Thấy Máu Liền Vô Địch

Chương 38: Sư Phụ Đến Rồi

Trước Sau
Vong thứ hai là những người có lượng máu trong khoảng 40, đang đứng thành vòng tròn, tốp năm tốp ba phân chia đối kháng để luận bàn với nhau.

"Huynh đệ, ngươi đứng tấn khá ổn đấy, ngươi đã luyện bao lâu rồi?"

Một thanh niên khô gầy đứng sau Tô An Lâm nói, dáng đứng tấn của hắn cũng là vững vàng nhất trong bốn người.

"Đã hơn một năm rồi."

Tô An Lâm đáp.

"Thật là lợi hại, cứ như vậy thì ba tháng sau ngươi có thể nộp ít bạc hơn đấy."

"Còn có thể nộp ít bạc hơn hả?"

"Ngươi không biết hả, nếu trong vòng ba tháng có thể đạt đến tầng đầu tiên của Đoán Thể thì từ ba tháng sau trở đi chỉ cần nộp hai mươi lượng thôi."

"Vậy nếu có thể đạt đến thần thứ hai Đoán Thể thì sao?"

Tô An Lâm hỏi.

"Vậy đã là thiên tài rồi, nếu được như vậy có thể chỉ cần nộp mười lượng, có điều chuyện đó là không có khả năng, tuyệt đột không có khả năng.

Thiếu niên kia rất thản nhiên nói:

"Ca ca của ta cũng ở chỗ này, đó, là người ở phía trước kìa..."

Tô An Lâm theo ánh mắt của hắn nhìn xem, ở cách đó không xa có một tên béo dùng vải bố buộc thành lớp thật dày ở hai tay chân và bên hông, đang đứng luyện công cùng với một thanh niên mặc y phục đẹp đẽ.

"Cái người đang đứng cạnh ca ca ta là công tử của Từ gia, Từ Kim Niên, có thiên phú rất lớn."

Thanh niên đắc ý nói:



"Từ thiếu gia đã nói với ca ta, về sau đến Từ gia làm hộ vệ, một tháng cũng được không ít bạc đấy."

Ở chỗ này, có rất nhiều người cảm thấy võ nghệ của mình không thể tăng thêm được nữa sẽ tìm một cái đường ra khác. Mà con đường đi làm hộ vệ cũng được rất nhiều người lựa chọn.

Thanh niên hay nói này tên là Mã Đông, ca ca tên là Mã Lực, hai anh em đến từ nông thôn, cùng nhau dốc sức làm lụng, trong lời nói của hắn tràn đầy hy vọng vào tương lai.

"Sư phụ đến rồi!"

Hồng Vũ đang chắp tay lững thững đi vào trong sân, ông đi đến chỗ những đệ tử cũ trước để chỉ giáo vài câu, sau đó mới đi về phía Tô An Lâm.

Mấy người đang đứng tấn càng ra sức hơn, đặc biệt là Mã Đông, hắn nắm đôi tay vươn ra ngoài, thân thể nửa ngồi xổm xuống, sắc mặt vững vàng bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra vẻ cố hết sức như ban nãy.

"Đều là ảnh đế à."

Tô An Lâm thầm cảm khái, may mắn ta không cần phải diễn, chỉ dựa vào thực lực thì đứng tấn đừng hòng làm khó được ta.

Hồng Vũ mặc một thân áo đường sam bằng tơ lụa, mắt ưng sắc bén đảo qua mọi người, lúc nhìn đến Tô An Lâm thì ánh mắt ông hơi sáng lên, thật không ngờ rằng tên tiểu tử này có thể đứng tấn vững vàng như vậy.

Ông chậm chạp đi tới, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm làm cho năm người ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám làm, nhưng lúc này có người "Ai ui" một tiếng, không duy trì được mà ngã xuống đầu tiên, nếu diễn một lát thì không sao, nhưng diễn lâu như vậy chân đã tê rần rồi.

"Luyện thêm mười lăm ngày nữa."

Hồng Vũ lạnh lùng nói.

"Ta đã nói với các ngươi rồi, phải ở nhà luyện đứng tấn trước, các ngươi cứ vội vàng đến đây như vậy chỉ đang làm lãng phí tiền bạc của các ngươi thôi."

Thời gian ba tháng để học võ đã tính từ lúc bước chân vào võ quán rồi, mười lăm ngày đứng tấn này vốn dĩ có thể luyện tập ở nhà, nhưng có cũng người lại không thể chờ nổi. Trên mặt người này tràn đầy hối hận, hối hận không ở nhà luyện nhiều thêm một chút.

Hồng Vũ không nhanh không chậm vòng ra sau một người khác, sau đó đột nhiên giơ chân đá một phát, đùi phải người này bị đá tê rần, cũng té ngã trên mặt đất.

"Lại luyện thêm mười ngày nữa."



Hắn đi tới bên cạnh Mã Đông, cũng đá một cái, Mã Đông kêu lên một tiếng, miễn cưỡng ổn định được thân thể. Lúc còn ở nhà hắn đã có đại ca dạy dỗ cho nên đã biết quy củ ở đây rồi.

Hồng Vũ đi đến phía sau Tô An Lâm, giơ chân lên qua đỉnh đầu đá vào cẳng chân bên phải và bên trái của Tô An Lâm một cái.

"Bộp bộp!"

Tô An Lâm đứng im như núi, thậm chí hắn còn cảm thấy có thể đá mạnh thêm một ít.

"Nhìn xem, đây mới gọi là đứng tấn vững chắc."

Hồng Vũ vừa lòng gật đầu.

Câu nói này làm cho vài người ghé mắt tò mò nhìn sang Tô An Lâm, vì cũng không có nhiều người có thể được Hồng Vũ khen ngợi như vậy.

"Mấy người tiếp tục luyện tập đi, Tô An Lâm, ngươi đến đây với ta."

"Dạ sư phụ."

"Ta nhớ rõ ngươi, anh hùng đánh hổ."

Ở trong phòng có hai cái ghế bành đặt chỗ thủ tọa, Hồng Vũ ngồi ở phía bên phải, cầm chén trà nói.

"Trí nhớ của sư phụ thật tốt.

"Vi sư hỏi ngươi, sau khi học võ xong thì có ý định làm gì không?"

Tô Ngọc Ngọc trả lời không cần suy nghĩ:

"Muốn kiếm tiền."

"Ừ, vậy ngươi có nghĩ tới chuyện học được võ công rồi sẽ đi bắt nạt người khác, làm chuyện trái pháp luật hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau