"Thạch Đầu."
"Tô An Lâm?"
Thạch Đầu đột nhiên nghe được thanh âm này, hai mắt đều như muốn nổ tung, nói:
"Là…là ngươi làm sao."
"Vừa rồi ta đang đi săn thú, không nghĩ tới lại là bọn ngươi, thực xin lỗi nha."
Tô An Lâm cười nói.
Thạch Đầu mới không tin những lời nói nhảm như vậy, ngay lập tức hắn tỏ ra tức giận như muốn giết người.
Nếu là người khác làm, nhất định hắn sẽ bỏ chạy ngay lập tức.
Nhưng sau khi hắn biết đó là Tô An Lâm làm, hắn không còn sợ hãi nữa.
Mặc dù gã người hầu đã mất đi sức chiến đấu, nhưng hắn cũng không yếu, hắn ta cảm thấy Tô An Lâm rất dễ đối phó.
"Ta xem ngươi là không muốn..."
Thạch Đầu còn muốn nói điều gì đó, nhưng hắn chợt phát hiện ra rằng trong tay Tô An Lâm đang cầm một con dao.
Có dao...
Hắn lập tức quay người bỏ chạy.
"Phốc!"
Một mũi tên bắn trúng vào sau lưng của hắn.
Không xong, hắn quên mất Tô An Lâm còn có thể bắn mũi tên...
Thạch Đầu vội vàng quay đầu lại, hắn thấy Tô An Lâm đang đi đến trước mặt của hắn trong tay còn cầm một con dao.
"Chờ một chút, chúng ta là người cùng thôn mà, ngươi nhớ rõ không? Khi cha ngươi mất, ta từng đến nhà ngươi để dự đám ma."
"Phốc!"
Tô An Lâm không nói một lời, tay hắn cầm dao chém vào đỉnh đầu của Thạch Đầu.
Con dao cắm cứng vào trong hộp sọ, tròng mắt đen của Thạch Đầu trợn ngược lên, khi Tô An Lâm rút con dao ra, thi thể của Thạch Đầu ngã xuống đất làm bay lên đầy bụi bặm.
Thanh máu trở về con số không.
Còn gã người hầu của Thạch Đầu, mới vừa rồi mũi tên xuyên qua trái tim của hắn ta. Nên thanh máu của gã liên tục bị giảm xuống.
Khi Tô An Lâm đi tới chỗ hắn, đôi môi của hắn đã trở nên trắng bệch, cơ thể hắn không thể cử động được nữa.
Trong ánh mắt của hắn chỉ còn lại khát vọng muốn được sống sót.
"Ta...Trong nhà của ta còn có hai đứa bé, chúng còn rất nhỏ...Làm ơn..."
Tô An Lâm nhíu mày, trong lòng hắn bỗng lóe lên một tia thương hại.
Nhưng khi hắn nghĩ đến những người bị bọn chúng hãm hại, hắn lắc đầu nói:
“Ngươi không thể sống được nữa.”
Phốc!
Hắn chém xuống một dao chấm dứt mạng sống của gã người hầu này.
Hắn nhìn hai cái thi thể đang nằm trên mặt đất, trong lòng Tô An Lâm không vui cũng không buồn, ngay cả việc nhắc nhở được tăng lên điểm kinh nghiệm hắn cũng không thèm để ý.
Hắn thật sự cũng không muốn giết người, nhưng những người này đã ép buộc hắn phải làm điều đó.
"Đều là do các ngươi ép ta…"
Tô An Lâm nhìn lại xung quanh, trước tiên hắn kéo thi thể của Thạch Đầu đến giấu trong bụi cỏ để tránh bị người khác phát hiện.
Sau đó, hắn tìm cỏ khô lau sạch vết máu dính trên mặt đất.
Cuối cùng, hắn kéo thi thể người hầu đi về phía bờ sông.
Cũng giống như trước đây, sau khi hắn nhét vài viên đá vào quần áo của thi thể thì hắn ném thi thể này xuống sông.
Tiếp sau đó hắn ta không ngừng chạy trở về chỗ cũ để chuẩn bị mang thi thể Thạch Đầu dìm xuống sông y như vậy.
Nhưng mà! Khi hắn ta chạy trở lại, hắn choáng váng.
Thi thể...Chết tiệt không còn thấy thi thể đâu nữa cả.
Thạch Đầu cười ha ha nói, trong tay hắn thì vung vẫy tờ ngân phiếu.
"Đúng vậy thưa đại ca, khuôn mặt của hắn đều tái đi khi hắn ta thua trong ván cược cuối cùng với chúng ta đấy."
"Sáng mai ta có hẹn với Trương Cường ở thôn bên cạnh, gạo của nhà hắn vừa mới bán xong nên trong tay của hắn hẳn là có rất nhiều bạc, để ngày mai ta dẫn hắn cùng đi đánh bạc. Quy củ như cũ, trước tiên cứ để hắn ta thắng vài ván cho hắn nếm được mùi ngon ngọt đã."
"Được rồi."
Gã người hầu gãi đầu một cái rồi nói tiếp:
"Nhưng mà, Tô An Lâm thì sao bây giờ đại ca? Hiện tại trong tay hắn ta đang có bạc, xem ra muội muội của hắn chúng ta không bắt được rồi."
Thạch Đầu cất đi tờ ngân phiếu đang cầm trong tay rồi cười nói:
"Thế nào, ngươi vừa ý nó có phải không?"
"Khà khà…"
"Tiểu tử đó bây giờ đã là thành viên của võ quán, ngay cả Đông Nam Tử cũng đều không thể đối phó được với hắn. Tuy nhiên, với cái thân thể đó của hắn, hắn sẽ không thể ở lại võ quán được bao lâu, đến lúc đó Đông Nam Tử sẽ không chịu để yên cho hắn nữa đâu."
"Đại ca, hay là lúc đó chúng ta lấy Tô An Lâm đi đánh bạc đi, cũng y như nhau thôi mà?"
“Có thể.”
Cặp mắt của Thạch Đầu híp lại, nói:
“Trong tay hắn ít nhất có mấy trăm lượng bạc…”
"Vút!"
Đột nhiên, có tiếng mũi tên được bắn ra trong bóng tối.
"Ôi chao!"
Mũi tên bắn trúng vào trái tim của gã người hầu, lập tức hắn ta lấy tay đè chặt lên miệng vết thương ở ngực, vẻ mặt của hắn thì tràn đầy sợ hãi.
"Ai?"
Trong lòng của Thạch Đầu tràn đầy hoảng sợ, tay của hắn đỡ lấy gã người hầu rồi nhanh chóng kiểm tra tình hình vết thương của gã ta.
Sau khi hắn phát hiện vết thương là do mũi tên gây ra, vẻ mặt hắn biến đổi rõ rệt.
"Vút!"
Lại một mũi tên khác được bắn ra.
Nhưng lần này, vì Thạch Đầu di chuyển lộn xộn nên mũi tên đã bị bắn trượt.
Hắn chợt nhận ra rằng có ai đó đang muốn giết bọn hắn, ngay lập tức Thạch Đầu quay đầu bỏ chạy.
Không ngờ có một bóng người bỗng nhiên từ bên cạnh đường nhảy ra chặn hắn lại, người đó hét lên:
"Thạch Đầu."
"Tô An Lâm?"
Thạch Đầu đột nhiên nghe được thanh âm này, hai mắt đều như muốn nổ tung, nói:
"Là…là ngươi làm sao."
"Vừa rồi ta đang đi săn thú, không nghĩ tới lại là bọn ngươi, thực xin lỗi nha."
Tô An Lâm cười nói.
Thạch Đầu mới không tin những lời nói nhảm như vậy, ngay lập tức hắn tỏ ra tức giận như muốn giết người.
Nếu là người khác làm, nhất định hắn sẽ bỏ chạy ngay lập tức.
Nhưng sau khi hắn biết đó là Tô An Lâm làm, hắn không còn sợ hãi nữa.
Mặc dù gã người hầu đã mất đi sức chiến đấu, nhưng hắn cũng không yếu, hắn ta cảm thấy Tô An Lâm rất dễ đối phó.
"Ta xem ngươi là không muốn..."
Thạch Đầu còn muốn nói điều gì đó, nhưng hắn chợt phát hiện ra rằng trong tay Tô An Lâm đang cầm một con dao.
Có dao...
Hắn lập tức quay người bỏ chạy.
"Phốc!"
Một mũi tên bắn trúng vào sau lưng của hắn.
Không xong, hắn quên mất Tô An Lâm còn có thể bắn mũi tên...
Thạch Đầu vội vàng quay đầu lại, hắn thấy Tô An Lâm đang đi đến trước mặt của hắn trong tay còn cầm một con dao.
"Chờ một chút, chúng ta là người cùng thôn mà, ngươi nhớ rõ không? Khi cha ngươi mất, ta từng đến nhà ngươi để dự đám ma."
"Phốc!"
Tô An Lâm không nói một lời, tay hắn cầm dao chém vào đỉnh đầu của Thạch Đầu.
Con dao cắm cứng vào trong hộp sọ, tròng mắt đen của Thạch Đầu trợn ngược lên, khi Tô An Lâm rút con dao ra, thi thể của Thạch Đầu ngã xuống đất làm bay lên đầy bụi bặm.
Thanh máu trở về con số không.
Còn gã người hầu của Thạch Đầu, mới vừa rồi mũi tên xuyên qua trái tim của hắn ta. Nên thanh máu của gã liên tục bị giảm xuống.
Khi Tô An Lâm đi tới chỗ hắn, đôi môi của hắn đã trở nên trắng bệch, cơ thể hắn không thể cử động được nữa.
Trong ánh mắt của hắn chỉ còn lại khát vọng muốn được sống sót.
"Ta...Trong nhà của ta còn có hai đứa bé, chúng còn rất nhỏ...Làm ơn..."
Tô An Lâm nhíu mày, trong lòng hắn bỗng lóe lên một tia thương hại.
Nhưng khi hắn nghĩ đến những người bị bọn chúng hãm hại, hắn lắc đầu nói:
“Ngươi không thể sống được nữa.”
Phốc!
Hắn chém xuống một dao chấm dứt mạng sống của gã người hầu này.
Hắn nhìn hai cái thi thể đang nằm trên mặt đất, trong lòng Tô An Lâm không vui cũng không buồn, ngay cả việc nhắc nhở được tăng lên điểm kinh nghiệm hắn cũng không thèm để ý.
Hắn thật sự cũng không muốn giết người, nhưng những người này đã ép buộc hắn phải làm điều đó.
"Đều là do các ngươi ép ta…"
Tô An Lâm nhìn lại xung quanh, trước tiên hắn kéo thi thể của Thạch Đầu đến giấu trong bụi cỏ để tránh bị người khác phát hiện.
Sau đó, hắn tìm cỏ khô lau sạch vết máu dính trên mặt đất.
Cuối cùng, hắn kéo thi thể người hầu đi về phía bờ sông.
Cũng giống như trước đây, sau khi hắn nhét vài viên đá vào quần áo của thi thể thì hắn ném thi thể này xuống sông.
Tiếp sau đó hắn ta không ngừng chạy trở về chỗ cũ để chuẩn bị mang thi thể Thạch Đầu dìm xuống sông y như vậy.
Nhưng mà! Khi hắn ta chạy trở lại, hắn choáng váng.
Thi thể...Chết tiệt không còn thấy thi thể đâu nữa cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất